Phần 13
Khi tôi thực sự cảm thấy ổn và thả lỏng cơ thể, hắn mới bắt đầu di chuyển. Hắn nâng eo tôi lên, chậm rãi đưa đẩy.
“Mẹ kiếp, tôi sướng đến phát điên mất. Tôi đã nghĩ đến khoảnh khắc này không biết bao nhiêu lần!”
“Ưm… a… nhẹ một chút! Cậu… tên biến thái… Cậu luôn nghĩ đến việc này sao?”
“Đúng thế.”
Hắn đẩy vào mỗi lúc một nhanh mạnh hơn, tôi không thể nghĩ được gì nữa, chỉ có thể ở dưới thân hắn ta đung đưa theo nhịp, không ngừng rên rỉ.
“Mỗi lần thủ dâm đều nghĩ đến.”
Hắn làm tôi đến không chịu được, hai tay bấu chặt vai hắn, kích động cào vào da thịt hắn mấy đường khi đạt đến cao trào. Tôi run rẩy, hắn cũng bị tôi kích thích khi rưới hoa mật lên côn thịt đang ra sức đâm chọc bên trong tôi.
“Ư… đừng… dừng lại đi, mau bắn ra…”
Tôi nỉ non, nhưng hắn không dừng lại.
“Tôi không muốn, cố chịu đi, thêm một lát thôi. Tôi không muốn dừng lại… Tôi đã nhịn lâu đến vậy…”
Tôi ôm cổ hắn, nước mắt chảy dài vì thăng hoa.
“Cậu đã gặp lại tôi rồi, cậu sẽ ở bên cạnh tôi, cậu còn lo lắng gì nữa… Ưm… ư… tôi không chịu được, không chịu được…”
Hắn ôm chặt lấy tôi, đưa đẩy thật nhanh, điên cuồng đâm tới. Cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, đấy sâu vào bên trong tôi mà bắn ra, rất nhiều.
Hắn gục xuống người tôi, ép sát cơ thể lên tôi. Cả hai chúng tôi cùng thở hổn hển, mồ hôi quyện vào nhau.
“Này, rút ra đi chứ.”
“Cứ để như thế một lúc đi. Tôi không muốn rời khỏi cậu.”
Tôi ôm hắn, mặc kệ hắn. Chúng tôi nằm như vậy ôm nhau một lúc lâu.
“Này, không phải cậu lại đang cương lên đấy chứ?”
Tôi cảm nhận côn thịt bên trong mình dần trướng lên, vô thức co thắt lại.
“Làm lại lần nữa đi.”
“Không muốn.”
Hắn nâng người dậy, nhìn vào mắt tôi, nhếch miệng cười.
“Không muốn? Không muốn nhưng cứ hút lấy tôi như vậy?”
“Cậu… là cậu không chịu rời đi!”
Hắn bật cười.
“Bên dưới cậu không ngừng mút lấy tôi, khiến tôi không chịu được mà cương lên, tôi vốn chỉ định để như thế này thôi.”
“Tên biến thái này, cút ra ngoài!”
Hắn mỉm cười, dịu dàng hôn tôi, vuốt vuốt tóc tôi.
“Thôi nào, là lỗi của tôi. Vì tôi muốn làm cậu một lần nữa. À không, tôi muốn làm nhiều lần nữa, tôi muốn ở bên trong cậu mãi…”
“Biến thái!”
Rốt cuộc, tôi và hắn ta vẫn quấn lấy nhau không rời. Tôi bị hắn làm đến mỏi nhừ, đau khắp mình mẩy, phía dưới không ngừng chảy ra hoa mật quyện cùng tinh dịch của hắn.
Tôi không biết đã quấn lấy hắn bao lâu, bao nhiêu tư thế ở dưới sàn phòng khách nhỏ xíu này, nhưng hiện tại, tôi mỏi đến nỗi không muốn động dù chỉ là một ngón tay.
Hắn ta nằm dài, còn tôi gối lên tay hắn, áp má lên ngực hắn, tay chân đều vắt lên người hắn. Tôi thở dài.
“Lần đầu tiên của tôi, mà cậu làm nhiều như vậy…”
Tôi thì thầm oán trách, hắn làm tôi đến phát khóc. Tôi khóc lóc nỉ non cầu xin, mà hắn vẫn nhiệt tình đưa đẩy. Hắn nghiêng đầu hôn lên tóc tôi, thủ thỉ xin lỗi.
