Phần 36
Tôi lấy tay lau nước mắt vừa quay người đi vào trong nhà, tôi bất ngờ nhìn thấy hắn, hắn đã ở đó từ bao giờ. Tôi vội vã chạy tới chỗ hắn.
“Cậu đến từ bao giờ thế, hôm nay về sớm vậy?”
Hắn đứng dựa vào đầu xe, chẳng có biểu cảm gì, cũng không đáp lại khiến tôi chột dạ. Hẳn là hắn đã nhìn thấy tôi đứng cùng anh Khánh. Tôi với anh ấy chẳng có gì vụng trộm, nhưng hắn mỏng manh lắm, tầm hồn đầy những vết thương, nên dễ thấy đau đớn hơn người khác. Chỉ vô tình chạm nhẹ vào vết sẹo thôi, cũng đủ khiến tâm hồn hắn chảy máu rồi. Tôi rướn người lên nhìn hắn.
“Cậu đến từ bao giờ thế?”
Hắn nhìn tôi, giọng vô cảm nói.
“Khi cậu ôm anh ta.”
Tim tôi nhảy lên một cái, tôi biết hắn nghĩ gì và cảm thấy gì. Không chỉ là ghen, tôi sợ hắn nghĩ ngợi linh tinh và bị tổn thương.
Tôi cố nhìn vào đôi mắt vô hồn của hắn.
“Này, nghe tôi nói đã…”
Uỳnh!
Trời bất chợt có tiếng sấm nổ tung, tôi giật mình hét lên, túm chặt tay áo hắn.
“Thôi chết, Gạo ở trong nhà một mình! Gạo sợ tiếng sấm lắm.”
Tôi hốt hoảng khi trên trời lại có tiếng sấm rền ù ù, nắm tay hắn kéo đi.
“Vào trong nhà đã.”
Cánh tay hắn bị tôi kéo, nhưng hắn vẫn đứng yên không đi.
Đoàng!
Sấm nổ to một tiếng, mây đen bất chợt vần vũ, giông gió cũng nổi lên. Tôi phải chạy vào nhà ngay, Gạo bé nhỏ đang ở trong nhà một mình! Tôi lo lắng nhìn hắn, tuy không đành lòng nhưng tôi không có thời gian đôi co với hắn, tôi sẽ nói chuyện với hắn sau vậy. Tôi túm áo hắn nói vội.
“Cậu biết tôi với cậu như nào mà, đúng không? Nếu hiện tại không muốn vào nhà tôi thì về nhà ngay đi, bắt đầu mưa rồi kìa. Tôi sẽ tìm cậu sau!”
Tôi nói rồi chạy vội đi, còn cố quay lại hét lên với hắn.
“Vào xe luôn đi, mưa rồi! Về nhà luôn nhé!”
Tôi vứt vội dép xông vào nhà, Gạo đang gào khóc giữa phòng khách, tôi đau lòng chạy tới bế Gạo vào lòng.
“Ôi Gạo ơi mẹ đây, mẹ đây con. Mẹ xin lỗi Gạo nhé, mẹ về đây rồi!”
Gạo sợ hãi ôm chầm lấy tôi, rúc vào ngực tôi khóc lớn. Ngoài trời lại nổi gió lớn hơn, mưa bắt đầu nặng hạt trút xuống, cùng với tiếng sấm rền lớn. Gạo sợ hãi bấu vào áo tôi mà khóc, tôi ôm chặt con bé, vừa an ủi vừa nhìn ra phía cửa. Tên ngốc kia không biết đã đi về chưa!
Gạo rất sợ tiếng sấm, cho dù tôi hay mẹ tôi ôm nó thế nào, cứ sấm đánh là lại khóc. Gạo trong lòng tôi khóc nức nở, tôi vừa ôm vừa vỗ nhẹ vào mông nó trấn an.
“Ơi Gạo đừng sợ nhé, ông trời hư quá, gỗ trống làm Gạo giật mình nhỉ. Có mẹ đây rồi, Gạo đừng sợ nhé.”
