Phần 61
Chuyện người tử tù #12
Trong phòng giám đốc CA, anh Nhã đang ngồi tiếp cô phóng viên Lan Anh xinh đẹp:
– Thế nào cô bé, thấy bảo sắp cưới hả, có mời chú không đây…
– Quên thế nào được ạ, mà chú còn phải làm chủ hôn cho cháu đấy, bố cháu mà còn sống chắc vui lắm chú nhỉ.
– Ừ, cháu nhắc chú mới nhớ, sắp 3 giỗ rồi còn gì, nhanh quá, bố cháu mà còn thì giờ này đã là cấp trên của chú rồi đấy, tiếc quá.
– Thế hôm nay gọi cháu sang có việc gì không chú?
– Có đấy, rất quan trọng là đằng khác, chú định dùng một người khác, nhưng nghĩ đi nghĩ lại không thấy đủ năng lực và tố chất làm diễn xuất như cháu, chú nói thật, việc cháu sắp làm là vô cùng khó khăn, cháu phải đóng hai vai đấy, một là nhân viên của cục xuất nhập cảnh, hai là bồ của Phùng Quý Nho.
– Trời đất, là bồ của lão Nho ý ạ, cháu chịu thôi.
– Cháu sẽ đóng vai một nhân viên phụ trách về vấn đề xuất nhập cảnh, dành cho các đối tượng là giới quan chức, có hộ chiếu công vụ đặc biệt, nhưng chủ yếu là cái bẫy để đưa Nho vào tròng, nói là bồ thì hơi quá, cháu chỉ sử dụng cái sắc đẹp của mình, cốt là lấy thông tin từ Nho mà thôi, mọi nghiệp vụ liên quan đến chuyên môn, đã có một bạn, cũng là người của ta đảm nhiệm, cháu khỏi lo, thế nhá.
– Cháu sợ không làm được ý, lo lắm.
– Cháu yên tâm, điểm yếu của Nho là phụ nữ, nhất lại là một cô gái trẻ đẹp như cháu, cố gắng lên cô bé.
– Dạ, cháu sẽ cố ạ, chú cứ tin ởn cháu.
– Tốt, chúc đồng chí hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao.
– Báo cáo, rõ.
…
Trần Lâm vẫn phải nằm điều trị, vết thương ở chân đã bắt đầu ổn định, hắn đang nằm đọc báo thì bỗng có một người lạ bước vào, là một thanh niên, hắn mặc đồng phục của nhân viên điện lực, hắn ngồi luôn xuống mép giường bên cạnh Lâm, mắt đảo nhanh ra bên ngoài rồi nhìn Lâm:
– Trần Lâm, tao đang cầm bằng chứng, mày đã giả mạo giấy tờ giả, hợp đồng, và báo giá, của tất cả các phi vụ làm ăn giữa công ty MP và các thỏa thuận nhận hoa hồng và chênh lệch giá mua và giá bán với thằng Thanh bên công ty Toàn Lực, chứng cứ đây.
– Anh là ai, sao có được cái này?
– Không nhiều lời, mày biết rồi đấy, tiền chênh lệch lên tới vài trăm ngàn USD, thừa đủ để tao lấy luôn cái mạng mày ngay bây giờ, nhưng tao cho mày một cơ hội sống, lập tức chuyển toàn bộ số tiền trên vào tài khoản xxxxx, số tiền phạt ngoài là 500 triệu VNĐ, nội nhật trong phạm vi một tuần, tao chưa thấy tiền nổi, mày sẽ không còn được cơ hội nghe tao giải thích đâu, mày nghe cho rõ, chỉ một thông tin ra ngoài, cho bất kỳ ai, kết quả vẫn vậy, hắn rút một con dao nhọn, dí sát cổ Trần Lâm, nó sợ đến vãi cả đái ra quần, hắn lẩm bẩm:
– Dạ, dạ, ngần đấy tiền tôi, tôi không thể một lúc có ngay được, mong anh cho thư thư một thời gian.
– Mày muốn đi nhanh à, đấy là việc của mày, tao không nghe giải thích, làm đi. Hắn đứng dậy, lủi rất nhanh ra ngoài, biến mất khi trời bắt đầu tối.
Là thằng nào nhỉ, mà sao chúng lại nắm rõ được những khoản ăn chênh hợp đồng? Có lẽ nào là con Bảo Trang nó phản mình, mà chỉ có nó mới có được những chứng từ kia, nhưng con Trang cũng chỉ biết được giá bán, nó lấy đâu ra giá gốc khi mà mình đã sửa hết rồi, lạ thật, hắn rút điện thoại, bấm, đầu dây bên kia không thể liên lạc được.
