Phần 69
Thời gian cứ thế trôi đi như nước con sông Hồng miệt mài chảy từ thượng nguồn về xuôi rồi đổ ra biển, chỉ ngày mai thôi là sinh nhật của Thủy Tiên tròn 18 tuổi. Tháng 6, nắng chói chang đổ lửa như muốn đốt cháy Hà Nội. Trong hơn 1 tháng cuộc đời Nghĩa vừa qua không có nhiều sự kiện nổi bật nên tôi không kể cho các nghe chi tiết. Chỉ điểm qua vài sự việc như sau.
Việc mút chim (tức là việc đầu tiên đó), lớp học ven sông vẫn được Nghĩa duy trì đứng lớp đều đặn mỗi tuần 2 buổi tối thứ 3 và thứ 6. Các em đều học hành chăm chỉ và đến lớp rất đầy đủ quân số. Qua hơn 1 tháng các em đã bập bẹ biết đánh vần, ghép câu, viết chữ. Nhanh như vậy bởi Nghĩa lược bỏ bớt những thứ rườm rà, tập trung vào một mục tiêu duy nhất là các em biết đọc biết viết.
Có một tin vui chính là lớp học đã có được nhà tài trợ vàng, đó chính là mẹ con Cẩm Tú và Thủy Tiên. Việc xây dựng ở đất bãi là trái phép nếu không có lẽ đã có một lớp học được xây dựng lên rồi. Một mảnh đất rộng khoảng 50m2 được đổ bê tông làm nền cho lớp học, cái bảng đen to trước dùng bằng tấm ván quan tài ông Từ nhặt ở ven sông được thay thế bằng một cái bảng đen xịn, có dòng kẻ đàng hoàng, rất thuận lợi để Nghĩa luyện chữ cho các em.
Mỗi em học sinh lại có một cái bàn gấp nhỏ để trước mặt, các em có thể đặt bảng, vở lên trên đó. Chưa hết đâu, mẹ con Cẩm Tú còn tài trợ cho mỗi em một bộ sách lớp 1 và một bộ đồ dùng học tập. Vẫn chưa hết, Thủy Tiên còn đích thân lọc lựa trong kho quần áo của shop những bộ quần áo là hàng tồn, nàng còn vận động những shop khác trong chợ làm công việc giống như mình. Kết quả là mỗi em học sinh đều có vài bộ quần áo mới, lũ trẻ mừng lắm, chúng chẳng dám mặc những bộ quần áo mới này đi đánh cá cùng với cha mẹ đâu, chỉ dám mặc mỗi lúc đi học thôi.
Việc liếm bướm (tức là việc thứ 2 đó), Thủy Tiên đã thi xong kỳ thi tốt nghiệp THPT, ơn giời nàng vừa đủ điểm tốt nghiệp. Thi xong hôm trước là hôm sau nàng tiếp quản shop quần áo mà mẹ vừa mới mua xong ở dưới tầng 1, chủng loại hàng hóa và nguồn hàng đều làm giống mẹ. Trong thời gian đầu tiên này, lợi nhuận không phải là quan trọng nhất, trên danh Nghĩa shop quần áo này do Thủy Tiên quản lý nhưng mẹ vẫn là người đứng sau hỗ trợ, tư vấn. Thủy Tiên tinh tế đặt tên shop là Trọng Thủy, nàng nũng nịu với Nghĩa là: “Em lấy tên đệm của anh và của em mà ghép thành tên shop đó, anh thấy có đẹp không?”. Thủy Tiên vẫn nung nấu trong đầu ý nghĩ Nghĩa về làm cùng mình ở shop, tất nhiên cô không thể làm điều đó bây giờ, nhưng từng bước, từng bước sẽ thực hiện cho kì được chuyện đó.
À, người làm đầu tiên cho Thủy Tiên các bạn biết là ai không? Chính là 2 em Kiên – Trinh, hai học trò lớn tuổi nhất của lớp học ven sông đấy. Đích thân mẹ con Cẩm Tú đã đến tận thuyền của hai em để nói chuyện với phụ huynh, tất nhiên có sự bảo trợ và trung gian của ông Từ rồi. Cả hai em và bố mẹ đều rất mừng. Từ nay, một cuộc sống mới thực sự đã đến với Kiên – Trinh, các em đã có một công việc ổn định trên bờ, có lương tháng đàng hoàng, lương cũng không phải là thấp đâu nhé, rồi các em đã bập bẹ biết đọc biết viết, dần dà các em sẽ giống như bao người thôi.
