Phần 8
Chiếc Camry nhá đèn ôm cua vào bãi đỗ một siêu thị. Lan nghĩ đến những món “phụ kiện” của con gái nên không cho Trí đi cùng mà bắt anh ở lại xe đợi mình. Nàng lẩn nhanh vào đám đông và thấy hạnh phúc khi thoát được tầm kiểm soát của gã sếp quái quỷ. Thật thoải mái khi tự mình được lựa những thứ ưng ý cho bản thân, nàng cầm chiếc xì líp đen ngắm nghía cho vào rỗ thì Trí lên tiếng.
– Đã dặn chọn màu sáng rồi mà.
– Anh… anh ở đâu chui ra vậy?
– Trong xe chui ra – Trí gom mấy cái quần lót đen ném trở vào mớ đồ hỗn độn. Anh xốc xốc lôi ra một chiếc may bằng vải ren màu xanh nhạt đưa cho Lan – Thế này phải đẹp hơn không?
Lan đưa mắt nhìn quanh quất, nàng có cảm giác cả siêu thị đang nhìn hai người họ như quái vật, càng ngượng hơn khi bản mặt Trí cứ trơ ra đó còn giọng thì oang oang như chốn không người.
– Anh làm ơn ra xe chờ em có được không? – Lan nói thì thào như van xin – Anh bị đứt sợi dây mắc cỡ rồi hả? Ai đời đàn ông con trai đi lựa quần lót cho con gái?
– Em chịu khó mặc đỡ mấy thứ rẻ tiền này đi, chừng nào có thời gian anh dẫn em đi mua đồ có thương hiệu đàng hoàng. Em sẽ thích ngay.
– Ông sếp của con ơi ông làm ơn nhỏ tiếng dùm đi. Ra xe dùm em đi mà anh!
– Nhưng em phải lựa màu sáng đó nha.
– Ừ, dạ, OK, màu sáng.
Lan đẩy Trí ra khỏi khu đồ lót nữ rồi quay trở vào. Mấy anh nhân viên bán hàng đang xếp đồ lên kệ cứ cười tủm tỉm khiến Lan muốn chui ngay xuống đất. Nàng bốc vội mấy cái màu trắng xanh hay vàng gì đó rồi bỏ ra quầy tính tiền một nước. Đang đứng xếp hàng thì điện thoại reo, là Trí gọi.
– Em chưa mua băng phải không? Qua khu này đi, anh đang lựa cho em mà không biết em xài loại nào.
Đúng là xấu hổ quá nên Lan chỉ muốn thoát khỏi khu đồ lót thật nhanh mà quên mất thứ quan trọng nhất. Nàng len qua dòng người nhìn bảng hướng dẫn tìm đến chỗ Trí. Cái gã biến thái đang dán mắt vào mấy gói băng vệ sinh đủ các thương hiệu.
– Em thường xài loại nào vậy?
Tấn bi kịch lại diễn ra như cũ nhưng với mức độ tệ hại hơn nhiều, vì đây là món đồ quá nhạy cảm. Sau những phút toát mồ hôi thì những thứ cần thiết của con gái đã có đủ. Chiếc Camry rời bãi tiếp tục bon bon trên đường.
– Khi nãy anh có lấy cho em bộ bikini đẹp lắm lát đến nơi mặc thử cho anh xem.
– Anh nói với em là đi gặp khách hàng mà? Sao có tiết mục này ở đây?
– Mình ra tới đó mới xế chiều thôi, vẫn còn kịp tắm biển.
Biết ngay mà, thế nào cũng có “phát sinh”. Anh đang dở trò, đúng không ông sếp của tôi? Thật ra là chẳng có khách hàng nào cả.
– Tôi nghe – Trí bấm điện thoại trả lời qua tai nghe bluetooth – Ok các anh, mai 8 giờ gặp nhau, tôi đang rất nóng lòng.
Ồ, hóa ra Lan đã nghĩ xấu cho Trí, nàng nhìn anh bằng ánh mắt hối lỗi thì một cuộc gọi nữa vừa đến. Lần này Trí tắt bluetooth và mở loa ngoài.
– Dạ chào anh, lúc sáng anh có đặt phòng, vậy bao giờ anh đến để em chuẩn bị ạ?
– Nửa tiếng nữa.
– Dạ anh lấy phòng thường hay phòng VIP ạ?
– Phòng VIP.
– Mấy phòng ạ?
– Một phòng.
…
– Cái gì? Anh lấy có một phòng? Vậy… vậy rồi làm sao?
