Phần 25
Hắn bay đi Sing công tác lúc tôi đang ở phòng giao dịch, tôi không thể đi tiễn hắn. Cả ngày tôi cứ ngẩn ngơ, không thể tập trung làm gì. Lúc ở gần luôn muốn khi dễ hắn, nhưng đến lúc rời xa, tôi mới biết mình thương hắn nhiều đến vậy.
“Nhạn… Nhạn… Nhạn ơi… Cái con én ngớ ngẩn kia!”
Tôi giật mình khi nghe tiếng quát của chị trưởng phòng.
“Vâng ạ?”
“Gọi mãi chả thèm thưa! Thống kê lại tiền gửi và giao dịch của khách Vip tháng này cho chị với!”
“Dạ vâng ạ.”
Tôi lật đật tập trung vào làm việc, đến khi tôi chuẩn bị ra về thì có điện thoại gọi tới.
“Tôi đây.”
Nghe thấy giọng hắn, cả người tôi run lên.
“Tôi vừa xuống sân bay, giờ sẽ đi ra ngoài bắt xe về khách sạn. Cậu đã về nhà chưa?”
“Chưa, tôi đang chuẩn bị. Bay mấy tiếng thế, có mệt không?”
“Ba tiếng rưỡi, không mệt. Mau về nhà đi, tối tôi sẽ gọi lại.”
Hắn định dập máy thì tôi thốt lên.
“Khoan đã!”
“Tôi nghe?”
“Ừm… nhớ đi lại cẩn thận, ăn uống đầy đủ đúng giờ. Có chuyện gì gọi ngay cho tôi. Với cả… tuyệt đối không được tắt máy.”
Tôi nghe thấy giọng cười của hắn.
“Tôi biết rồi, cậu cũng thế nhé.”
Tôi về nhà, vội vàng nấu cơm, cho Gạo ăn, làm các công việc thường ngày, nhưng cảm xúc thì không. Khi tôi tưởng chừng đã phần nào quên hắn thì hắn trở về. Từ hôm ấy, lúc nào tôi cũng lo lắng hắn sẽ lại rời đi. Không phải tôi không tin hắn, mà là tôi không tin cuộc sống này, liệu có thứ gì sẽ xảy ra, và cướp mất hắn của tôi không?
Tôi thực sự không muốn nghĩ tới cái ngày mà hắn ta một lần nữa biến mất.
Hắn sợ tôi lo lắng, nên đều đặn ngày nào cũng nhắn tin gọi điện cho tôi để khẳng định sự tồn tại của mình, rằng mình sẽ không biến mất.
Có lần Gạo hỏi sao không thấy chú cao cao tới, tôi kể hắn nghe, hắn có vẻ rất vui. Buổi tối hắn gọi điện về lúc Gạo chưa ngủ, tôi liền để Gạo nói chuyện với hắn.
Gạo với đôi tay nhỏ bé vào màn hình điện thoại, vẫy vẫy tay với hắn.
“Chú Kiệt về mua quà cho Gạo ná!”
Hắn mỉm cười.
“Được, Gạo thích gì chú mua cho?”
Gạo ngước lên nhìn tôi, tôi gật đầu. Con bé hào hứng dí sát mặt vào điện thoại.
“Gạo thích bóng bay, thích gấu bông, thích sữa!”
Tôi bật cười.
“Gạo thích lắm thứ thế, chú làm sao có tiền mua?”
Gạo gật gật đầu, ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, nó đang nghĩ xem nên chọn thứ gì để được mua. Hắn nói.
“Không sao, chú sẽ mua hết cho Gạo nhé.”
Con bé tròn mắt hỏi.
“Chú có tiền hông?”
“Chú có nhiều tiền lắm.”
Gạo vui vẻ vỗ tay, hắn quay ra hỏi tôi.
“Còn cậu thích quà gì?”
Tôi thản nhiên đáp.
“Tiền mặt.”
Hắn bật cười.
“Được, tặng tôi cho cậu.”
“Điên, ai thèm cậu!”
Sắp qua hai tuần, tôi nghĩ rằng hắn sắp về, nhưng cuối cùng hắn lại gọi về cho tôi và nói.