Việc sọc khe vú (là việc thứ 3), đó là công việc học tập của Nghĩa tại vườn ươm, được sự ưu ái của bác Tập, cộng với sự thông minh, tinh thần ham học hỏi, cần cù, chịu khó, lại có kiến thức cơ bản từ hồi học phổ thông, ở vườn ươm lại vừa học vừa hành. Thế nên, những kiến thức và kỹ năng về trồng cây của Nghĩa thăng tiến một cách thần tốc. Với đà này, theo ước tính của bác Tập, chỉ khoảng 3 năm thôi là Nghĩa có thể chính thức thực hiện ước mơ của mình rồi. Nghĩa phấn khởi lắm.
Việc chọc bướm (là việc thứ 4 đớ), hơn tháng qua, tình cảm của Thủy Tiên và Nghĩa cũng phát triển nhanh chóng. Hai đứa như chim non ríu rít chuyền cành, hễ không gặp nhau là lại thấy nhớ, có thể nói chúng đã yêu nhau thực sự rồi. Ban ngày thì ít gặp nhau vì Nghĩa thì đi làm, Thủy Tiên đi học hoặc làm ở shop quần áo nhưng buổi tối, mỗi lần Nghĩa chăm cây xong là hai đứa lại đèo nhau đi chơi đâu đó đến tận muộn mới về.
Khi thì ra bờ hồ tản bộ, khi thì lên cầu Long Biên hóng gió sông, khi thì vào trong công viên ngồi ghế đá chơi, khi thì lang thang ăn cốc chè, que kem. Về mặt tình dục mà nói, hai đứa vẫn chưa đi quá giới hạn, việc đó như đã ước hẹn dành đến hôm sinh nhật mười 8 cơ. Nhưng dành là dành cái việc địt, còn những lúc ở trong công viên, khi đã muộn lưa thưa người qua lại, hai đôi môi vẫn dịt lấy nhau, đôi bàn tay cũng không để yên khi mò mẫm những bộ phận nhạy cảm của nhau ở bên ngoài quần áo. Chỉ còn vài bước chân nữa thôi, đôi trẻ này sẽ chính thức thuộc về nhau.
Người có nhiều suy nghĩ nhất có lẽ là Cẩm Tú, nhìn thấy con gái và Nghĩa quấn quýt bên nhau, cô nửa mừng cho con vì đã tìm được tình yêu của đời mình, nhưng nửa còn lại là thương cho chính bản thân mình. Cái tuổi 40 nó cứ hừng hực nhựa sống như mủ cao su đến ngày thu hoạch không được cạo, nó có tha cho cô lúc nào đâu. Trớ trêu thay, cái chỗ xả lại cứ ngày ngày lởn vởn bên cạnh cô, càng làm cho cái cơn nứng căng phồng trực vỡ.
Việc chơi lỗ hậu (là việc thứ 5 đó), không nói về con hổ cái 3T không được. Tuyết “tiểu thư” lựa chọn cho mình cách âm thầm ở bên Nghĩa. Chắc các bạn cũng đoán ra, Nghĩa có được sự ưu ái của vợ chồng bác Tập như vậy ngoài chính bản thân cậu ra cũng có phần tác động không nhỏ của Tuyết. Cô là con gái độc nhất của vợ chồng bác, được cưng chiều từ nhỏ, lại ngoan ngoãn nữa nên bố mẹ có điều gì mà không chiều con được cơ chứ, chuyện giúp đỡ một người bạn của con trong bí mật bố mẹ đáp ứng ngay và luôn. Những khi chớp nhoáng gặp Nghĩa lúc đêm muộn hoặc buổi sáng sớm lúc Nghĩa chưa ra khỏi nhà, Tuyết đều cố tỏ ra mình chỉ coi Nghĩa là một người bạn thông thường mà thôi. Nghĩa đương nhiên không biết được rằng Tuyết có tình cảm trên tình bạn rất nhiều dành cho mình.