Tôi cứ vừa ôm Gạo vừa thủ thỉ, như vậy Gạo mới trấn tĩnh lại, không khóc nữa mà chỉ nấc lên. Tôi vừa lo cho Gạo, vừa nghĩ về hắn. Gạo là tất cả, hắn cũng là tất cả của tôi. Hắn đau lòng, tôi cũng rất xót xa.
“Gạo ngoan lắm đừng sợ, có mẹ bảo vệ rồi. Mẹ sẽ bảo vệ Gạo… ừm, mẹ bảo vệ cả chú Kiệt nữa. Chú Kiệt cũng sẽ bảo vệ Gạo, Gạo không sợ tiếng trống của ông trời nữa nhé.”
“Gạo của mẹ ngoan nhỉ, ngoài trời mưa to quá mà chú Kiệt thì hư lắm, không biết chú Kiệt đã về đến nhà chưa?”
“Mẹ yêu Gạo nhiều lắm… mẹ yêu cả chú Kiệt nữa Gạo ạ.”
Nhưng có vẻ chú Kiệt giận mẹ rồi, mẹ phải an ủi thế nào đây? Tôi ôm con bé trong lòng rất lâu, đến khi trời có vẻ ngớt mưa thì mẹ tôi về.
“Mẹ, mẹ về làm gì? Cứ ở đấy đến tối hết mưa hẵng về?”
“Tao lo con Gạo sợ, tao mang bánh về cho nó đây. Phải rồi, thằng kia đến sao không gọi nó vào nhà?”
“Ai cơ?”
“Thằng người yêu mày chứ ai.”
Tôi giật mình, tim đập thình thịch, tên ngốc ấy vẫn chưa về sao, không biết có vào trong xe ngồi không…
“Mẹ có nhìn thấy rõ không, cậu ấy về lâu rồi mà?”
“Thì tao thấy cái xe ô tô ở kia, tao đoán là nó. Khu này nghèo như chó có ai có ô tô, gần đây đi ô tô tới đều là nó cả.”
Tôi để mẹ tôi bé Gạo rồi lao ra cửa, nhưng nhìn về phía ấy thì chẳng còn cái xe nào nữa.
Ngoài trời mưa chỉ còn chậm rãi tí tách, trời có vẻ quang mây, như chưa hề có trận mưa lớn sấm sét vừa rồi. Tôi vội vã thay đồ.
“Mẹ, giờ mẹ ở nhà luôn với Gạo được không?”
“Gạo ơi mẹ đi ra ngoài một chút, Gạo ở nhà với bà nhé. Chút nữa bác Nhân cũng về.”
Gạo buồn bã nhìn tôi gật đầu, mẹ tôi bế Gạo lên, cũng may vì mẹ tôi trông nom Gạo từ nhỏ nên nó cũng rất quấn bà.
“Mưa này còn xéo đi đâu?”
Tôi hôn lên trán Gạo, vội vã xách túi chạy đi.
“Con không thể để mặc hắn như thế được.”
Tôi vội bắt xe đến nhà hắn, chạy như tên bay từ thang máy đến cửa nhà hắn, bấm từng đợt chuông thật dài. Tôi gọi vào điện thoại của hắn cũng không được. Tôi có chìa khóa, tôi vội mở cửa chạy vào, vừa gọi hắn vừa lùng sục khắp các phòng. Hắn vẫn chưa về. Tôi chẳng biết phải đi đâu tìm hắn, nhưng vẫn lao ra ngoài.
Tôi cuống cuồng bấm thang máy, lo lắng không yên. Khi cửa thang máy mở ra, tôi định chạy vào thì hắn xuất hiện, ướt sũng từ đầu đến chân. Tôi không biết vì sao hắn giờ hắn mới về tới, nhìn thấy hắn khiến tôi nhẹ nhõm hơn nhưng cũng rất đau lòng. Tôi bực mình đấm lên tay hắn, vừa đấm vừa mắng.
“Tại sao giờ mới về, tôi nói cậu về luôn cơ mà! Không thì cũng phải vào xe ngồi chứ, mưa lớn như vậy. Này!”
