Phần 11
Tôi đã thấy hắn quằn quại vì đau khổ nhiều lần, nhưng chưa thấy hắn khóc bao giờ. Tôi đau lòng nhìn nước mắt hắn rơi xuống, cũng không còn tâm trạng để diễn kịch nữa. Tôi rất vui khi hắn trở lại tìm tôi, vui đến phát điên lên. Nhưng ngay lập tức lại nghĩ về việc hắn đột ngột bỏ đi, hắn bỏ tôi lại mà không nói một lời nào. Tôi muốn hắn hiểu rõ, hắn ngu ngốc đến thế nào, muốn dằn vặt hắn đau khổ vì tội bỏ rơi tôi.
Nhưng khi nhìn những giọt nước mắt hắn trong suốt rơi xuống, tôi lại không đành lòng.
Tôi ngồi sát tới, với tay ôm lấy hắn, dựa vào vai hắn.
“Này đừng có khóc, tôi khóc theo bây giờ. Cậu đã thấy cậu sai chưa?”
Hắn gật gật đầu.
“Tôi sai rồi. Tôi xin lỗi.”
Tôi mỉm cười.
“Biết sai là tốt, không uổng công tôi chờ đợi cậu lâu như vậy.”
Hắn quay sang nhìn tôi, ngỡ ngàng. Tôi ngước lên nhìn hắn, cười cười.
“Con bé là con của anh trai tôi. Ông ấy đi tù rồi, chị dâu bỏ đi để đứa bé chưa đầy tuổi lại. Tôi thương nó nên nhận nó làm con, không muốn sau này nó lớn lên, vừa có người cha đi tù lại có mẹ là điếm, lại còn bỏ rơi nó.”
“Anh trai?”
Tôi gật đầu. Vì anh tôi thuộc thành phần bất hảo, nên tôi hầu như không bao giờ nhắc đến anh ta, nên có lẽ với hắn cũng không có ấn tượng gì.
“Lần ở bến xe buýt trước siêu thị, tôi với cậu gặp lũ du côn ấy. Tôi đã nói anh trai tôi làm việc cho ông trùm ở khu này, nên bọn chúng mới bỏ qua đó, nhớ không?”
Hắn im lặng không nói gì. Tôi với tay lau đi nước mắt trên mặt hắn, ngón cái xoa xoa quầng mắt thâm đen của hắn.
“Tôi chờ cậu lâu như vậy, có phải nên trừng phạt cậu một chút?”
Hắn gật gật đầu.
“Tôi xin lỗi.”
“Đừng có khóc nữa, xấu quá. Không phải cậu đã mạnh mẽ hơn rồi sao?”
Hắn ôm chầm lấy tôi, siết chặt tôi vào lòng, khiến tôi hơi đau.
“Tôi vui lắm, vui muốn chết đi. Tôi đã nghĩ mình thật ngu ngốc.”
“Vậy hiện tại cậu không ngốc? Vậy có khi nào là tôi chờ cậu nên mới ngốc không?”
Hắn lắc lắc đầu.
“Không, là tôi ngu ngốc. Tôi sai rồi, tôi xin lỗi. Cho tôi một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại được không.”
Tôi áp má vào ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập rất nhanh và mạnh. Tôi cũng vậy. Tôi vòng tay ôm lấy hắn, vuốt ve lưng hắn.
“Này, thả lỏng một chút đi, đau quá. Chúng ta vốn chưa bắt đầu, làm sao lại có bắt đầu lại được?”
Hắn vội vàng nới lỏng tay ra một chút, nhưng nhất quyết không buông tôi ra.
“Lại hay không cũng được, có bắt đầu là được rồi. Được không?”
Tôi bật cười, dụi dụi vào ngực hắn.
“Nếu không được, vậy tôi phải chờ cậu đến già hay sao?”
Hắn đẩy tôi ra, hôn lên tóc tôi, hôn lên trán, hôn lên má, hôn lên môi tôi. Hắn cẩn thận và dịu dàng, như thể sợ tôi sẽ tan biến.
Hai bàn tay tôi ôm lấy mặt hắn, nhìn hắn thật lâu, kéo hắn lại áp môi lên môi hắn.
“Nếu cậu không quay lại, tôi sẽ nguyền rủa cậu đến hết đời.”
Hắn cụng trán vào trán tôi, thì thầm.
“Tôi xin lỗi.”
“Mẹ!”
Con bé chạy lại ôm chân tôi, đôi mắt sáng bừng nhìn hắn. Tôi vội buông hắn ra, bế con bé lên.
“Mẹ thích chú này lắm, Gạo có thích không?”
Con bé lắc đầu.
“Thế chú mua bóng bay với bim bim cho Gạo, cho Gạo ngồi lên cổ, Gạo có thích không?”