“Tôi vướng bận một chút, có lẽ bảy đến mười ngày nữa mới về được. Cậu ở nhà…”
Tôi không chờ hắn nói xong, tức giận tắt máy. Rồi hắn sẽ ở lại đấy luôn phải không, hắn sẽ không về nữa! Tôi cảm thấy hụt hẫng, thấy buồn, thấy xáo trộn trong lòng. Tôi bực mình nghĩ, sao ngay từ đầu hắn không biến đi luôn, còn trở về làm gì, khiến tôi ỷ lại vào hắn như thế này!
Hắn gọi lại, tôi không thèm nghe máy. Tôi sợ nghe hắn nói hắn sẽ không về nữa…
Đến tối, hắn nhắn tin cho tôi.
“Tôi xin lỗi, cậu nghe máy đi được không? Tôi muốn nghe giọng của cậu. Tôi thực sự vì công việc thôi, tôi nhất định sẽ về với cậu. Cậu làm ơn tin tôi một lần này đi.”
Tôi bật khóc khi đọc tin nhắn, tôi cảm thấy tủi thân. Tại sao tôi với hắn lại sinh ra với nhiều đau thương như vậy, để đến bây giờ, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ hạnh phúc sẽ bị cướp mất.
Điện thoại lại đổ chuông, là hắn. Tôi quệt vội nước mắt, lấy lại bình tĩnh để nghe máy.
“May quá, cậu nghe máy rồi, đừng làm tôi lo lắng nữa. Tôi sẽ cố gắng hoàn thành công việc thật nhanh, được không?”
“Cậu làm tôi lo lắng thì có! Đi đi, bao giờ về chả được!”
Hắn im lặng một lát khiến tôi chột dạ, có phải nói hơi quá khiến hắn giận rồi?
“Cậu khóc đấy à?”
Tôi giật mình, cố gắng để giọng nói không run rẩy, mắng hắn.
“Thần kinh à, ai thèm khóc. Làm việc nhanh lên rồi lăn về đây cho tôi!”
Hắn bật cười.
“Tôi biết rồi.”
“… nhưng mà, nhớ là ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ đấy.”
“Tôi biết rồi, cậu cũng thế nhé. Nhớ ăn sáng.”
Sau khi tắt máy, tôi lại ngồi ngẩn ngơ, nước mắt cứ chảy mãi không ngừng. Tôi nhìn Gạo ngủ, nhẹ nhàng vuốt tóc con bé. Mẹ hy vọng Gạo sẽ lớn lên trong thật nhiều yêu thương, sẽ không trở thành người như mẹ.
Thời gian nghĩ đi thì lâu, nghĩ lại thì nhanh, tôi cứ ngơ ngẩn mãi khi hắn gọi điện nói.
“Xin lỗi cậu, bây giờ tôi mới gần xong việc, hai ngày nữa tôi sẽ bay về.”
Tôi im lặng một lát mới lên tiếng.
“Là thứ sáu hả, bay lúc nào, mấy giờ về tới?”
“Về đến nhà khoảng bảy tám giờ, tầm chín giờ tôi đến đón cậu đi ăn được không? Hơi muộn một chút, nhưng tôi muốn gặp cậu ngay lập tức.”
Tôi chỉ lạnh lùng nói.
“Cũng được.”
“Cậu giận tôi à?”
Tôi thở dài, tôi biết là hắn vì công việc, nhưng trong lòng vẫn không nén được tổn thương.
“Không có, nhớ giữ gìn sức khỏe. Về gầy đi miếng nào thì đừng chạm vào tôi.”
Hắn cười cười nịnh nọt tôi mấy câu rồi cúp máy.
Tôi biết hắn vẫn là hắn, nhưng hắn trưởng thành hơn rất nhiều. Hồi xưa tôi đã nghĩ, hắn cần có tôi chăm sóc, nâng đỡ. Nhưng hiện tại, tôi thấy hắn đã có thể tự mình vững vàng. Tôi biết hắn vì muốn bảo vệ tôi mà cố ép bản thân trưởng thành như vậy, nhưng điều đó lại khiến tôi lo sợ hắn sẽ không cần đến mình nữa.