Hắn mặc kệ tôi đấm mạnh vào tay mấy cái, rồi đi lướt qua người tôi. Tôi rất sợ khuôn mặt vô hồn và ánh mắt tối đen của hắn. Tôi chạy theo hắn vào nhà.
Hắn định ngồi xuống ghế, tôi liền túm áo hắn lại.
“Đi tắm, vào tắm ngay cho tôi! Không tắm cũng được, đứng để xả hết nước mưa đi đã!”
Tôi lôi xềnh xệch hắn vào phòng tắm, nhanh nhẹn lột hết đồ của hắn ra rồi mở vòi sen xối nước lên hắn từ đầu đến chân. Tôi bỏ ra ngoài đi lấy quần áo cho hắn, đến lúc trở vào, hắn vẫn đứng như tượng đá dưới vòi nước xả mạnh từ đầu xuống. Tôi thở dài tắt nước, phủ khăn tắm lớn lên vai hắn rồi kéo hắn ra ngoài.
Tôi đẩy hắn ngồi xuống giường, lau qua người cho hắn rồi lau tóc hắn. Thà hắn nổi giận, thậm chí là đánh mắng tôi cũng được, tôi không muốn hắn bó buộc cảm xúc của chính mình để tự giày vò bản thân như vậy. Tôi nhớ ngày xưa có đợt lâu ngày hắn không đến lớp, tôi chạy đến thì thấy hắn ngồi như một cái xác giữa đống vỏ chai rượu và những đầu mẩu thuốc lá.
Tôi cũng tắm cho hắn và bắt hắn ăn, bắt hắn đi ngủ. Hắn cứ như một cái xác biết đi, chẳng biểu cảm gì cũng chẳng mở miệng, tôi kéo hắn làm gì thì hắn làm đấy. Nhưng khi bắt hắn đi ngủ, thì hắn nắm chặt tay tôi, cầu xin tôi ở lại. Tôi đã phải ôm hắn rất lâu để dỗ hắn ngủ, tuy rằng tôi lại là người ngủ trước.
“Mặc đồ vào đi.”
Tôi đưa quần áo cho hắn, hắn vẫn ngồi yên như vậy. Tôi xoa xoa cánh tay hắn.
“Xin lỗi, tôi đánh có đau không?”
Hắn lắc đầu. Tôi vươn tay áp lên má hắn, xoay mặt hắn về phía tôi, nhưng hắn vẫn cụp mắt xuống không nhìn tôi. Ngón cái tôi lướt qua lại bầu mắt thâm quầng của hắn.
“Cậu đã từng gặp anh ấy ở bến xe buýt gần siêu thị, nhớ không? Tôi đã kể cậu nghe anh ấy đã giúp đỡ tôi nhiều đến thế nào ấy.”
Hắn gật đầu, hắn ngẩng lên nhìn tôi. Từ lúc hắn từ thang máy bước ra, đây là lần đầu tiên hắn nhìn tôi.
“Cậu đi về đi được không, tôi muốn ở một mình.”
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, trong lòng quặn thắt lại. Tôi lắc đầu. Mặc kệ hắn có nghe hay không, tôi nói tiếp.
“Anh ấy đến chào từ biệt, anh ấy sẽ đi khỏi đây và không bao giờ trở về nữa. Tôi thực sự rất buồn, giống như mất đi một người anh trai vậy. Anh ấy hỏi tôi có thể ôm anh ấy một cái không, tôi làm sao có thể từ chối? Nhưng tôi không miễn cưỡng đâu, tôi muốn ôm để truyền những điều tốt đẹp cho anh ấy.”
Tôi vuốt tóc hắn.
“Tôi biết cậu sẽ tức giận khi nhìn thấy tôi ôm người khác như vậy. Cậu có thể nổi giận với tôi mà? Cậu cũng có thể mắng tôi nữa. Tôi không muốn cậu kìm nén cảm xúc để tổn thương bản thân. Nhưng tôi muốn cậu hiểu rằng, cho dù thế nào thì tôi cũng chỉ thích một mình cậu, chỉ muốn ở bên cạnh một mình cậu thôi. Tôi chỉ coi anh ấy như anh ruột, tôi hoàn toàn không có ý gì với anh ấy cả. Tôi…”
“Tôi biết, mẹ kiếp, tôi biết chứ!”
