Phần 46
Sau 3 ngày rong ruổi ở miền quê Điện Hòa nắng gió ấy, tôi trở về lại với cuộc sống chán chường tại nhà. Sáng 3 5 7 học lý, chiều 3 5 7 học toán. Những buổi chiều còn lại tôi chạy mệt nhoài trên sân thể thao quận như mọi khi. Tối về, lôi cuốn sổ thơ ra trải bầu tâm sự. Rồi lúc có hứng lại lấy cuốn nhật ký chuyền tay màu dâu chín ra tỉ tê tâm sự, mong sẽ có ngày gửi đến Phượng bao nỗi lòng trĩu nặng phía bên trong.
Tháng 7 trôi qua trong tôi là sự nhớ nhung cồn cào tận đáy ruột. Tôi thầm ước được nhìn thấy thôi, được nghe thấy thôi, dáng hình ấy, tiếng nói ấy, dù vẫn chẳng để làm gì nhưng có thể khiến bao chất chứa vơi đi chút ít. Và càng thầm ước bấy nhiêu, tôi lại càng cố suy nghĩ tìm cách để được gặp em bấy nhiêu.
Tôi bắt đầu tìm kiếm kế hoạch khác. Lớp toán “cao cấp” học với cô Bảo Châu và lý thầy Dũng ở Hoàng Diệu chắc chắn không thể đổi được. Hơn nữa, ngoài toán ra, em cũng chẳng học lý hay hóa làm gì, chỉ học anh.
Nhờ Linh mà tôi biết được rằng em với Phượng đang học kèm anh tại nhà, nếu xin được vô lớp này thật chẳng có gì tuyệt vời hơn. Chỉ có 3 đứa, vừa được gần gũi em, vừa được Phượng trợ giúp, vậy là tôi hí hửng sắp đặt lời ăn tiếng nói đặng lựa thời điểm chín mùi xin ba suất học bổng anh văn.
“Mai phục” thời cơ được 3 ngày, trong lúc ăn tối, bỗng nhiên ba tôi nhắc:
– Ba thấy mấy đứa học thêm học bớt tùm lum để thi đại học, sao con lêu lổng suốt ngày thế? – Chắc thấy tôi rảnh rỗi nhiều quá nên ông đâm lo.
– Học bao nhiêu cũng vậy ba ơi, vấn đề là tiếp thu bao nhiêu nữa. Đề thi đại học năm gần đây ngày càng bám sát chương trình học, không cao siêu, không xa rời, con thấy con đi đúng hướng. – Tôi lên tiếng lấy thêm sự tin tưởng.
– Mà con không học Hóa rồi thi có được không?
– Dạ được, con tính hết rồi, ba yên tâm.
– Ba nghĩ nên học thêm anh đi con. Thời buổi bây giờ, có chút ngoại ngữ, sau ra trường dễ xin việc hơn người ta.
Nếu là bình thường tôi sẽ từ chối đây đẩy ngay. Nào là tiếng anh không hợp, nào là để tập trung thi đại học đã, nào là ABC XYZ… Nhưng lần này lại khác, cực kỳ khác. Mưu kế đã lên, thời cơ đã điểm, tôi chợp ngay cơ hội:
– Con cũng thấy vậy. Chắc con xin đâu đó học thêm Anh.
Ai dè trứng đâu thể khôn hơn vịt. Vốn tưởng mọi thứ đã đi vào guồng, chỉ còn đợi giờ phút chốt deal, tôi nhận ngay đòn gậy ông đập lưng ông đau điếng:
– Ừ. Mai đi học nhé. Khi trưa đám giỗ ở quê ba có gặp cô Châu Long bà con nhà mình, đang dạy ở trường Ông Ích Khiêm. Là giáo viên giỏi đó. Ba có xin cho con rồi. Học kèm.
Bị phản dame bất ngờ, tôi ú ớ chẳng kịp nói gì thêm. Lúc ba tôi ăn xong, dợm bước lên phòng khách đọc báo tôi mới kịp hỏi:
– Học kèm có mấy đứa vậy ba?
