Phần 12
Ngân Sương cứ thế bước đi. Trong lòng nàng giờ đây lẫn lộn rất nhiều cảm xúc. Việc nàng làm là đúng hay sai? Sao lại là nàng? Cuộc đời nàng sao lại ra nông nỗi vậy? Nàng cứ thế buớc đi đến khi một chiếc xe dừng lại sát lề đuờng cản buớc Ngân Sương.
– Xin lỗi em anh đến muộn.
Ông Hùng vẫn vẻ bình tĩnh khẽ nhìn nàng. Cởi chiếc áo khoác ông đặt lên người nàng Ông đỡ nàng vào xe, nhanh chóng phóng ra sân vận động Phú Thọ gần đó để tiện bề nói chuyện.
Trên xe Ngân Sương ngồi ghế phía sau vẫn như một thể xác không hồn, nàng thật sự không thể vượt qua việc này mất. Ông Hùng lái xe phía trước, sau một hồi lâu im lặng để nàng bình tĩnh trở lại. Ông lên tiếng.
– Xin lỗi em tỗi đã đến muộn, anh không biết nói gì nữa Ngân Sương ah…
Trộm nhìn nàng quá kính chiếu hậu, gương mặt thiên thần ướt lệ của nàng làm ông không khỏi suy nghĩ. Trong công việc, đối mặt với cái ác, theo ông cần phải càng độc ác hơn nó, cần phải nhẫn tâm hơn nó. Ông từng trải qua rất nhiều việc kinh khủng, từng chứng kiến rất nhiều đồng đội hy sinh trước mặt ông. Nhưng chưa bào giờ ông thấy khõ nghĩ như lúc này. Ông thấy ép nàng làm cái công việc này liệu có quá nhẫn tâm không. Tự sâu trong thâm tâm, ông không biết mình có một sự quan tâm đặc biệt với Ngân Sương. Ông tự hỏi liệu có cách nào giúp nàng thoát khỏi việc này không?
Ông và nàng đi tới một băng ghế trong sân vận động. Ông Hùng đưa nàng chai nước lạnh. Thoáng suy nghĩ một hồi ông lên tiếng.
– Tôi không muốn ép em làm việc này nhưng thật sự tôi không còn cách nào khác để giúp em.
– Em hiểu, anh đừng quá lo lắng.
– Em có thể ngừng lại bất cứ lúc nào. Nhưng đã xảy ra việc gì?
– Em thật sự quá mất bình tĩnh, em đã… với một người xa lạ.
– Em đừng đặt nặng vấn đề trinh tiết quá, em cần phải nghĩ làm sao để bảo vệ hạnh phúc gia đình mình. Cần phải có một chút hy sinh. Em hiểu ý anh không.
– Em hiểu, nhưng thật sự việc này khó hơn em nghĩ.
Im lăng một hồi, ông nói.
– Tôi đã chuyển hồ sơ công tác cho em đến một công ty bảo hiểm khác, đây là công ty của bộ công an, em không cần phải đến đó. Chỉ cần chuyên tâm cho công việc gián điệp thôi. Bây giờ có lẽ em nên về nhà để yên tĩnh.
– À quên mất, đây là số tiền cơ quan ứng truớc, em hãy giữ lấy.
Nói rồi ông đưa cho Ngân Sương một sấp đô la mới cóng. 1000 USD.
– Em không lấy những đồng tiền này.
– Vậy tôi sẽ giữ cho em, khi nào cần thiết hãy bảo tôi.
Nói đoạn nàng bật khóc nức nở, có lẽ công việc này khó khăn hơn nàng nghĩ. Nuớc mắt lã chã rơi, nàng gục đầu vào vai ông Hùng. Từng giọt nước mắt nóng hổi làm ông thấy chạnh lòng. Ngay cả khi khóc nàng vẫn rất ư là đẹp. Bộ ngực nàng phập phồng lên xuống. Nàng đang dựa vào vai người đàn ông không phải chồng mình. Thân thể ông Hùng giờ đây với nàng chợt ấm áp lạ. Bàn tay ông đặt hờ lên vai nàng. Bỗng nhiên ông muốn ôm nàng chặt hơn. Bàn tay Ngân Sương đặt hờ hững lên ngực ông. Nước mắt nàng và mồ hôi túa ra làm chiếc áo sơ mi mỏng tang chật ních thít chặt ông Hùng. Nàng cảm nhận ngực ông cũng đang phập phồng phía sau chiếc áo uớt đẫm. Và phía bên dưới cái của ông cũng đang chào cờ, đội lên sau lớp quần tây. Dù chỉ một lần chạm qua lớp vải trong cái đêm hôm trước nhưng nàng cũng ước lượng đuợc cái đó của ông cũng không thua kém Lê Cường là bao. Chợt giật mình, Ngân Sương dụi mắt. Cả hai đỏ mặt quay đi. Hôm nay đã quá đủ với nàng rồi.
