Phần 4
Hắn ta đã không đến lớp ba ngày, tôi có nhắn một cái tin, hắn không trả lời. Tôi vốn không thích gọi điện, tôi hiếm khi gọi điện cho ai, đó là lý do tài khoản của tôi lúc nào cũng nhiều. Vậy mà lần này, tôi đã dùng rất nhiều dũng cảm để bấm gọi cho hắn. Hắn cũng không nghe máy.
Tôi đã từ bỏ sự quan tâm đến hắn, cho đến hôm nay. Tôi chưa ngủ dậy đã nghe thấy ầm ầm tiếng chửi bới, đập phá. Bố mẹ tôi lại cãi nhau, họ luôn có hàng vạn lý do để cãi vã. Tôi bỏ qua những tiếng ồn kinh khủng đó để đánh răng rửa mặt, thay đồ, và đi học. Tôi lặng lẽ đi qua phòng bố mẹ, bất chợt bố tôi gầm lên.
“Con kia! Mày đi không chào ai à?”
Tôi vẫn thản nhiên đi giày.
“Bố mẹ đang bận cãi nhau, để ý làm gì. Con đi học đây.”
“Ranh con mất dạy! Ai đã nuôi mày, ai cho mày đi học? Khốn nạn y như mẹ mày!”
“Ông nói cái gì đấy? Nó giống tôi chỗ nào, không phải tất cả đều do ông mà ra? Nó chả ra gì vì có ông là bố đấy!”
Bố tôi vung tay tát vào mặt mẹ tôi. Tuy đã quen nhưng nhìn tận mắt vẫn khiến tôi sợ hãi. Mẹ tôi xông vào túm áo ông ta đẩy mạnh, hai tay quơ quào đấm đá loạn xạ. Tôi chỉ muốn nhanh chóng biến khỏi đây, nhưng…
Tôi miễn cưỡng chạy tới can ngăn.
“Bố mẹ thôi đi, đánh nhau như vậy…”
Chưa kịp nói hết câu, bố tôi vung mạnh tay hất mẹ tôi ra, đồng thời vả mạnh vào mặt tôi, tôi choáng váng ngã xuống đất. Không ai để ý đến tôi, họ vẫn lao vào đánh nhau.
Nửa mặt tôi ê ẩm, tôi liền mặc kệ và đi ra khỏi nhà. Tôi không muốn đến trường. Tôi lang thang cả ngày dài trên phố, đi nhà sách, vào một quán cà phê ngồi… Trời tối rất nhanh, tôi hoàn toàn không muốn về nhà. Tôi chợt nghĩ đến hắn. Đã đến bước đường cùng, tôi nhen nhóm một hy vọng nhỏ nhoi rằng, hắn sẽ là người hiểu tôi một chút. Căn nhà rộng và không có đồ đạc gì, có lẽ hắn sẽ rộng rãi mà cho tôi ở nhờ một hôm?
Hít một hơi thật sâu, tôi liền đi tới nhà hắn.
Thang máy mở ra, tôi đi về phía nhà hắn ở cuối hành lang. Chuông kêu inh ỏi nhưng không có ai. Tôi thất vọng vì nghĩ hắn không ở nhà. Tôi gục đầu dựa vào cửa, bực tức nắm lấy tay nắm cửa vặn vặn, bất chợt, cánh cửa mở ra khiến tôi suýt ngã nhào. Hắn ở nhà, nhưng không ra mở cửa!
Tôi nhìn vào bên trong, căn phòng tối om. Tôi e dè lên tiếng.
“Này, cậu có ở nhà không, đang làm gì thế?”
Tôi đẩy cửa bước vào, trong nhà tối om. Cửa không khóa nhưng trong nhà có vẻ như không có ai. Tôi có chút chột dạ, tim bỗng đập thình thình, một chân đã thì vào trong nhà lại lưỡng lự không muốn đi tiếp. Tôi e dè lên tiếng.
“Này! Cậu ở trong nhà không thế?”
