Phần 4
Tôi thấy trong miệng mình có một vị hơi mặn hình như là nước mắt của bé heo, bởi những giọt lệ ấy của nàng giống như cơn mưa ngâu hôm bữa. Bé heo càng lúc càng ghì sát cơ thể mình vào người tôi, hai bàn tay thon nhỏ của bé heo siết chặt cơ thể tôi và… quan trọng hơn nữa là những giọt lệ ấy. Do chiều cao của tôi nên khi nước mắt của bé heo tuông ra thì như vô tình chảy vào miệng tôi từng chút một, tôi thấy bờ vai mình lạnh vì ướt nên nói:
– Này, bé heo! Em sao vậy?
– Ưm… Em cũng không biết nữa anh ơi…
Tiếng nói thỏ thẻ của bé heo cộng với tiếng nhịp thở của con tim đang đập giữa tôi và Nhạt Nắng, thì khung cảnh trong gian phòng khách rộng rãi này bỗng chốc như vắng lặng lạ thường, bởi ba mẹ của bé heo đã đi đâu từ lúc nào rồi nên tôi không còn nhớ, tôi chỉ nhớ có một điều duy nhất và đặc biệt là người con gái nữ sinh tôi yêu thương ghi dấu trong lòng mình. Càng lúc thì động tác ôm của bé heo mạnh mẽ hơn và quyết liệt hơn chứ không còn nhẹ nhàng như lúc đầu nữa, bởi bé heo biết ba mẹ mình đã đi ra khỏi phòng khách và nơi đây thì chỉ có tôi với bé heo, nên nàng ấy bắt đầu nhón chân lên để tìm bờ môi tôi mà hôn mà quấn lấy lưỡi. Tôi biết hành động của hai đứa tôi đều bị mẹ của bé heo quan sát trong tầm mắt, tôi cũng biết một điều rằng sẽ không có việc trốn chạy nếu điều tồi tệ ấy xảy ra khi tôi với bé heo dần mất kiểm soát. Chỉ có cách duy nhất là tôi tự chủ động dừng cuộc hôn môi quấn lưỡi nhau như thế này, chính là tôi tự đưa một cánh tay và dùng một ngón tay trỏ để cù lét vào eo của bé heo. Cái cù lét vào eo bé heo của tôi thì tôi thoáng thấy bóng dáng ấy núp sau cánh cửa cười “hì hì” thầm thì và khúc khích tăng dần “hi hi”, sở dĩ dì ấy cười như vậy là vì cái cù lét vào eo của bé heo không có tác dụng gì hết trơn hết trọi, thậm chí còn làm tăng thêm sự hưng phấn cho Nhạt Nắng.
Lúc này thì lưỡi tôi với lưỡi bé heo quấn quýt bên nhau, hai đầu lưỡi của chúng tôi tìm nhau không hề rời. Tôi lại thoáng nghe giọng nói của mẹ bé heo thầm thì rất nhỏ: “Hì hì, cậu cù lét cũng vô dụng thôi, bởi hồi bé heo còn nhỏ tôi thường dỗ dành con gái tôi như vậy mà! Nên con bé nó không những không có nhột mà lại thích thú hơn nữa đó! Hì hì…”. Tôi nghe vậy thì giật mình và kéo bé heo rời ra, hành động ấy làm bờ môi dưới của tôi bị rướm máu vì hàm răng trắng bén và nhọn của bé heo vô tình trầy xước. Bé heo nói:
– Uả? Anh làm sao vậy? Anh không hôn em sao anh?