– Nghe đâu có hai con bé nào đó cũng trường Hòa Vang. Mới học được 1 tuần thôi.
Đúng là trời không phụ lòng người. Tôi nghe đến đoạn “hai con bé nào đó trường Hòa Vang”, lòng chợt tan ra, nhẹ nhỏm, thanh thoát vô cùng. Tính kỹ tính lâu, cày chưa sâu thì lúa đã chín. Hóa ra trăm sông đều đổ về một biển.
Đợt đó tôi với thằng Phúc bên lớp 12/12 trở nên khá thân thiết. Nó giống tôi nhiều thứ. Ngoại hình chuẩn men, ham đá bóng, chơi game đỉnh cao. Đặc biệt ở mục “gái gú”, nó cũng “đam mê” chả kém tôi là mấy. Chiều chiều, tôi, nó với thằng Đức cạnh nhà tôi là bộ ba sát thủ trên sân bóng của quận. Sáng sáng, 3 thằng lại rủ nhau ăn sáng rồi đi tập gym cho nhuyễn tay chân xong mới về. Tôi sinh ngày 2, thằng Đức sinh ngày 3, nó sinh ngày 12. Đều tháng 10 cả. Thuộc cung Thiên Bình đa sầu đa cảm nên hóa ra dễ đồng cảm trong nhiều thứ.
Đợt đó nó thích em Vân lắm. Hồng Vân. Với cái nhìn từ cá nhân tôi thì em Vân này xinh thật. Trong lớp chuyên văn với chín mươi phần trăm là nữ, hẳn, có thể Vân chưa phải đứa xinh nhất. Nhưng nếu xét trên mặt bằng chung, hiền lành, đằm thắm, vẻ đẹp thôn quê mặn mà… thì cái Vân này không thể nào đứng thứ 2.
Nó may mắn hơn tôi. Học với em yêu đến 3 môn khối D toán văn anh. Vậy nên dù là mùa hè, đối tượng của nó vẫn luôn thuộc diện “trong tầm ngắm”. Hơn nữa, ngoài Hồng Vân ra, chẳng có ai khác làm nó nghiêng ngả hay chênh vênh như tôi, vậy nên nó tập trung toàn diện cho mặt trận này.
Một buổi tối xấu trời. Mưa như trút nước. Ba thằng tôi qua nhà ku Đức nằm chém gió trong căn phòng nhỏ tí hi. Nó nhắc đi nhắc lại vẫn là Vân bé bỏng của nó. Chưa sờ được, chưa chạm được, chưa mân mê được dù chỉ ngón tay út của người ta nhưng nó ra chiều thích thú lắm. Cứ như đưa tay ra là lấy được con gái nhà người ta về vậy. Nên buổi tối xấu trời hôm đó, nó nằm hí hửng kể cho tôi với thằng Đức nghe Vân xin đẹp thế nào, hiền lành thế nào, đảm đang thế nào… Rồi lên tiếng nhờ tìm cách chinh phục. Tôi hùng hổ vén ngang tay áo, vút tóc xoa chân, giở giọng cao siêu ngay:
– Có gì đâu mà khó. Hai tụi bây thân thiết lắm rồi. Nhiều khi nó chỉ đợi mi ngỏ lời là đồng ý ngay và luôn ấy. Nhưng vấn đề quan trọng là ngỏ lời thế nào – nói đoạn, tôi lại nhớ đến kinh nghiệm xương máu từ đợt vội vàng với Trâm – Nếu ngỏ lời thô quá, vội vàng quá, thiếu thành ý, đôi khi đâm ra phản tác dụng. Nên từ từ, nhẹ nhàng, lựa chọn thời cơ chín mùi, rồi úp mở, rồi trao lời, nhưng phải dứt khoát. Chứ cứ tưởng bở, phút cuối lại ăn trái đắng ngay.
– Mi nói nghe hay lắm. Vấn đề là đoạn trao lời đó. Trao lời thế nào?