– Tiết kiệm cho công ty. Đằng nào cũng chỉ để ngủ qua đêm thôi mà – Trí nhoẻn miệng cười khiêu khích.
– Đừng có giỡn ác vậy chứ?
– Không phải em cũng thích ngủ chung phòng với anh sao?
– Anh… anh nói chuyện đứng đắn một chút được không?
– Vậy chứ ai mò qua phòng nằm ngủ chung với anh hôm đó vậy?
– Anh thật là quá quắt mà, không nói chuyện với anh nữa. Rõ ràng là có ý đồ xấu, đúng không?
– Anh rất tiếc… – Trí nghiêm mặt nhìn Lan – … em đã nói đúng.
Lan vô cùng bối rối và bắt đầu thấy ớn lạnh sống lưng, nàng càng lúng túng đến đáng thương khi hai người đúng ở quầy check in nhận phòng. Khuôn mặt sượng sùng không biết phải đi đâu khi cảm giác vụn trộm đưa nhau vào khách sạn cứ lởn vởn trong đầu. Đây mà gọi là công tác đó hả? Cố tình đi vào buổi chiều để phải ngủ lại một đêm, vịn cớ tiết kiệm chỉ lấy một phòng mà lại chọn phòng VIP, không cho Lan có cơ hội về nhà để ghé siêu thị mua đồ mà còn lấy thêm bộ bikini. Gã CEO này cà chớn thiệt mà, giờ không lẽ ôm gối ra hành lang ngủ?
Trí chạm thẻ từ vào ô có đèn sáng, cái chốt bung ra. Anh đẩy cửa bước vào, căn phòng tự động bật đèn sáng rực. Lan ngượng ngùng theo sau, nàng giật bắn người khi cánh cửa sau lưng đóng sầm lại. Trí kéo màn cửa sổ qua hai bên, nắng chiều đang dần tắt nhưng vẫn đủ giúp căn phòng bừng lên thứ ánh sáng của tự nhiên. Trí mở cửa bước ra balcon nhìn ra xa, nơi đó là mặt biển xanh thẳm lăn tăn những con sóng nhỏ. Gió thốc vào căn phòng làm cho màn cửa tung bay quấn vào nhau.
– Em ra đây! – Trí vẫy tay gọi Lan khi nàng còn đang ôm túi đồ khư khư trước ngực, trông chẳng khác gì con mèo đang sẵn sàng tháo chạy nếu nguy hiểm ập đến. Trí mỉm cười đến bên cạnh chạm vào má Lan – Làm gì co ro sợ sệt vậy? Anh có làm gì em đâu?
– Anh… có phải là người nghiêm túc không vậy?
– Cũng tùy tình huống – Trí cố tình trêu ghẹo càng làm cho Lan bất an.
– Anh nghĩ sao lấy có một phòng, mà chỉ có một chiếc giường? Rồi tối nay làm sao?
– Thì ngủ trên giường này.
– Anh đừng có nhây được không? Em phải ngủ làm sao đây?
– Thì em nằm trên giường.
– Còn anh?
– Anh nằm kế bên – Mặt Lan đỏ gay.
– Anh Trí, anh đang bày trò gì vậy? Anh xem em là loại người gì mà muốn đưa vào khách sạn ngủ chung là đưa hả?
– Nghe nè – Trí nâng cằm nhìn vào mắt Lan, nàng quay mặt lẩn trốn cái nhìn đầy cuốn hút – Anh xem em là thư ký riêng, là một trợ lý giám đốc điều hành, là một tình nhân mà anh đang cố công chinh phục.
– Nhưng… anh cũng không thể lợi dụng công tác để làm ra chuyện này. Anh khiến cho em thấy mình thật rẻ mạt và bị coi thường.
– Ngàn lời xin lỗi nếu đã vô tình đặt em vào suy nghĩ đó. Nhưng anh tin sau sáng mai em sẽ nghĩ khác.
– Anh là đồ xấu xa, bày mưu để đoạt người yêu của kẻ khác.
– Đứng ở góc độ nào đó thì đàn ông đều xấu xa như nhau. Và giờ anh sắp làm điều xấu xa đây.
Trí đẩy Lan ngã ngửa ra nệm rồi đè lên người nàng. Lan giãy nảy co đạp, hai tay cào cấu vào lưng áo Trí, đầu nghiêng qua lại né tránh nhưng cuối cùng vẫn bị chàng giám đốc khóa môi.