Ông Hùng đánh xe đưa nàng về tận nhà. Suốt đường đi cả hai không nói gì với nhau. Trước khi tạm biệt ông, nàng không quên đưa chi Hùng cái card visit của Khánh Long. Khó khăn lắm mới nàng mới lấy đuợc.
Nàng về đến nhà, thấy một tấm giấy để trên bàn.
– Anh đi công tác đột xuất 1 tháng, đợt này xong có thể được thăng chức nữa Gì Anh tạt qua nhà lấy quần áo. Yêu em.
Đọc tin anh để lại nàng thấy trống trải vô cùng, bởi lúc này đây nàng cần vòng tay của anh ôm ấp vuốt ve nàng. Nghe được hơi thở ấm áp của anh nàng sẽ thấy quên đi mọi ưu phiền mệt mỏi. Trong quần lót, tinh dịch của Khánh Long bắt đầu khô lại làm nàng cảm thấy rít quá. Ngân Sương buồn rầu, lê người vào phòng tắm để tẩy sạch vết tích của cuộc truy hoan…
…
Cuối tuần Ba Phát vẫn theo lịch cũ qua nhà Khánh Long lấy hàng, lần này có Khánh Long và Ngọc Cúc ở nhà, có thêm một chị giúp việc mới Hồng. Ba Phát vẫn giữ thái độ bình thường, lấy hàng xong rồi về nhưng tròng lòng vẫn bứt rứt lắm.
Trên đường về Ba Phát đi ngang qua một trường cấp 3, thấy các cô nữ sinh 12 tha thướt trong chiếc áo dài học sinh đi học thêm, hắn chợt nhớ lại người yêu cũ, không biết bây giờ cô ta làm gì, ở đâu. Chỉ nghĩ thoáng qua, Ba Phát tấp xe lại bên đường ngắm các cô nữ sinh cùng chiếc áo dài duyên dáng dưới ánh nắng chiều. Lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác xao xuyến khó tả.
Buổi sáng giữa tuần, Ngọc Cúc dắt xe ra đi làm, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Trong thời gian qua có nhiều biến cố xảy ra với cô. Một lúc không giữ được cảm xúc và bình tĩnh, cô đã trót quan hệ với người đàn ông khác. Tiếp theo sẽ như thế nào đây? Cô muốn không muốn gặp Ba Phát nữa, cô muốn mọi việc trở thành quá khứ, để cho nó vào một khoản vô định nào đó để tiếp tục bước trên con đường cùng với gia đình mình. Vừa đến cơ quan, Ngọc Cúc đã bị các chị em đồng nghiệp trêu:
– Suy nghĩ gì mà thẫn thơ vậy?
– Hôm nay là kỹ niệm ngày gì thế?
– Đâu có gì đâu chị.
Ngọc Vân với vẻ lạnh lùng, chính chắn của mình thấy Ngọc Cúc lúng túng thì đỡ lời.
– Sáng nay có người mang lẵng hoa đến gởi em.
Ngọc Cúc chỉ cười e thẹn rồi sửa soạn cho một ngày làm việc mới nhưng mấy cô đồng nghiệp đâu có buôn tha. Mấy cô có đề tài để nói cũng như ruồi ngữi được mật.
– Ông xã nhà chị có tặng hoa chị bao giờ đâu. Lâu lâu ổng tặng cho cái nồi, cái chảo.
– Bữa 8/3 lão nhà em tặng gói quà, gói gém cẩn thận, em hí hửng mở ra tưởng gì là cái tạp dề.
– Ông nhà em thì tặng em cái hộp cơm, để em đem cơm theo ăn, đỡ tốn tiền của hắn.
– Chỉ có Cúc là chồng còn lãng mạn tặng hoa.
– Chị sướng thật đấy, hoa này để trưng trên bàn làm việc thì đẹp hết ý.
– Không được đâu, bàn để giấy tờ, giao dịch, để lẵng hoa vướng lắm.
– Hay là em chia nhỏ ra nhiều bình, mỗi bình 1 ít cho đở choáng.
– Thôi không được đâu chị, để em đem lẵng hoa để lên bàn giữa phòng cho đẹp.
– Ghê chưa, có người được tặng hoa giữ khư khư một mình.
Ngọc Cúc lại cười rồi đặt hoa vào chiếc bàn giữa phòng. Hôm nay làm việc mà trong lòng cô vui khấp khởi. Khoản 9h Ngọc Cúc nhận được tin nhắn “em da nhan duoc hoa chua? ” Nhưng không phải từ số máy của chồng cô. Ngọc Cúc vào toilet để gọi lại.
– Alo.
– Alo, em hả? Một giọng quen quen nhưng không phải Khánh Long.
– Anh là ai vậy?
– Có cần thiết phải nói tên không em?
– Anh là ai? – Giọng Ngọc Cúc đanh lại.
– Người hâm mộ đặc biệt em.
– Tâm thần!
Ngọc Cúc tắt máy. Tinh thần cô bắt đầu dao động. Chợt lại có điện thoại.
– Anh Phát đây.