– Zời ơi. Quan trọng mi đủ bản lĩnh hay không thôi. Tìm được thời điểm thích hợp, không gian thích hợp, cứ nhẹ nhàng đặt tay mi lên tay nó. Nếu để im là đồng ý. Nếu rút nhẹ ra là cần thêm thời gian. Còn nếu hất lên thì xác định. Hiểu chưa.
– Nghe tôi thâm nho quá, nó ngẩn tò te – Nhưng không gian thế nào, thời gian thế nào là thích hợp?
– Ôi! Vậy thôi để ta tán giùm cho rồi dắt về trao tay mi luôn nha. Cơ bản đã thân thiết rồi. Thời gian bên nhau cũng nhiều rồi. Lựa hôm nào vui vẻ rủ nó đi ăn bánh kẹp, hay mua hai ly kem bơ ra đảo nổi hóng gió. Không gian thời gian đó!
Thấy nó trầm ngâm gật gật ra điều còn mơ hồ lắm, tôi mông lung nghĩ về chính cuộc tình của mình. Nói cho người khác hay như hát, sao mình không thử một lần như vậy nhỉ. Mai đi học với em rồi. Lại chỉ có 3 đứa. Điều kiện quá tuyệt vời. Sẽ đến cái “thời điểm chín mùi” đó. Tôi sẽ thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng, đặt bàn tay thô ráp của mình lên tay em… Ôi, nghĩ đến đâu mặt tôi phê đần đến đó… Nhưng cũng thật nhanh, tôi chợt giật mình nhận ra, tôi vốn chẳng thể làm vậy…
Đảo nổi là nơi bọn học trò trường tôi lúc đó thường xuyên lui tới. Đây vốn là dự án khu biệt thự của Quận. Nhưng kinh tế Đà Nẵng thời đó còn khó khăn lắm. Du lịch chưa phát triển, việc làm chưa nhiều. Các đường lối làm ăn kinh doanh vốn chưa thông thoáng. Các doanh nghiệp vật liệu xây dựng hay trang trí nội thất như gia đình tôi có thể phát triển mạnh do người dân bắt đầu an cư. Còn lại, các loại hình khác, từ bất động sản cho đến nhà hàng, khách sạn, vận tải hàng hóa, vận tải du lịch… vốn chưa hanh thông. Nên khu này còn trống trải, biệt lập, nhưng được cái sáng sủa, mát mẻ, an ninh. Lại gần dòng sông thơ mộng, bên những tán Bằng Lăng tím ngắt, phía dưới còn có hoa Muống trải dài một dải như tấm lụa dịu dàng, tít tắp. Nếu chọn đây là nơi để trải lòng, để giải bày tâm sự, hay là nơi tình yêu bắt đầu, thật không thể có nơi khác tuyệt vời hơn.
Và ngày đó, tại nơi này tôi đã nói lời dứt khoát với em. Để mắt em ngân ngấn những giận hờn buồn bã. Để em mang trong mình bao hụt hẫng xót xa. Chẳng lẽ tôi còn có thể mơ mộng đến một ngày nào khác trao đến em lời yêu thương ân cần?
Bây giờ, chỉ cần bên cạnh, chỉ cần gặp gỡ, chỉ cần được trò chuyện như hai người bạn. Như vậy đã quá đủ rồi, và cũng đã là quá may mắn cho tôi rồi. Tôi không tài nào đủ mặt dày mày dạn để ngỏ ý gì nữa… Tất cả những mong chờ cho buổi học ngày mai, tựu trung lại, cũng chỉ là đi ngang qua những thần tiên tuyệt vời, chứ không phải bến đỗ, không phải đích đến…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Hôm đó tôi bổi hổi bồi hồi cả ngày mong đến buổi học. Nhà cô Châu Long cách nhà tôi không xa lắm. Thả con dốc cầu vượt rồi rẽ vào con hẻm nhà ku Mạnh, sau đó đi qua quán bánh kẹp tôi và Ly hay đến năm xưa, rẽ trái phải thêm 5 lần nữa thì đến. Đạp xe đâu chỉ tầm gần 3 cây số. Địa điểm được ba tôi nhắc đi nhắc lại cả chục lần nhưng để tìm ra tôi vẫn mướt mồ hôi trán.