– Ơ, không phải, mà là… mẹ em đang quan sát chúng ta nãy giờ nên anh…
– Nên cậu ngại tôi nhìn thấy hai đứa ôm hôn nhau chứ gì? Hừm…
– Dạ, có lẽ vậy… hì hì…
Tôi cũng không biết ứng phó thế nào với mẹ của bé heo nên cười “hì hì”, còn bé heo thì chạy nhanh lên cầu thang và đi về phòng của mình, trước khi chạy đi lên trên đó bé heo không quên tặng tôi một cái ngắt nhéo đau điếng người luôn. Thế là tôi lại tâm sự mọi việc của hai đứa tôi cho mẹ của bé heo nghe, dì ấy giáo huấn tôi rất nhiều lễ nghĩa từ thuở xa xưa, dì dạy tôi cách ứng xử thế nào với phụ nữ trưởng thành, và ngăn cấm tuyệt đối không quan hệ tình dục khi bé heo chưa tốt nghiệp ra trường. Trời xui đất khiến thế nào mà khiến tôi đôi co tranh luận với dì ấy sôi nổi, âm thanh giọng nói tranh luận ồn ào đến nổi bé heo và ba của nàng ấy cũng đứng cạnh nghe theo. Tôi nói:
– Dì à, lứa tuổi mười tám là độ tuổi trưởng thành của nam và nữ của con trai và con gái tìm hiểu nhau, còn chuyện ái ân hay gì nọ thì nó thuộc về điều tế nhị, là bí mật đời tư cá nhân rồi. Không lẽ dì gặp một cặp trai gái yêu đương trong tuổi “học sinh – sinh viên”, dì dám bảo rằng họ có nói cho người khác biết không? Còn chuyện tình cảm giữa con với bé heo nó lại khác, bởi con… yêu thương cô ấy. Không phải vì bé heo có nét giống vợ con, có khuôn mặt trái xoan má lúm đồng tiền, bằng tuổi nhau, rồi cùng ngày sinh nhật nữa…
– Hả? Sau cậu biết con gái tôi sinh ra vào ngày rằm trung thu chứ! Nói mau…
– Dạ, con cũng mới biết và cũng suy đoán ra thôi. Bởi vì hành động ấy của bé heo cho con biết như vậy, nên con mới…
– Mới biết là sinh nhật con gái tôi vào ngày rằm chứ gì? Hừm…
– Ưm… Anh ncamtinh ơi, về sớm đi anh! “Suỵt…” anh về tới nhà thì nhắn tin cho em biết nha! Nhớ mở yahoo! Messenger ra nữa đó. Hì hì…
Tôi đang nói với dì ấy thì bé heo chạy xuống gỡ gối mớ bồng bông cho tôi, chứ để lâu thì sẽ bại lộ chuyện của chúng tôi mất.
… Bạn đang đọc truyện Mưa ngâu tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/09/truyen-sex-mua-ngau.html
Khi về đến nhà thì tôi cho xe ô tô vào trong, sở dĩ tôi có nhà riêng ở đây là do tôi không thích ở nhà trọ hay ký túc xá, bởi tôi thích một mình tự do tự tại không muốn làm phiền ai mà chẳng muốn ai phiền mình. Ở vùng đất Tây Đô này, đất đai nông nghiệp cũng còn nhiều, nên ở phố thị bất gặp những luống rau ao cá là chuyện bình thường, bởi nơi đây là thành phố miền sông nước nên xuồng ghe thì tấp nập, còn trên bờ thì nhiều xe cộ. Nhà tôi tuy nhỏ, chỉ có 200 mét vuông, do đi học chứ đâu phải là nhà chính đâu mà cất cho to. Tuy 200 mét vuông nhưng tôi bố trí cây cảnh theo phong cách miền tây nam bộ của mình, bởi bấy giờ Cần Thơ chưa trực thuộc Thành phố Trung ương, nó chỉ là thành phố tỉnh lỵ mà thôi, nghe đâu hai năm nữa thì mới lên Thành phố Trung ương gì đó. Còn muốn qua bờ Bình Minh Vĩnh Long chơi thì phải qua phà Cần Thơ, chứ chưa có cây cầu Cần Thơ như ngày nay.
Tôi có nghe các ca sĩ trẻ thời nay hát: “Ghé bến Ninh Kiều, qua cầu Cần Thơ…”, nhưng câu này là do họ thêm vô đổi lời, bởi bài hát gốc là: “Ghé bến Ninh Kiều, qua phà Cần Thơ…” mới đúng. Nếu ai không tin thì tìm lại băng đĩa từ hồi thập niên 80 – 90 sẽ biết à.