– Anh tặng hoa cho tôi?
– Hoa nào?
– Àh không… Ngọc Cúc càng lo lắng hơn.
– Em thích hoa à. Vậy a tặng, em không từ chối chứ?
– Không, đừng anh… Ngọc Cúc chợt khựng lại. Đêm đó nành cũng đã nói câu này.
– Ờ, anh đừng làm vậy, tôi không nhận đâu.
– Anh chỉ muốn em vui thôi mà.
– Anh tặng quà kiểu đó tôi không vui đâu, tôi với anh chẳng có quan hệ gì cả.
Nói tới đó Ngọc Cúc tắt điện thoại ra ngoài để tiếp tục công việc. Buổi trưa như thường lệ Ngọc Cúc về nhà xem xưởng và xem cô osin làm vịêc. Từ ngày có osin, Ngọc Cúc có nhiều thời gian hơn cho buổi trưa, cô có thể ngã lưng một tí rồi quay lại cơ quan, nhưng hôm nay cô cứ bồn chồn. Ngọc Cúc không ngủ mà quay trở lại cơ quan sớm. Giữa trưa nắng Sài Gòn mà chạy ngoài đường chỉ có học sinh đi học hoặc có việc cần, chứ đi chơi thì chẳng có ai. Ngọc Cúc ra khỏi nhà được 5′ thì có một người nguời đàn ông mặc áo sơ mi trắng, chạy xe tay ga theo bên cạnh cô.
– Chào em. Trưa sao không ngồi phòng máy lạnh mà chạy xe thế này?
Ngọc Cúc quay qua nhìn thì thấy Ba Phát, hôm nay hắn ăn mặc sơ mi đóng thùng, lại đi xe ga làm cô suýt nữa nhận không ra. Những hắn cũngkhá đẹp trai – Ngọc Cúc nghĩ thầm. Ngọc Cúc tấp vô lề, Ba Phát cũng dừng lại, rồi cô quay qua nói với hắn.
– Anh theo tôi làm gì? Tôi với anh chẳng có quan hệ gì. Anh theo nữa tôi la lên đó.
– Anh chỉ muốn gặp em nói chuyện một chút thôi.
– Giữa tôi và anh đâu có gì để nói. Để tôi đi, tôi không muốn gặp anh nữa.
Ba Phát vội nắm lấy tay Ngọc Cúc đang vịn trên xe.
– Mình vào quán nước nói chuyện chút đi, ở ngoài đường không tiện.
Ngọc Cúc sợ mọi người xung quanh dòm ngó nên cô cũng đồng ý, cô cũng định nói cho hắn hiểu là lúc đó chỉ là cảm xúc nhất thời, một lúc giận Khánh Long mà cô không bình tĩnh để sự việc đi quá xa.
Country House (quán cafe ở GV) buổi trưa giữa tuần lác đác vài chiếc xe. Hai người chủ động kiếm một góc khuất để ngồi nói chuyện. Tiếng nước chảy róc rách, tiếng nhạc nhẹ và không khí mát mẽ cũng làm cho Ngọc Cúc dễ chịu hơn. Ngọc Cúc bình tĩnh ngồi nói chuyện với hắn rằng lần trước chỉ là một phút bồng bột của nàng, khuyên hắn không để sự việc đi quá xa, vì nàng còn có gia đình nhỏ. Còn hắn thì nói về những cảm xúc của nàng mang lại cho hắn, rằng hắn thật sự có tình cảm với nàng chứ không chỉ muốn chiếm đoạt nàng. Hôm nay Ba Phát đã chuẩn bị khá kỹ, chiếc tay ga mượn của ai đó, ăn vận bộ đồ sơ mi quần tây. Bộ dạng đó cộng với lời nói nhẹ nhàng thì người khác dễ nghe hắn nói hơn. Nghe hắn chém một lúc rồi Ngọc Cúc cũng đứng lên ra về. Sắp tới giờ làm rồi ai hơi đâu mà ngồi nghe chém gió. Ba Phát cũng ra dắt xe cho nàng rồi tiễn nàng đi một đoạn nhìn như cặp trai gái đang quen nhau.
Vào cơ quan Ngọc Cúc chẳng buồn nhìn vào lẵng hoa nữa, nhưng các chị em trong cơ quan thì ai cũng nhìn Ngọc Cúc với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Dù không thú nhận nhưng Ngọc Cúc vẫn có một cảm giác rất lạ. Nàng không giải thích nó, không tận hưởng nó, mà chỉ biết đến nó rồi thoáng qua. Đêm đó nàng gục mặt vào chồng thỏ thẻ “sao lâu rồi anh không mua hoa tặng em”. Khánh Long nghe được câu nói đó mà vẫn mơ ngủ không trả lời, anh nghe được nhưng mệt mỏi cả ngày làm việc, anh cần một giấc ngủ bù sau một đêm vòng loại C1. Ngọc Cúc không nghe Long trả lời, nàng ngồi dậy và lại bắt đầu nghĩ mông lung.