…
Tiếng chuông đồng hồ báo thức lúc 5 giờ sáng, lão Biền giật mình tỉnh giấc, với tay với cái điện thoại, lão tắt báo thức, ngoái sang bên cạnh, thấy con bé còn đang ngủ ngon, lão cứ ngồi thần cái mặt ra mà ngắm nhìn con bé, chà chà, sao gái thành phố nó lại đẹp đến như vậy, con bé trên người chỉ mặc mỗi cái quần chip, lão vén cái chăn sang một bên vai, đẹp quá, mịn màng, rồi lão kéo nhẹ cái mép chăn xuống dưới, con bé vẫn ngủ say, một mảng lưng trần dần lộ ra, gã nuốt nước bọt cái ực, sao nó trắng đến không tỳ vết, gã nhoài người qua bên kia, định gỡ tay con bé để dòm cặp vú, bỗng con bé mở mắt, rồi theo phản xạ, nó kéo cái chăn lên che ngực, nhưng rồi như đã nhận ra một điều gì đó, nó quàng tay lên cổ gã rồi kéo xuống chút:
– Anh dậy hồi nào thế, khiếp quá, uống cao hổ xong cứ khỏe như cọp đói ấy, bị vợ bỏ đói hả, nó dí ngón tay vào cái trán hói, rồi cầm cái túm tóc bạc lơ thơ của gã vắt ra đằng sau gáy.
– À, anh, anh vừa dậy, quen để chuông 5 giờ dậy tập thể dục, em đẹp thật đấy, mà vợ anh nó già rồi, nằm một đống ở nhà vì bệnh tật, gần chục năm nay chưa một lần nào với ai, nay mới được gặp em đấy, ngoan đi, cho anh cái nữa, coi như chống đẩy buổi sáng, rồi chưa cần xem con bé có đồng ý hay không, gã đè luôn lên người con bé, phải công nhận là gã rất khỏe, chân tay vẫn còn rất gân guốc, một tay gã luồn dưới cổ con bé, ghì chặt, rồi phả cái hơi thở gấp gáp vẫn còn nồng nặc hơi rượu vào mặt nó, lão há mồm như ngoạm lấy cái mặt non tơ của con bé, rồi hai cái lưỡi đã khóa vào nhau dãi dớt gã chảy lòng thòng, ướt hết cả cổ, vai, rồi ngực con bé.
Vẫn sung sức như hồi đêm gặp nó, gã với tay lột nốt cái quần con bé, đôi bàn tay thô ráp lại bắt đầy giày vò nơi hai cặp vú tròn căng, lão làm con bé cong ưỡn người lên vì kích thích, nó khẽ xoa vào tấm phản lưng rắn chắc của gã:
– Sao, chưa chán hả cưng, phục anh thật đấy, đêm qua làm em mấy lần đấy còn nhớ không, mà anh mạnh quá thật đấy, hơn hẳn mấy ổng mà em quen trước kia, ui ui a a…
Gã gần như ù tai vì phấn khích, mặc kệ cho con bé thều thào và rên la, lão banh rộng hai chân con bé mà lao cả cái thân hộ pháp của mình xuống, con bé bấu chặt bờ vai gã mà cấu mà cào, hai chân nó quắp chặt mông gã mà vít xuống, nó thấy quá hưng phấn khi có một màn chào buổi sáng thật là thú vị, cả hai vẫn quắp nhau thật chặt, gã Biền thở dốc sau phút khoải cảm dâng lên đến tột độ, những dòng nước nóng hổi tuôn trào nơi con bé, cả hai dần buông nhau ra trong cơn đê mê, gã lại lăn quay ra ngủ, cái của gã xìu nhanh xuống, nó nghẹo sang một bên, lúc này, nhìn gã thảm hại và đáng thương làm sao…
…
Ngồi một mình bên ly cà phê đen đá, lão Nho như đứng ngồi không yên, đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi lại ngóng ra cửa, đang định bấm điện thoại thì tay Nguyễn Thanh bước vào:
– Anh ạ, kẹt xe quá nên em trễ chút.
– Tiên sư nhà mày, 20 phút rồi đấy, mày nên nhớ, thời gian của tao và mày giờ đang bị người ta đếm từng phút một đấy, trình bày nhanh đi:
– Dạ, thưa anh, hôm qua thằng Sơn dẫn lão Biền đi bù khú cả ngày, tối lại tươi mát nữa, trong sáng nay thằng Sơn sẽ có phương án với tay Biền.
– Rồi, rồi tiếp đi.