Những việc lặt vặt như mút mát, bóp vú, hôn môi, cắn lưỡi. V. V. Đại loại như sau. Chị vẫn bặt vô âm tín. Cứ đầu tháng, bố con anh Tiến và Chích Bông đến nhà trọ của Nghĩa thu tiền nhà, Anh Tiến vẫn thế, vẫn buồn buồn vì mất vợ gà trống nuôi con, Chích Bông vẫn ít nói, sợ sệt hay nép vào người bố như cái hôm Nghĩa gặp lần đầu hôm Tết lên, cô bé thiếu hơi mẹ như thiếu cả nửa thế giới. Vợ chồng anh Cung, chị Mận có đến thăm Nghĩa một lần ở nhà trọ, anh chị vẫn quý Nghĩa như hồi nào, chị Mận chắc cũng muốn “ăn” Nghĩa thêm một lần nữa nhưng chị sợ sự việc bị lộ ra nên không dám, nếu muốn chị có thể bỏ làm một hôm đến nhà trọ của Nghĩa là được, nhưng từ bấy đến nay chị không đến một mình bao giờ, có lẽ chị sợ nếu chỉ có hai chị em trong căn nhà trọ, chị sẽ không kiềm chế được.
Sơ qua tình hình là như vậy, giờ chúng ta trở lại với thời điểm trước ngày sinh nhật 10 tám của Thủy Tiên, đêm đó, đã muộn rồi nhưng Thủy Tiên vẫn gõ cửa phòng mẹ.
– “Cộc cộc cộc”.
Nghe tiếng gõ cửa, chẳng cần hỏi cũng biết là con gái, nhà chỉ có hai mẹ con. Cẩm Tú giật thót mình vì cô đang làm cái công việc mà thời gian gần đây ngày nào cũng phải làm, đó là thủ dâm. Lấy một tay miết miết vào cửa lồn, một tay bóp bóp vào đầu ti, đầu nghĩ vẩn nghĩ vơ đến hình ảnh cái dương vật khổng lồ của Nghĩa. Nghe tiếng gõ cửa, Cẩm Tú giật mình đánh thót luống cuống mặc lại quần áo, vừa nãy cô đã trần truồng nằm tênh hênh trên giường, vừa mặc vừa nói:
– Đợi mẹ tí.
Phải vài phút sau, Cẩm Tú mới ra vặn chốt khóa rồi kéo cửa ra, Thủy Tiên nhìn đầu tóc rối bù của mẹ, khuôn mặt phớt hồng, hơi thở phập phồng, lại còn loáng thoáng cái mùi là lạ phát ra từ người mẹ, nghi ngờ cô hỏi:
– Sao mẹ lâu thế?
Cẩm Tú lấy tay cào cào tóc mình cho bớt rối bù, tóc bồng bềnh khổ thế đấy:
– Thì… thì… chuẩn bị đi ngủ, mà có chuyện gì mà gọi mẹ giờ này.
Thủy Tiên lách qua người mẹ đi thẳng về phía giường ngủ, cô uể oải nằm luôn giường của mẹ, ngay bên cạnh một đốm nước dâm mà Cẩm Tú vừa để rơi từ lồn xuống. Cũng may Thủy Tiên không để ý.
Thấy con gái có biểu hiện khác thường, Cẩm Tú nằm luôn lên cái đốm nước của chính mình hòng che đậy thứ xấu hổ. Thấy mẹ nằm, Thủy Tiên vòng tay lên ôm mẹ, chân gác lên đùi, đầu rúc vào nách. Mãi một lúc sau cô mới nói thật khẽ vì ngượng ngùng:
– Mẹ này, đàn ông thích như thế nào nhất ạ?
Cẩm Tú lờ mờ đoán ra chuyện mà con muốn hỏi, chuyện này đương nhiên cô có kinh nghiệm rồi, nhất là đối với Nghĩa. Ấy thế nhưng cô hỏi lại con, muốn dồn nó phải nói trắng phớ ra cơ:
– Thế nào là thế nào? Con hỏi mẹ chẳng hiểu gì cả.
Giẫy lên cạnh người mẹ một cách nhẹ nhàng, Thủy Tiên không dám nói thẳng ra điều mà mình muốn hỏi. Nhưng không hỏi không được, trong tình dục cô nàng chỉ mới là kẻ chập chững biết đi, những kiến thức sách vở và nghe lỏm được của mình không khỏi khiến Thủy Tiên lo lắng, bởi ngày mai là “ngày ấy” rồi:
– Mẹ này… biết thừa muốn hỏi cái gì rồi mà còn…
Cẩm Tú vẫn chưa buông tha cho con:
– Mẹ biết gì đâu. Không nói thì ai biết.
– Thì… thì… lúc… ‘ấy ấy’… đàn ông họ thích gì nhất?
Mỉm cười nhìn lên trần nhà, thương cho cái bướm nhoét nước của mình, Cẩm Tú hỏi:
– Ngày mai hả?
