Phần 20
Cánh cửa khép lại, tôi thực sự biến hình, xù lông lên.
“Cậu làm gì thế hả? Cậu thực sự nghĩ mình sống đủ lâu rồi phải không?”
Tôi xông đến nắm lấy cà vạt của hắn, hung hăng kéo hắn xuống, còn mình thì rướn người lên nhìn thẳng vào mắt hắn với đôi mắt bốc hỏa. Hắn thì giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Cậu đánh khách VIP là không được đâu, tôi sẽ rút tiền về đó.”
“Cậu…”
Tôi bực mình, không nhịn được đấm vào bụng hắn. Hắn ôm bụng cúi gập người xuống rên lên.
“Cậu tưởng tôi không dám chắc, nói mau, làm cái trò gì thế?”
Hắn ngồi xổm dưới đất ôm bụng, không ngẩng lên nhìn tôi.
“Tôi chỉ muốn gần cậu nhất có thể thôi, không phải cậu cũng sẽ được thưởng thêm sao?”
“Tôi không hỏi chuyện đó. Vấn đề là sao cậu không giả bộ không quen biết luôn đi, gọi tôi lại làm gì!”
Hắn ngẩng lên nhìn tôi.
“Tại sao, trước sau gì mấy người chỗ cậu cũng sẽ biết thôi.”
Tôi lườm hắn, hậm hực ngồi phịch xuống ghế, uống cạn chén trà. Hắn vẫn ôm bụng ngồi xổm dưới đất, ai oán nhìn tôi.
“Đau quá…”
“Kệ cậu! Nếu không phải đang ở đây, tôi sẽ xé xác cậu ra rồi!”
Hắn thấy tôi không đếm xỉa gì thì đành đứng lên, đi tới ngồi cạnh tôi, khoác vai tôi, kéo tôi vào lòng.
“Xé xác tôi ra rồi, cậu có ăn tôi không? Nếu vậy cậu ăn tôi đi, nhưng không xé xác có được không?”
Tôi đánh mạnh lên ngực hắn, mạnh mẽ đẩy ra.
“Làm cái gì thế, nhỡ có ai vào thì làm sao! Mau buông!”
Hắn vẫn ngoan cố ôm chặt lấy tôi, nhất định không di dịch tí nào.
“Không ai vào đâu, nếu có sẽ gõ cửa. Hơn nữa, tôi đã chốt cửa lại rồi.”
“Cái…”
Tôi định mắng hắn mấy câu, thì hắn gục đầu lên vai tôi, trừ đôi tay gồng lên ôm tôi rất chặt, còn cả người đều rũ xuống dựa toàn bộ sức nặng lên người tôi. Thấy hắn như vậy, tôi lại không muốn chửi mắng nữa. Tôi thở dài, với tay lên xoa xoa đầu hắn.
“Sao thế, mệt à?”
Hắn lắc đầu, sau đó lại đặt trán lên vai tôi.
“Tôi mệt lắm.”
Mỗi khi thấy hắn như vậy, tôi chẳng còn sức để trách móc, chỉ muốn xoa dịu hắn, che chở cho hắn. Tôi vòng tay ôm lấy hắn, xoa xoa đầu hắn.
“Cậu làm tốt lắm.”
Tôi thì thầm khen hắn một câu. Hắn trong mắt tôi của những năm trước, chẳng thể nào cao lớn và có thể thẳng lưng nói chuyện với người khách một cách nghiêm túc và tự tin như thế này. Hơn thế, hiện hắn phải điều hành hẳn một công ty với rất nhiều nhân viên. Hắn là người đứng đầu, hắn phải có kiến thức, có thần thái, có khí chất, có uy, nhưng lại phải biết đối nhân xử thế để mọi người nể phục và nghe theo. Hắn của những năm trước, tôi không bao giờ nghĩ hắn có thể thay đổi được như hôm nay.
Nói là thay đổi, nhưng tôi hiểu hắn vẫn là hắn, chỉ là hắn đang cố gồng mình lên để chống đỡ và đối mặt với cuộc sống mà thôi.
Vì hắn muốn bảo vệ tôi.
Hắn vẫn gục vào vai tôi, thì thầm.
“Thế thì thưởng cho tôi đi.”
Tôi gật đầu, dịu dàng hết mức có thể.
“Mấy hôm nữa cậu có thể qua nhà tôi đó, đến lúc đó…”
“Không muốn.”
Hắn ngắt lời tôi, ngồi thẳng dậy. Hai tay hắn nắm chặt vai tôi, đôi mắt đen thẳm nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Thưởng luôn đi.”
Tôi nhăn mặt, đánh lên đùi hắn một cái.
“Điên à! Đừng có linh tinh, tôi đi về văn phòng đây!”
Tôi định gạt hắn ra để đứng dậy, nhưng hắn giữ tôi rất chặt.
“Đau quá, buông ra!”
Hắn thả lỏng tay một chút, nhưng nhất định không chịu buông tôi ra.
“Tôi gục ngã mất, cậu lên tinh thần cho tôi đi.”
Tôi lườm hắn.
“Hôm qua tôi vừa ở nhà cậu xong, nhanh như thế đã quên rồi?”
Hắn lắc đầu.
“Không đủ, không đủ một chút nào. Lúc nào tôi cũng muốn chạy trốn khỏi đây.”
Tôi thở dài.
“Thế thì bỏ chạy đi, có ai ép cậu đâu. Là tự cậu trói buộc mình.”