– Dạ, em đã bố trí anh em, bọn đang liên hệ để làm gấp visa cho anh rồi, em cũng nhờ mấy tay người nhà, chỗ thân tình cả, đang làm gấp cho anh bệnh án, một cái bị tim, một cái nữa bị ung thư trực tràng, dạ toàn bệnh hiểm nghèo.
– Ờ, mày mong tao chết sớm chắc, rồi sao nữa.
– Dạ, khi hoàn tất xong thủ tục, rồi đưa anh ra nước ngoài điều trị, sang bên kia, sẽ có người bên đó lo tiếp các phần còn lại.
– Mày phải hỏi cho rõ, đừng có để lộ ra, những đứa mày nhờ, liệu có tin được không?
– Anh yên tâm, chỗ thằng em em bên cục quản lý xuất nhập cảnh, kiếm được cho anh một con bé kháu lắm, con này chuyên trách trực tiếp làm hồ sơ cho anh, người nhà nó ở bênh kia, toàn là dân ngoại giao, mấy sếp bên này toàn nhờ vào nhà nó cả đấy, anh yên tâm đi.
– Kế hoạch thế nào, bao giờ đi?
– Dạ, như anh em nó báo thì cuối tuần này xong thủ tục, em cầm bệnh án của anh xong rồi gửi đi luôn cho chúng nó làm giấy tờ trước, phải có giấy giới thiệu cho sứ quán bên kia nhận xong cái rồi đưa hồ sơ cho họ để liên hệ bệnh viện bên kia.
Đầu tiên, anh sẽ được đưa qua bên Sing, giải quyết cho anh nhanh cũng mất 3 ngày làm thủ tục rồi mới đưa anh sang Đức, nhưng để cho thực sự an toàn, em làm luôn một cái dự phòng ở Thụy sĩ, vì bên Đức quan hệ chưa được tin cậy lắm, ý anh sao?
– Cứ như vậy đi, còn đây là 50 triệu, xong việc bảo thằng Sơn đưa luôn cho lão Biền, nên nhớ, tìm cách đưa lão ý chở về rừng, sớm ngày nào hay ngày ý, lão ở đây lâu là rách việc.
– Dạ, thế còn thằng Lâm thì sao hả anh, nó vẫn nằm viện.
– Kệ nó, nó với mình vẫn đang ở khoảng cách an toàn, quên nó đi.
– Ý em là…
– Tao biết, nhưng không phải lúc này, tạo một cái chết cho thằng Lâm không khó, nhưng phải là lúc cần, còn lúc này thì tuyệt đối không, tao cấm.
– Dạ, vậy em xin phép anh.
Chờ thằng Thanh ra khỏi cửa, lão Nho vớ điện thoại gọi:
– Alo, thằng em đang ở đâu thế, trưa nay tự dưng tao lại thèm ăn cháo tôm hùm.
– Dạ, em tưởng gì, anh đợi em sửa soạn rồi đón anh.
– Không cần đón, anh sẽ tự đến, mà nay anh có việc đấy, chú đi một mình nhé.
– Dạ, 11h 30 em có mặt.
…
Bảo Oanh ngồi ở một góc nhỏ trong một nhà hàng rất sang trọng, cô mặc một cái sơ mi trắng, với một chiếc quần Jeans màu xanh đậm, bó sát, vẫn chiếc giầy Nike màu đỏ, nom cô vẫn quá đẹp và trẻ trung so với tuổi, nhưng vẫn năng động và kín đáo. Cô cầm ly Baileys lên nhấp một ngụm nhỏ, mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ.
Một chiếc Mercedes S350 trắng muốt từ từ rẽ vào cổng nhà hàng, bước xuống xe, không ai khác là Trần Ngọc, gã diện cả một cây comple trắng, áo sơ mi tím than, và chiếc cravat trắng, giầy trắng, một cái style mà gã rất ưa chuộng, vẫn cặp kính đen, gã chậm rãi bước vào phòng, không cần quá mất công tìm, gã đã nhận ra Bảo Oanh ở đằng xa:
– Xin chào cô Oanh, gã đứng trước mặt Oanh, khẽ cầm tay cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay mềm mại của cô.
– Anh Ngọc đúng giờ quá…
– Ồ, ai chứ với một người đẹp như cô Oanh, thì sự chậm trễ luôn là một sai lầm lớn đối với tôi, thưa cô…
– Anh khéo mồm quá, mời anh.