“Nghĩ đến quãng thời gian dài khủng khiếp đó, tôi không chịu được.”
Tôi không biết tường tận, nhưng tôi hiểu hắn đã khó khăn đến thế nào, vì tôi cũng thế. Nhưng tôi còn có chỗ dựa, bản thân tôi cũng không âm trầm như hắn vậy.
“Này, cậu có biết vì sao hồi mới gặp, cậu sục mãi mà tôi không bắn ra không?”
Ngón tay tôi di di trên ngực hắn, lạnh lùng đáp.
“Không biết.”
“Tôi bị xuất tinh chậm.”
Tôi hừ một cái, uể oải nói.
“Thảo nào, muốn gãy tay cũng không chịu bắn.”
Hắn không nói gì, tôi cũng im lặng. Tôi nghĩ về việc đó, một lát sau, tôi mới chợt nhớ ra.
“Này, không phải là…”
Tôi chần chừ không nói tiếp. Hắn cũng không lên tiếng. Tôi có chút ngập ngừng, nhưng vẫn muốn hỏi.
“Không phải là… cậu uống thuốc trầm cảm chứ?”
Hắn im lặng. Tôi tình cờ đọc được, chứng xuất tinh chậm là do tâm lý, do bệnh nam khoa, nhưng cũng ảnh hưởng do rượu bia thuốc lá nhiều, và còn có nguyên nhân từ thuốc hỗ trợ điều trị trầm cảm.
Tôi ngước lên nhìn hắn nhưng không nhìn được mặt hắn, chỉ thấy xương hàm và cằm hắn.
Tôi xoa xoa ngực hắn, trượt tay lên cổ hắn vuốt ve.
“Này, trả lời đi chứ.”
Hắn gật đầu. Đúng là hồi đó hắn mới chuyển nhà ở một mình, và phải uống thuốc trầm cảm. Hắn cứ một mình lặng lẽ chống chọi với cả thế giới.
“Cho đến ngày tôi gặp cậu.”
Hắn ta nghiện thủ dâm, lúc nào cũng có thể phát dục, thậm chí trong khoảng thời gian ở trường, tất cả đều là do tâm trạng và tâm lý của hắn.
“Nhiều lần tôi làm cách nào cũng không thể bắn ra, cứ cương mãi rất khó chịu…”
“Nên cậu mới trốn hết cả tiết học phải không?”
Hắn gật đầu.
“Cho đến ngày tôi gặp cậu, cậu không hề chửi bới hay bỏ chạy, cậu nhìn tôi mà ánh mắt không hề ghê tởm… Bởi vì cậu nhìn, nên tôi mới có thể xuất ra như vậy.”
“Đó là lý do cậu cảm ơn tôi sao?”
Sau đó, vì có tôi bên cạnh, hắn miễn cưỡng không dùng thuốc nữa. Hơn nữa phần lớn thời gian tôi nhàu nhĩ bên cạnh, hắn cũng không uống rượu và hút thuốc nhiều nữa. Rốt cuộc là hắn vẫn lâu ra, nhưng đó là do vấn đề chịu đựng chứ không phải là bệnh nữa.
“Này.”
Tôi nhỏ giọng gọi hắn. Hằn khẽ “ừm” một tiếng.
“Nếu cậu bỏ tôi lại một lần nữa thì sao?”
“Sẽ không đâu, cậu không tin tôi à?”
Tôi không chần chừ mà lắc đầu nguầy nguậy. Hắn thở dài.
“Vậy tôi phải làm gì thì cậu mới tin tôi?”
Tôi vỗ vỗ ngực hắn.
“Thì cứ ở lại cạnh tôi, đến bao giờ tôi tin thì thôi.”
“Chỉ cần cậu không đuổi tôi đi…”
Cuối cùng, tôi mệt quá mà thiếp đi lúc nào không hay. Đến tận khi trời sáng trưng, tiếng khóc của Gạo đánh thức chúng tôi dậy. Tôi giật mình tỉnh dậy, cả hai chúng tôi trần như nhộng dính vào nhau, do đã sáng ngày nên nhìn rất rõ ràng, khiến tôi xấu hổ vô cùng. Hắn nhìn tôi mỉm cười, còn tôi chỉ kịp lườm hắn một cái, vội vã mặc quần áo rồi chạy vào trong buồng.
“Ơi mẹ đây Gạo ơi, mẹ đây con!”