Tôi dỗ dành hỏi, con bé nhìn hắn một lát, gật đầu. Gạo đưa hai tay về phía hắn.
“Ngồi cổ!”
Hắn ngây ra nhìn con bé, trông ngốc đến buồn cười. Tôi biết người như hắn vốn không tiếp xúc với người khác nhiều, như tôi vậy, càng không có kinh nghiệm với trẻ con. Tôi bảo hắn ngồi im, tôi bế con bé đặt lên cổ hắn. Hắn ngồi cứng ngắc như khúc gỗ, một tay nắm chân con bé, tay kia vòng lên đỡ lưng nó.
“Gạo bám chắc nhé, nhưng không được giật tóc chú nghe chưa?”
Con bé gật đầu, tôi bảo hắn đứng dậy. Hắn đứng dậy từ từ, sợ con bé ngã, người hắn đơ ra như người máy. Con bé thích thú lắc lắc người khiến hắn giật mình, vội giữ chặt nó.
“Gạo thích không? Chú cao hơn mẹ nên thích hơn phải không?”
Con bé vui vẻ vâng dạ. Tôi cười cười nhìn hắn. Hắn cũng nhìn tôi. Lần đầu từ khi gặp lại tôi thấy hắn cười, nụ cười không còn giả tạo như ngày trước. Tôi không nhịn được rướn lên hôn hắn một cái.
“Mẹ làm gì thế? Mẹ hôn Gạo với!”
Hắn đỏ mặt lúng túng, trông rất đáng yêu.
Tôi kể mọi chuyện cho hắn, rằng tôi đã sống như thế nào. Ngôi nhà này chỉ còn mẹ và tôi, bố tôi bỏ đi theo một người đàn bà khác. Kỳ thực đó không phải là một chuyện buồn, trái lại, bố tôi bỏ đi khiến tôi và mẹ đều nhẹ nhõm. Mẹ tôi cũng bớt cục cằn hơn. Hơn hai năm trước anh tôi bị bắt, đột ngột xuất hiện chị dâu mang Gạo về nhà tôi rồi bỏ lại, mọi việc cũng chẳng có xáo trộn nhiều. Có Gạo khiến tôi và mẹ vui vẻ hơn, cũng có động lực hơn. Hôm nay mẹ tôi đi sang nhà bác chơi, dự định ngày mai sẽ lên trại thăm anh trai tôi. Tôi nói hắn có thể ở lại. Hắn đồng ý.
Hắn cũng nói qua cho tôi biết hắn đã sống như thế nào. Hắn đã vật vã suốt thời gian đầu, hắn tưởng hắn phát điên, hắn căm ghét bản thân nhiều như thế nào. Hắn muốn từ bỏ tất cả. Cho đến hôm hắn vào mail. Hắn đọc được những bức thư tôi gửi, hắn không dám hồi âm, nhưng hắn đã đọc đi đọc lại hàng trăm, hàng nghìn lần để cố gắng.
“Cậu không còn dáng vẻ mệt mỏi như trước nữa, nhưng sao quầng mắt vẫn đen thế?”
Tôi đưa tay quét qua bọng mắt hắn ta.
Bởi vì hắn có động lực, liền lao vào guồng quay. Tập thể thao, học tập và làm việc, hắn chỉ nghỉ ngơi khi thực sự kiệt sức. Quầng thâm từ ngày trước, cộng thêm ngủ không đủ bao giờ, nên nó cứ mãi như thế.
Gạo hơi lạ khi đột nhiên hắn ta xuất hiện và ở lại, nhưng con bé rất ngoan, hơi bẽn lẽn bám vào tôi, nhưng đôi mắt luôn tò mò nhìn hắn. Hắn có lẽ cũng muốn giao tiếp với con bé, nhưng hắn không biết phải làm gì, mỗi lần nhìn con bé đều ngây ra, khiến tôi thấy buồn cười.
Tối, tôi đặt con bé đã ngủ say lên giường, nhẹ nhàng khép cửa lại. Hắn ngồi xem ti vi, tôi trở ra, ngồi xuống sát cạnh hắn, ngả đầu lên vai hắn.
“Nếu tôi thực sự đã có gia đình, có Gạo là con gái, cậu sẽ làm gì?”
Hắn ta im lặng thật lâu rồi mới lên tiếng.
“Tôi không biết… Tôi sẽ chết mất.”
Tôi gật đầu.
“Tôi cũng nghĩ thế.”
Tôi ngước lên nhìn hắn, hắn cúi xuống hôn lên trán tôi.
“Cảm ơn vì cậu vẫn ở đây.”
Tôi mỉm cười.
“Cảm ơn vì cậu đã trở về.”