Nếu ai đó muốn kể về điểm yếu của tôi thì có lẽ, điều đầu tiên nên nói là mù đường. Tôi học hình không gian khá bá. Bá đến mức, có lần cô Bảo Châu ra một bài hình không gian trên bảng, nói mấy đứa tập trung giải, cô đi đâu đó rồi quay lại. Hơn 10ph sau, khi bước vô, thấy tôi cứ huyên thuyên với mấy thằng A6 về game, cô gọi giật:
– V! Em giải bài tập chưa mà ngồi chơi?
– Dạ em giải rồi cô.
– Đưa cô xem!
– Dạ… em giải rồi mà… chưa ghi ra ạ.
– Hình học không gian không vẽ ra giấy làm sao giải. Bữa sau tập trung mà học. Em chưa giỏi bằng ai đâu.
– Dạ… em nói thật, em giải rồi.
– Vậy đọc đi cô ghi.
Thế là tôi đọc một mạch từ đầu đến cuối bài giải. Không cần vẽ hình. Xong bài toán hôm đó, cô Bảo Châu nói tôi nên qua lớp “toán cao cấp” bên kia để học. Mà tôi nào dại gì. Bóng hình tôi tơ tưởng đang cười tươi ở đây.
À. Đó là tôi nói về trình toán không gian của mình. Nhiều người nghĩ giỏi toán không gian thì sẽ nhớ đường tốt nhưng hóa ra sai bét. Tôi nhớ đường và tìm đường cực tệ. Vậy nên hôm đó, dù đi sớm cả 20ph tôi vẫn chỉ vừa kịp vào lớp. Mồ hôi mồ kê ướt cả áo.
Và điều làm tôi sửng sốt hơn nữa là suốt từ hôm qua đến giờ, sự đinh ninh của tôi lại sai hoàn toàn. Bước vào lớp, đúng là có hai cô bạn học Hòa Vang thật. Nhưng không phải Thương và Phượng tôi hằng mong mỏi. Trước mặt tôi là Trang và Thanh Tâm đến từ lớp 12/1 và 12/7. Nhưng cũng chả phải vì thế tôi trở nên ỉu xìu. Vì vớt vác lại, hai cô bạn trước mặt tôi đây, nếu xét về thang điểm để chấm, Trang gốc Bắc Tràng An chính hiệu củ kiệu, Tâm thì có làn da trắng hồng rạng rỡ, vóc dáng chuẩn girl vô ngần. Đem Thương với Phượng ra so sánh, thật cũng kẻ tám lạng, người nửa cân chứ chẳng thua.
Quan trọng hơn, không hiểu sao, khi vừa bước vô lớp, cô Châu Long chỉ chỗ ngồi cho tôi vào giữa hai cô bạn. Như thế này, hoặc là một bước lên mây, hai là sa lầy tăm tối thôi.
Thật ra đây không phải lần đầu tôi gặp hai cô bạn này. Riêng về Trang, từ những năm lớp 6 lớp 7 đã học thêm toán cô Hào với tôi rồi. Nhưng lúc đó tóc ngắn chấm vai, trước sau như một, đâu có phát mã ra như bây giờ. Giọng Bắc ngọt ngào, tóc dài chấm lưng, khuôn trang đầy đặn, cử chỉ dịu dàng, đoan trang hiền thục. Còn Tâm thì lúc lớp tôi đổi từ 9/2 qua 9/7 ngay gần lớp Ly. Hồi đó cũng hay qua gọi Ly xuống căn – tin trò chuyện. Tâm cùng lớp với Ly, ngồi ngay bàn đầu ở cửa ra vào. Khi nào qua tôi cũng nghía cô bạn này. Chiều cao 1m66, cân nặng 49kg. Vì sao tôi biết thì hồi sau sẽ rõ. Nhưng có một lần tôi ấn tượng đặc biệt với cô bạn này.