Khi vào phòng ngủ, lúc này đồng hồ đã chỉ ở con số 10 giờ 30 phút. Do tôi đi tắm rửa chứ không phải đi từ nhà của bé heo về mà lâu như vậy. Tôi dựa lưng vào thành giường và mở máy tính lên, tôi vào biểu tượng mặt cười của yahoo! Messenger để vào phần mềm chat. Tôi ấn chuột vào tên bé heo thì có nhiều tin nhắn ấy với phông chữ ngũ sắc, tôi cũng dùng cái phông chữ ngũ sắc này, chính vì thích phông chữ và sự tiện lợi nên tôi mới dùng yahoo chứ bằng không thì tôi dùng zing chat rồi. Tôi biết bé heo cũng mệt nên tôi với cô ấy chỉ nhắn tin qua lời chút thì dừng, bởi tôi muốn cô ấy ngủ sớm, còn bé heo có ngủ sớm hay không thì tôi không biết, nhưng còn tôi thì chắc chắn là “Trắng đêm làm quà sinh nhật” rồi.
Trời phú cho tôi có hoa tay và cái khiếu sáng tạo đủ dùng, nên tôi vận dụng những thứ ấy vào món quà sinh nhật để làm tặng cho bé heo. Bởi vợ tôi thì quen rồi và tôi cũng tặng rất nhiều quà cho Sương Mai, nên đã là vợ chồng thì bớt lại vì dùng chân thật như nấu món ngon cho vợ, âu yếm vợ đó cũng là món quà đắt giá nhất. Còn Nhạt Nắng là bé heo thì khác, bởi cô ấy chưa từng được tôi tặng quà, do chúng tôi chỉ mới gặp nhau giữa trời mưa ngâu hôm đó nhưng tình cảm thì cứ y như là quen nhau từ thuở nào.
Đầu tiên tôi vẽ phác thảo hình bóng tà áo dài trắng của bé heo trên nền A4, sau đó thấy ưng ý thì tôi lại vẽ lên trên nền vải lụa của khung tranh thêu. Tôi lấy kiến thức đã từng trải nghiệm qua trong đời, và các sự cố từ tuổi mục đồng bắt bướm bắt con chuồn chuồn mà áp dụng chúng vào khung tranh. Do bé heo không phải là vợ nên tôi không thêu con chim uyên ương hay cặp phượng hoàng, mà tôi chỉ thêu đôi chuồn chuồn bay lượn dưới cầu vồng, đôi chuồn chuồn này tượng trưng cho hai đứa, tôi và Nhạt Nắng và giống như “Ngưu Lang – Chức Nữ” đi trên cầu vồng ngũ sắc từ hai điểm khởi đầu rồi đến bên nhau.
Ý tưởng cho quà sinh nhật bé heo là vậy, mộng đẹp của tôi dành cho Nhạt Nắng là thế, nhưng chuyện tình cảm thì do trời định bởi tôi dù sao đi nữa thì là đàn ông đã có gia đình có vợ và con. Tôi thêu con chuồn chuồn uốn lượn quanh cầu vồng, rồi tôi thêu hình bóng bé heo mặc bộ áo dài trắng dầm mưa trong lúc “Gặp em từ buổi ban sơ” khi đó. Mọi thứ đã hoàn thành nhưng còn điểm mấu chốt là đôi môi đỏ của bé heo thì làm sao? Làm thế nào cho hình bóng nữ sinh trong tà áo dài trắng được tinh tế không thô cứng. Tôi nghĩ mãi cuối cùng cũng quyết định là dùng cây kim thêu chích vào ngón tay, rồi lấy giọt máu đỏ ấy thoa lên bờ môi của bé heo trong tranh thêu trên nền vải lụa.
Thời gian qua trôi qua rất nhanh, và cuối cùng bức tranh “Thiếu nữ dầm mưa ngâu bên cầu vồng với đôi chuồn chuồn nước” cũng hoàn thành theo đúng ý nguyện sáng tác của tôi. Bây giờ bầu trời Cần Thơ đã bắt đầu tờ mờ sáng, những cái loa phát thanh bông bí nó treo trên trụ điện cũng tù loa… tù loa vang trời. Những bài hát quen thuộc mà đài truyền thanh hay phát trong vòng mười lăm phút đó là: “Gợi nhớ quê hương, Tình ca trên lúa, Tình đẹp Hậu Giang…”Tôi nghe riết đến nổi thuộc lòng luôn mà nhà đài truyền thanh của thành phố cứ phát mấy bài hát đó mãi, nhưng nghĩ lại cũng hay vì họ là nhà truyền thông mà, nên kiểu mưa dầm thấm lâu, và họ đã truyền thông tốt, bởi tôi đã thuộc lòng các bài hát đó.