Căn nhà vẫn im ắng đến đáng sợ. Tôi lùi ra, khép cửa lại, định quay đi. Nhưng lại nghĩ nhỡ hắn ta gặp chuyện gì, một kẻ không hề biết chăm lo cho bản thân, một kẻ nuôi bản thân không khác gì một con chuột nhặt về nuôi cho vui như hắn ta…
Tôi hít sâu một hơi, tôi cũng đâu có gì để mất, để mà sợ? Tôi lần mò bật đèn phòng khách lên. Căn phòng trống trải chỉ có vài thùng đồ chưa dỡ ở góc, nhìn một cái là biết có người hay không. Tôi chạy tới nhà tắm, không có ai. Tôi vội vàng chạy tới phòng ngủ. Mở cửa ra, ánh đèn từ phòng khách hắt vào, đủ sáng để tôi thấy hắn ta đang ngồi dưới đất, lưng dựa vào thành giường, bên cạnh bừa bộn một đống vỏ chai. Hắn ta ngồi chân co chân duỗi, hai tay buông thõng, đầu cúi xuống, mái tóc lòa xòa khiến tôi không nhìn thấy mặt. Hắn hệt như một cái xác không hồn. Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi chạy đến bên cạnh, một tay ôm lấy cánh tay hắn ta, một tay vỗ vỗ vào ngực.
“Này, này!”
Tôi nâng đầu hắn lên.
“Này, trả lời tôi đi chứ!”
Khi tôi cuống cuồng lên, cậu ta mới chậm rãi mở mắt. Gương mặt tiều tụy, mắt hắn trũng sâu thăm thẳm. Quầng mắt đen thẫm, hắn nhìn tôi. Hắn mở miệng, nhưng nói không ra tiếng. Hơi thở nồng nặc mùi cồn và mùi thuốc lá. Hắn thì thào đứt quãng, đại khái là “Sao cậu lại ở đây.”
Tôi chạy vội ra bếp lấy một chai nước, mang tới giúp hắn từ từ uống.
“Cậu đang làm cái gì thế!”
Tôi nhíu mày hỏi. Hắn ta quay đi, lắc đầu không nói. Tôi biết hắn ta khác người, hắn ta ầm trầm, biến thái, thậm chí là điên, cũng không nghĩ đến lại điên đến thế này. Tâm thần hắn vốn không tốt, có lẽ có chuyện gì đó xảy ra, chạm đến điểm giới hạn của hắn, khiến hắn chán nản, buông bỏ bản thân. Cũng may, tôi cũng thuộc dạng tự kỷ, nhưng chưa đến nỗi có gan hành hạ bản thân như hắn.
Tôi áp tay lên má hắn, miễn cưỡng hắn xoay về phía tôi. Ngón cái xoa lên quầng mắt hắn, hỏi.
“Mấy ngày rồi không ngủ? Ăn gì chưa? Uống nhiều như thế này mà không ăn gì hả? Muốn chết hay sao!”
Hắn ta mở mắt nhìn tôi, vô hồn.
Tôi nhìn ánh mắt mông lung, đen như hố sâu không đáy của hắn, có chút không nỡ. Tôi vỗ nhẹ vào mặt hắn.
“Này, đang say đấy à?”
Hắn ta lắc lắc đầu, cúi xuống chạm đầu vào trán tôi.
“Tôi không say. Không say được.”
Tôi không đẩy hắn ra, kệ hắn gục lên.
“Uống nhiều như vậy, thật là không say?”
“Tôi muốn say, nhưng không được. Tôi muốn ngủ một giấc thật dài.”
Tôi vẫn chưa nghĩ ra câu tiếp theo để nói. Hắn ta tiếp.
“Lấy thêm rượu cho tôi.”
“Không được. Dạ dày cậu sẽ thối rữa luôn đó.”
“Làm ơn…”
Hắn ta yếu đuối cầu xin. Tôi thở dài, đẩy đầu hắn ra, dúi chai nước vào tay hắn.
“Uống tạm đi, chờ tôi một chút.”
May là trước đã đi mua đủ đồ dùng bếp, trong bếp còn một ít gạo. Tôi nhanh tay đem nấu cháo cho hắn. Vừa nấu vừa chạy tới phòng ngủ ngó hắn một chút. Hắn vẫn ngồi đó như một thứ vô hồn.
Múc cháo ra bát, tôi mang vào cho hắn.
“Ăn một chút đi, rồi đi ngủ.”
Hắn lắc đầu.
“Nhanh lên, ăn đi không hỏng dạ dày đó.”
Hắn đầu cũng không thèm lắc.
Tôi có chút sốt sắng, lại thêm chút bực mình, tôi quỳ dậy tóm lấy cổ áo hắn ta xốc lên.
“Mẹ kiếp, muốn chết à?”
Hắn mặc tôi xốc lên, lắc đầu.
Tôi nghiến răng.
“Cậu chết cũng được, nhưng không phải hôm nay. Ăn cháo, mau!”