– Nói thật, hôm cô Oanh thông báo, quả thực tôi mừng quá, không thể tin vào tai mình rằng anh Phú vẫn còn, chúc mừng Oanh một lần nữa. Còn việc thằng Lâm với bọn Thanh, Nho, cô Oanh khỏi bận tâm đi, nào ta ăn chút gì, gọi là mừng cho anh Phú chứ nhỉ.
– Dạ, tùy anh gọi, em vẫn lo lắng, hôm đàn em của anh ra tay hơi nặng với thằng Lâm, nó gãy một chân.
– Ôi dào, mọi cái lại chở nên êm dịu, Oanh nghĩ ngợi làm gì, một tuần nữa là nó phải nôn tiền trả về cho MP, âu cũng là lẽ công bằng thôi, tôi đâu có cướp của nó, tôi chỉ đòi lại những gì nó đã lấy của MP mà thôi, gã lại cầm nhẹ vào tay Oanh, khiến cô lại phải thận trọng rút nhẹ lại:
– À anh Ngọc này, tuần tới, tôi được anh em chiếu cố cho lên thăm anh Phú, tôi muốn mời anh đi.
– Nhất trí, xe cộ cô để tôi lo, được gặp anh Phú là tôi quá mừng rồi, bỗng vẻ mặt hớn hở của Trần Ngọc trùng xuống, nhắc đến Phú nên gã lại nhớ tới cái thân phận mình trước kia, gã không dám đùa cợt với Oanh nữa, mặc dù trong lòng, Oanh là một phụ nữ đẹp mà gã từng ao ước, mặc dù, bên cạnh gã luôn có cả một đống đàn bà, đủ để cho gã thay đổi cả tuần, nhưng chỉ có vợ gã, người đã yêu thương và lấy gã đã vĩnh viễn bỏ gã mà ra đi trong một tai nạn, mà chỉ có duy nhất Bảo Oanh là người mang đến cho gã mọi rung động, oái oăm thay, Oanh lại là vợ của ân nhân mình.
– Sao thế anh Ngọc, gọi đồ ăn đi chứ.
– Ok cô Oanh, 2 xuất súp vi cá, Baba nấu vang đỏ, và một chai Chivas nhé, gã dõng dạc hô to.
…
Tắm rửa, cạo râu chỉnh tề, lão Biền cứ khoan khoái ngắm mình trong gương, rồi tự nhủ, mình vẫn còn khỏe chán, giờ mà cho lấy thêm vợ, lão đồng ý ngay. Hôm nay anh em nó bảo sẽ gặp lão, nên lão moi lục trong cái ba lô, một bộ quân phục, gã mới lĩnh, nhưng chưa mặc, nay phải diện cái cho anh em phấn khởi. Xong cái chưa kịp xuống thì có điện thoại gọi:
– Anh ạ, em đợi anh dưới sảnh, anh xuống luôn nhé.
– Chết chết, đã gần trưa rồi cơ à, mình xuống ngay.
Đưa lão Biền vào một quán cà phê, tay Sơn mới thủng thẳng nói:
– Anh ạ, các lãnh đạo vừa gọi, báo có cuộc họp gấp, anh em cử em ra tiếp anh, à mà em nghe bảo, họp cái vụ một tử tù nào tên Phú, được đưa lên tạm giam chỗ anh mấy tháng trước, anh biết chứ?
– À, thằng đó tên Phú, lão Sáu bàn giao cho tôi chứ ai, mà cái thằng này là thằng nào mà sướng như ông vua con, đích thân tay Nhã lên hỏi cung, không một ai vào được, kể cả tôi.
– Anh nhớ kỹ chứ, đúng tên Phú chứ?
– Nó chứ ai, giờ là Y8, mà tôi chỉ biết là một người rất đặc biệt, nhưng chưa một lần được tiếp xúc thôi, người nhà nó gửi cho nhiều đồ lắm, cả máy phát điện nữa, tôi giờ còn được nghe cả đài, xem ti vi, sướng lắm, mà cậu bên điều tra thì phải biết chứ, sao hỏi tớ kỹ vậy?
– À, à không có gì anh ạ. Em là em… à là có người nhà, họ hỏi thăm, mà em không rõ Phú nào nên hỏi anh, à mà thôi, mấy lãnh đạo, nghe tin vợ anh ốm nặng, gọi là có chút quà, anh cầm mà chăm sóc cho chị.
– Cái gì vậy, tiền à, sao nhiều vậy, tớ đâu có cần tiền, vợ tôi thì đã có chế độ, chỉ nay mai là bà ý bỏ tôi đi, cứu sao được.
– Anh cầm cho bọn em vui, hôm qua thế nào, anh thích chứ.