… Bạn đang đọc truyện Mưa ngâu tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/09/truyen-sex-mua-ngau.html
Trước lúc lên đường về lại miền quê An Giang thăm vợ và con thì tôi có ghé qua nhà bé heo để tặng món quà sinh nhật này. Tôi đứng ở xe ô tô lấy một khung tranh khổ lớn hình chữ nhật, do nó quá to so với cánh cửa xe ô tô nên lấy hơi khó khăn. Nói khung tranh khổ lớn chứ bức tranh chỉ bằng một TV 43 inch mà thôi, do tôi ốp kính nên mới nhẹ tay vì sợ bị vỡ. Tôi loay hoay chút thì cũng lấy ra được và định bấm chuông cửa thì giật bắn cả mình, bởi bé heo… cô ấy đứng đó từ lúc nào rồi:
– Anh, anh thức trắng đêm làm quà sinh nhật cho em sao?
– Oh! Nhưng sao em biết hay vậy bé heo?
– Dạ, tại em biết anh thông minh và sáng ý. Với lại… với em biết anh có tình cảm với em… nên khi em khóc và ôm anh thì em nghĩ anh sẽ đón ra là em cũng trùng ngày sinh nhật với chị ấy… ạ! Hì hì…
Tôi cũng không ngờ rằng bé heo nữ sinh tôi yêu thương quý mến lại suy luận tinh tế như vậy. Tôi cầm khung tranh trên tay được quấn bên ngoài là một lớp giấy kiến màu đỏ họa tiết hoa hồng, tôi theo bé heo vào trong và ngồi ở ghế sô pha của phòng khách. Tôi nói:
– Bé heo nè! Anh không biết tặng em món quà gì, do gấp quá nên anh chỉ dùng kiến thức và đúc kết lại những gì anh học được mà làm ra món quà này, chúc em có một ngày sinh nhật vui vẻ và hạnh phúc nhé!
– Dạ! Bé heo cảm ơn anh ncamtinh nhiều lắm! Bé heo sẽ giữ mãi món quà này đến trọn đời.
– Món quà gì mà khiến cho con giữ mãi đến trọn đời vậy con gái…
Đang nói chuyện với bé heo thì dì ấy từ trên lầu đi xuống, dì vừa bước trên bậc thang của tầng lầu vừa nói như vậy với bé heo. Tôi không hiểu sao hễ có sự hiện diện của mẹ bé heo là da tay tôi nó nổi gợn li ti từng hạt nhỏ, mặc dù dì ấy hiền lành nhân hậu nhưng tôi vẫn hơi sợ, chắc có lẽ dì ấy biết tôi đã sắp cướp mất đi sự trinh trắng của bé heo con gái của dì qua thần giao cách cảm chăng? Dì ấy bước tới nơi tôi với bé heo đang ngồi tâm sự, dì ấy tự nhiên nhìn ngắm nghía cái khung tranh rồi quay nhìn thẳng mặt, rồi mắt đối diện với mắt của tôi nói:
– Nè! Tôi có thể xem bên trong này là gì không? Tại sao con gái tôi lại nói là giữ đến trọn đời?
– Dạ được ạ! Bởi đây là món quà sinh nhật con dành tặng cho bé heo, con đã thức trắng đêm để làm nên chắc không tỉ mỉ nhưng đó là tấm lòng chân thật của con đối với em ấy ạ!
– Ồ, tình cảm thế à! Vậy mà tôi là mẹ nhưng tôi nào biết… tôi nào có hay.
– Nếu đợi cho bà biết thì tụi nhỏ có em bé rồi… Khà Khà…
– …
Câu nói trêu chọc của ba bé heo làm cho dì ấy nhìn tôi chằm chằm, mắt dì ấy đỏ lên, còn da của dì ấy thì đỏ như núi lửa vậy. Dì ấy lấy tay nhéo vành tai của tôi nói:
– Hừm!!! Nói mau? Hai đứa có làm chuyện ấy chưa?
– Dạ chưa! Nhưng mà… chuyện ấy là chuyện gì…
– Trời! Trời!!! Cậu giỡn mặt với tôi sao hả???