Tôi buông hắn ra, xốc người hắn ngồi thẳng lên, xúc một thìa cháo đưa tới. Hắn nghiêng mặt đi. Tôi lại đưa tới miệng hắn, hắn lại quay lại. Tôi vẫn cố đưa tới, hắn nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt nhỏ đen thẳm vô hồn, hắn lại bắt lấy cổ tay tôi giữ chặt, khiến tôi có chút hoảng hốt.
“Ở lại đây với tôi.”
Tôi còn tưởng hắn sẽ đánh tôi, hoặc đá tôi ra khỏi đây. Giọng hắn yếu ớt cầu xin, với đôi mắt trũng sâu mệt mỏi, tôi lại dịu lòng.
“Ăn cháo, tôi ở đây với cậu.”
Hắn ta vẫn nắm cổ tay tôi rất chặt, mắt vẫn đặt lên tôi không rời, như thể thả ra, tôi sẽ biến đi thật xa vậy. Tôi thở dài, mở mắt thật to nhìn lại hắn, nhẹ nhàng nói.
“Ăn một chút, tôi ở đây, có đi đâu đâu.”
Tôi lại thở dài, kỳ thực, tôi vì trốn bố mẹ mới chạy tới đây.
“Tôi trốn bố mẹ nên mới đến đây, không ở đây thì còn chỗ nào để đi nữa.”
Hắn nghe tôi nói vậy, mới chậm rãi buông tay. Tôi lại đưa thìa cháo tới, hắn ngần ngừ một lát rồi miễn cưỡng mở miệng.
Chưa được nửa bát, hắn lại lắc đầu không ăn nữa. Tôi lừ mắt.
“Ăn hết.”
Tôi vừa xúc cháo vừa càu nhàu.
“Tôi ốm cũng không được mẹ xúc cháo đến miệng thế này đâu, mà tôi còn phải tự nấu lấy.”
Hắn ta tự nhiên ngoan ngoãn ăn hết bát cháo khiến tôi rất vừa lòng. Uống nước xong, tôi bắt hắn lên giường nằm. Kéo tay hắn, hắn đứng lên, lảo đảo ngã về phía tôi, đẩy tôi nằm ngửa lên giường, còn hắn nằm đè lên. Tôi nhíu mày.
“Tại ngồi lâu quá đó, đứng không nổi nữa kìa!”
Tôi gồng mình đẩy hắn ra, hắn cũng ngoan ngoãn lăn sang bên cạnh. Tôi bật dậy, hắn nhanh nhẹn bắt lấy tay tôi giữ lại, ánh mắt có phần hốt hoảng.
Tôi thở dài, ngồi xuống giường, vuốt vuốt mái tóc hắn như vuốt con chó nhà hàng xóm.
“Ngủ đi, tôi đi rửa bát, dọn đống vỏ chai dưới đất nữa.”
Hắn vẫn nắm chặt không buông. Ánh mắt như cầu xin tôi đừng bỏ hắn, không khác gì một con chó bị bỏ lại dưới mưa.
“Đã nói là tôi không đi đâu mà. Tôi đâu còn chỗ để đi nữa? Tôi chỉ đi khi cậu đuổi tôi thôi!”
Hắn ta chần chừ một lát rồi buông tay tôi ra. Tôi dọn dẹp đống vỏ chai, hắn ta đã uống rất nhiều, có lẽ mấy ngày liền đều uống như vậy. Xong xuôi tôi ra khóa cửa, rồi trở vào phòng. Hắn ta vẫn nằm y như lúc nãy, đôi mắt mệt mỏi vẫn mở thao láo.
Tôi nằm xuống bên cạnh hắn ta, quay sang nói.
“Ngủ đi. Nhắm mắt vào mới ngủ được chứ.”
Tôi đưa tay vuốt nhẹ hai bầu mắt, rồi vuốt xuống để hắn ta nhắm mắt lại.
Tôi rời tay đi, hắn ta lại mở mắt ra nhìn tôi chằm chằm.
Tôi sợ hắn không thể chịu đựng thêm, hắn thực sự mệt mỏi, đến mức sức sống gần như cạn kiệt. Tôi nắm lấy bàn tay to xương xương của hắn hắn, hắn nắm lại rất chặt.
“Ngủ đi?”
Hắn vẫn như cũ nhìn tôi chằm chằm, có chút nổi da gà. Làm ơn ngủ đi, đừng nhìn nữa, mặt cậu hiện tại rất đáng sợ đó.