– He he ngại quá, cơ mà hơi chuếch choáng, cái con bé ngồi cứ rót cho tớ uống nhiều, thành ra tớ, tớ… lão Biền xấu hổ.
– Ôi dào, em cũng như anh, mà anh vui là em vui rồi, chúng ta cùng vui, trưa nay ăn xong, em cho cu em nó đưa anh rag a luôn, anh về sớm với chị, tiếc quá, mấy anh ý muốn gặp anh quá, vì công việc đành khất anh dịp khác.
– Vậy đi, biết làm sao.
…
Anh ạ, lão Biền lên tàu rồi, người của em đưa tận ra ga.
– Sao rồi, tay Thanh châm điếu thuốc, vẫn cặp kính đen, hắn vẫn nhìn ra hướng cửa.
– Dạ, thưa anh, đúng là thằng Phú chưa chết anh ạ.
Tay Thanh quay ngay đầu về phía Sơn, gã tháo kính, rồi ném mạnh xuống đất, rằn giọng:
– Mày chắc không?
– Dạ chắc, lão Biền nói rõ, chính tay Sáu áp giải Phú lên bàn giao cho lão Biền, lão còn giữ hồ sơ mà.
– Ok, thôi mày lượn đi, mua cái sim khác chờ sẵn, lúc nào cần tao sẽ gọi, không được gọi cho tao kể từ giờ phút này, nghe chưa.
– Dạ, em hiểu ạ.
Đợi cho thằng Sơn đi khuất, Thanh lấy ngay điện thoại, bấm số:
– Anh ạ, chính xác là thằng Phú còn sống.
– Rồi, tao biết mà, té ngay theo phương án đã bàn.
– Vâng, anh.
…
Lão Nho tự tay lái xe về biệt thự, bước xuống xe, lão chạy như bay vào nhà, khóa trái cửa, hắn lao lên tầng hai, trước tiên, gã mở két, có khoảng vài chục ngàn USD, một ít tiền mặt, gã cho vào một chiếc cặp khóa số kèm theo ít giấy tờ, gã cầm chiếc điện thoại, tháo cái sim đang dùng, thay một cái sim mới, bấm số:
– Anh chuẩn bị xong, chú cho người đón anh nhé.
– Dạ, anh đợi giúp em 15 phút.
– Ok nhanh lên nhé.
Nho lại bấm một số khác:
– Cậu đến nhà tôi, nhà bên kia cơ, chị đưa tiền rồi cầm đi gử giúp tôi tại ngân hàng của cậu, cứ vào sổ tên cậu đi, có gì tôi alo.
– Dạ có cần gấp không anh, em đang chuẩn bị họp.
– Cậu giao người khác đi, mà đi một mình thôi nhé, tớ gọi điện trước rồi, giúp mình tý.
– Dạ, em đến ngay.
Một chiếc Camry đến đón, Lão Nho bước vội lên xe, đóng cửa, xe chạy. Một thanh niên đứng tít bên đường, rút điện thoại:
– Alo, báo cáo, đối tượng vừa rời khỏi nhà, đi về phía sân bay Nội Bài, báo cáo hết.
– Tốt, đồng chỉ thông báo cho người bán sát đối tượng.
– Báo cáo rõ.
Anh Nhã đứng ngồi không yên trong phòng, rồi chuông điện thoại máy bàn vang lên:
– Chú ạ, cháu Lan Anh đây, chú ạ, hình như lão Nho thay đổi kế hoạch bay, chuyến đi Sing vừa nhận được lệnh hủy, người của ta báo mất liên lạc với Nho, giờ tính sao chú.
– Được rồi, cháu vẫn cứ theo kế hoạch, chuyển phương án 2 ngay.
– Báo cáo, rõ.
…
Lão Nho ngồi trong phòng, rung đùi bật một bản nhạc nhẹ, hắn tự thưởng cho mình một hơi thuốc rít thật sâu, từ từ nhả khói, hắn thầm nghĩ, chúng mày có bắt được ông cũng còn mệt lắm, ông chưa chết dễ thế đâu.
– Alo, đến chưa?
– Dạ, em đến rồi, em đỗ xe ở…
– Được, cứ ở đấy, tao sẽ ra.
Có hai thanh niên, mặc bộ đồng phục bên điện lực, đèo nhau trên xe máy, một thằng ngồi sau, khoác một cái túi, một tay ôm một cái thang nhôm, xe chúng đỗ sát ngay cửa nhà lão Nho, bấm chuông, cánh cổng từ từ mở, rồi nhanh chóng đóng lại, một lúc sau, cánh cổng lại mở, vẫn là hai thanh niên điện lực, vác thang, leo lên xe máy và đi thẳng.