Thủy Tiên gật đầu trong nách mẹ.
– Con nghĩ kỹ chưa?
Lại thêm một cái gật đầu nữa. Cẩm Tú thở dài nói tiếp:
– Nghĩa là một chàng trai tốt, lại có ơn với nhà mình. Mẹ đương nhiên đồng ý hai đứa đến với nhau. Nhưng chuyện này là chuyện lớn, con phải nghĩ cho thật kỹ, giữa việc trả ơn và chuyện tình yêu, tình dục, lấy làm chồng là hai chuyện khác nhau. Nếu con xác định sẽ lấy Nghĩa làm chồng thì hãy làm chuyện đó, còn nếu không thì đừng vướng vào.
Thủy Tiên lúc này mới mở lời phản biện lại mẹ:
– Con nghĩ kỹ rồi, con yêu anh Nghĩa, con sẽ lấy anh ấy làm chồng. Con chắc chắn thế.
Cẩm Tú đương nhiên hơn con ở sự từng trải, cô không phủ nhận Nghĩa có sức hấp dẫn kỳ lạ, đến một người phụ nữ lớn tuổi như cô còn sẵn sàng trao hết cho Nghĩa nữa là một cô gái mới lớn như Thủy Tiên, cô mang sự trải đời ra nói hết cho con nghe, để con tự quyết định số phận của chính mình:
– Đấy là từ phía con thôi. Con đã bao giờ nghĩ về tương lai của con và Nghĩa chưa? Tính Nghĩa thì con biết rồi, rất tự trọng và có định hướng sẽ lập nghiệp ở quê. Con có đủ bản lĩnh để rời Hà Nội theo Nghĩa về quê sinh sống không? Rồi về đấy con sẽ làm gì? Sẽ sống ra làm sao? Nếu trả lời là “có” thì ngày mai hãy trao hết cho Nghĩa, còn nếu ‘không’ thì theo mẹ đừng nên vì như vậy con sẽ khổ cả đời đấy.
Là Cẩm Tú lo cho con, bởi từ chính bản thân cô mà suy ra, đã ăn nằm với Nghĩa một lần rồi thì sẽ nhớ cả đời không bao giờ quên, cả đời sẽ bị lệ thuộc vào cái dương vật ấy. Muốn tìm một cái khác cùng đẳng cấp ở đất Việt Nam này có nhưng rất hiếm, may ra chỉ có Dũng lì ở Hải Phòng, Thìn vệ sĩ quê Quảng Bình và ông bác sĩ già tên Tình ở bệnh viện Đa khoa tư nhân Thiên Ngọc mà thôi.
Thủy Tiên cũng đăm chiêu suy nghĩ một hồi những lời mẹ nói, còn có hiểu ra không thì chửa biết. Chỉ biết cô trả lời mẹ ngắn gọn: ‘Con có’, nhưng thực ra trong đầu Thủy Tiên lại nghĩ ngược lại, cô nàng tin rằng nếu mình trao hết cho anh Nghĩa, làm cho anh Nghĩa yêu mình thực sự thì mình sẽ thuyết phục được anh Nghĩa ở lại Hà Nội cùng mình.
Thấy mẹ im lặng, Thủy Tiên vào chuyện chính:
– Đi mẹ, mẹ trả lời câu hỏi vừa nãy của con đi.
Không còn cách nào khác, Cẩm Tú đành truyền đạt hết kinh nghiệm của mình cho con gái nghe:
– Mẹ hỏi con phải trả lời thành thật, con… còn… trinh không?
Khi Thủy Tiên gật đầu thì cũng là lúc Cẩm Tú thở dài lo lắng, thổn thức tự nói trong đầu: “Vậy thì mai khổ rồi con ơi, ước gì mẹ có thể thay mày làm việc ấy”. Và cô bắt đầu thao thao bất tuyệt:
– Con phải như thế này này… như này này… như này này… như này này…
Hơn một tiếng đồng hồ sau, bài giảng mới kết thúc. Thủy Tiên nghe xong thì mồm chữ A, mắt chữ O vừa gật đầu vừa nghi ngờ:
– Uầy, sao mẹ hiểu anh Nghĩa quá vậy, cứ như là mẹ… và anh Nghĩa đã từng…
Cẩm Tú bấu vào một cuống vú con gái một cái rõ đau:
– Bậy nào!!! Vớ vẩn… Làm gì có chuyện đó.