Hắn đứng bật dậy quát lên. Chưa bao giờ hắn lớn tiếng với tôi khiến tôi rất ngạc nhiên, cũng có chút hoảng sợ nữa. Tôi tròn mắt nhìn hắn. Hắn nắm chặt tay tay lại, nhíu mày nói.
“Tôi chưa từng nghi ngờ cậu, tôi biết anh ta đối với cậu là gì. Tôi biết cậu là người thế nào, tôi biết cái ôm đấy có ý nghĩa gì! Nhưng mà, mẹ kiếp, tôi không thể ngăn bản thân khó chịu, nổi giận và đố kỵ. Tôi thực sự phát điên vì chính mình! Tôi tức giận vì bản thân tôi hẹp hòi bẩn thỉu đến vậy! Tôi không biết phải làm sao để nhìn cậu…”
Tôi nhìn hắn, thở dài. Tôi nắm tay hắn kéo hắn ngồi xuống, còn tôi quỳ gối trên giường ôm hắn, kéo đầu hắn dựa vào ngực mình.
“Ngốc thật, không phải cậu giận tôi mà là giận bản thân mình à?”
Hắn gật đầu.
“Nên cậu đã đứng suốt ở ngoài khi trời mưa to nhất đúng không?”
Hắn không trả lời, cũng không cử động. Tôi thực sự bực mình đến nổi gân trán, nhưng vẫn cố kìm nén.
“Tôi chỉ luôn hy vọng cậu có thể cho tôi biết mọi cảm xúc của cậu. Sao cậu cứ luôn như thế, tự giày vò bản thân, sao cứ để tôi phải lo lắng thế?”
Hắn im lặng. Mãi một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng.
“Tôi nghĩ khi tôi ngu ngốc bỏ đi để lại cậu một mình khổ sở, anh ta là người duy nhất giúp đỡ cậu, vậy mà tôi lại đố kỵ với anh ta…”
“Có gì đâu, nếu là tôi tôi cũng sẽ nổi giận, nổi giận với cậu ấy, chứ không phải là với bản thân tôi! Đấy là cảm xúc bình thường mà.”
Hắn lại im lặng một lúc, rất lâu sau mới lên tiếng.
“Nếu tôi không trở về, có phải cậu ở bên anh ta sẽ tốt hơn không?”
Tôi buông hắn ra, đứng xuống dưới đất. Hắn quay ra nhìn tôi, tôi hất ngón tay ý bảo hắn đứng lên. Hắn vừa đứng lên, tôi liền dùng hết sức đấm một quả vào mặt hắn khiến hắn mất đà ngã lăn xuống đất. Hắn ôm má ngạc nhiên nhìn tôi, tôi thực sự thực sự vô cùng bực mình. Tôi chỉ thẳng tay vào mặt hắn mà quát lớn.
“Mẹ kiếp, cậu còn nói những thứ như thế một lần nữa xem, xem tôi có giết chết cậu không! Mặc quần áo vào nhanh lên!”
Nói rồi tôi bỏ ra phòng khách, ngồi phịch xuống ghế sô pha. Tại sao đến bây giờ hắn vẫn còn cái ý nghĩ đó, hắn thực sự nghĩ như vậy sao? Tôi phải làm gì để hắn có thể tin tưởng vào tình cảm của chúng tôi, tin tưởng vào tương lai tươi sáng một chút? Tôi phải làm gì để hắn biết rằng tôi cần hắn đến thế nào, muốn ở bên hắn nhiều ra sao? Chẳng lẽ, tôi vẫn chưa thể hiện đủ tình cảm và mong muốn của tôi với hắn sao? Vì muốn được ở bên hắn, mà tôi luôn đốc thúc để hắn và Gạo có thể sớm thân với nhau! Sao hắn không chịu hiểu!