Tôi luýnh quýnh với câu hỏi của gì nên trả lời kiểu ngờ nghệch, bé heo thấy tôi trả lời vậy thì cười tíu tít, còn dì ấy thì khỏi phải nói luôn, tức nóng giận hừng hực trong người. Dì ấy nhìn tôi rồi nhìn qua bé heo rồi lại nhìn tôi, xong thì đi vô nhà bếp. Lúc này tôi nghĩ thầm: “Có khi nào dì ấy vô trong đó lấy con dao mần thịt tôi không nhỉ…”
Thấy mẹ bé heo vô trong bếp lâu không quay lại và đồng hồ trên tường cũng đã chỉ số 07 giờ 00 phút, tôi mới mở tấm giấy kiến màu đỏ họa tiết hoa hồng ra. Bé heo khi thấy hình bóng mình mặc áo dài trong bức tranh thêu đang dầm mưa ngâu hôm đó thì òa khóc vì sung sướng, sau đó bé heo lại ôm hôn tôi, quấn lấy cơ thể tôi và kèm theo những hàng lệ ngọc trong như pha lê trắng ướt đẫm trên khuôn mặt tôi. Tôi cũng phấn khích lên nên mới vòng tay ôm eo bé heo nới tiếp giáp với bờ mông của nàng, tôi miết nhẹ các ngón tay nơi mí lưng quần của bé heo thì có một bàn tay phụ nữ gỡ các ngón tay tôi ra, có ý không cho các ngón tay của tôi đi vào trong khám phá. Tôi do kích thích quá hay sao mà cứ ngỡ các ngón tay gỡ ngón tay tôi ra là của bé heo đang trêu chọc không à, nên tôi chụp lấy ngón tay ấy của dì và cùng với ngón tôi đi vào lại mí lưng quần của bé heo, khi mí lưng quần của bé heo được nhích lên cũng là là lúc tôi bị dì ấy cắn vào mu bàn tay tôi đến nổi rướm máu:
– Ui! Đau quá…
– Hừm!!! Đau hả? Tôi không muốn xem phim người lớn tại nhà nơi phòng khách này đâu nha! Vả tôi càng không muốn nhân vật chính trong phim người lớn là cậu với con gái tôi. Hừ…
Thế là tôi với bé heo tách rời ra không còn ôm hôn nhau nữa, bé heo đi lấy băng cá nhân băng vết cắn trên mu bàn tay tôi rồi thỏ thẻ:
– Anh, anh định về quê lền sao anh?
– Không đi về, hỏng lẽ ở lại đây ôm hôn âu yếm với con nữa sao con gái?
Lúc này tôi hôn lên gò má của bé heo, rồi tôi nói vài lời:
– Ừm!!! Anh về quê hai ngày. Thôi anh về nha! Chào dì con về nhé! Cảm ơn dì đã chứng kiến nụ hôn của bọn con. Hì hì…
– Ô hay cái cậu này! Tôi cắn cậu đến rướm máu mà lại cảm ơn tôi là sao… Nhưng mà bức tranh này đẹp quá! Cậu tự thêu sao?
– Dạ, vâng ạ! Bởi con với bé heo lần đầu gặp là lúc “Mùa Mưa Ngâu” ạ! Hì hì…
Thế là tôi lên xe đi về quê thăm vợ con, trong phòng khách nhà của bé heo thì dì ấy đang ngắm nghía bức tranh thêu của tôi. Mẹ của cô ấy cứ nhìn tới nhìn lui hình con gái mình mặc tà áo dài trắng dầm mưa, và cả đôi chuồn chuồn nước uốn lượn bên cầu vồng ngũ sắc với một dòng thơ:
‘Mưa ngâu rơi ướt áo dài…
Như lời anh gửi vài lời tới em.
Mưa ngâu như giọt lệ em…
Như máu anh thắm bờ môi chúng mình.
Mưa ngâu say đắm men tình…
Như thuyền và bến nghìn đời tìm nhau.’
…
… Mến tặng Nhạt Nắng…
Vần thơ ấy tôi đã thêu trên nền chữ đỏ và ký tên trên nền chữ xanh. Tôi muốn gửi đến người con gái vừa tròn 16 tuổi trong ngày sinh nhật, bởi lứa tuổi đó là con số của ánh trăng tròn và đẹp nhất…