Đó là một sáng đầu thu đẹp trời. Tôi đi học khá sớm. Vác cặp leo lên 2 tầng lầu mới đến lớp. Rẽ trái là 9/1 và 9/3, rẽ phải là 9/5, 9/7, 9/9. Bước nốt bậc thềm cuối cùng, tôi thấy thằng Lâm – lớp tôi đặt biệt danh cho nó là Lâm Bư hay Lâm tặc – đang cà khịa gì đó với cô bạn này. Nó cứ bước xấn tới, còn cô bạn kia thì lui chạm vào tường. Nó chống một tay lên tường, mặt ngày càng kề sát mặt cô bạn. Thấy vậy, tôi vội vàng lại định giải nguy kiểu Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga. Nhưng mới dợm được một bước, một cảnh tượng khó tin diễn ra trước mắt. Bất chấp thằng Lâm thuộc diện học sinh cá biệt, suốt ngày quậy phá, đập lộn trong trường, cô bạn kia lên gối ngay hạ bộ, rồi đấm thẳng một cú vào bàng tang, vòng tiếp ra sau, thế tấn chân trước chân sau lấy gối làm tựa, giật ngược tiếp đầu thằng Lâm lên gối rồi đạp thật lực vào tường.
Value… Tôi íu dám tin vào mắt luôn. Bộ combo vừa nhanh vừa gọn, không một chiêu thức thừa thãi. Nhưng khúc sau còn căng hơn. Thằng Lâm chịu đòn khá tốt. Sau phút giây bị phủ đầu, nó chịu đấm ăn xôi cố sức lao vào hòng lấy lại chút sĩ diện. Ai dè ăn tiếp cú đá chẻ gót ngay vào cằm bật ngửa. Cú đá đó đẹp không khác gì trong phim tôi vẫn hay xem. Miệng tóe máu, thằng Lâm rút ngay trong túi con dao bầu lao đến. Tôi giật mình chạy lại nhưng không kịp. Tâm thấy dao hình như bị hoảng, lui lại hai bước đụng ngay lan can. May sao thằng Lâm không đâm chém gì, chỉ kề con dao vào ngay cổ ấn mạnh. Thấy vậy, tôi chỉ biết hét lên bên cạnh “đuổi học cả lũ bây giờ”. Nó vẫn không nới ra chút nào. Thấy có chút máu bắt đầu rỉ ra từ lưỡi dao, tôi bất chấp hét tiếp “tay đôi không lại chơi dao không biết nhục à?” Câu này đánh trúng lòng tự trọng của nó, nó nới tay quay về phía kẻ vừa hét là tôi đây. Đúng lúc đó, cô bé tung ngay một cước đá văng con dao ra khỏi tay thằng Lâm, định lao tới thêm vài cú đá nữa nhưng tôi kịp chen vào giữa dùng hai tay ôm thằng Lâm lại thì thầm vào tai nó “bỏ qua đi, bỏ qua đi, chơi dao là mệt với trường đó.”
Kiểu như vừa đấm vừa xoa. Thằng Lâm máu dồn lên não, vùng vẫy điên cuồng nhưng chú Tiến bảo vệ đã kịp chạy lên. Cả hội viết kiểm điểm, mời phụ huynh. Và đó là lần đầu tiên tôi ngồi cạnh em – Thanh Tâm.
Bây giờ, tôi đặt cặp xuống, đây là lần thứ 2. Đôi mắt hai mí với một vết sẹo trên mắt phải làm tóc khi nào cũng lòa xòa như để cố tình che khuất. Làn da trắng đến ngỡ ngàng kèm khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh. Phủ bên ngoài đôi tay của quyền anh, gối chỏ của muay Thái, đôi chân của karate là cô bé dịu dàng kèm lời nói thỏ thẻ, ngọt lịm. 8 năm học kickboxing không làm nét nữ tính vơi đi chút nào, ngược lại, toát ra thêm sự quyến rũ, cá tính đến mê người.
Tôi bắt đầu lớp học anh năm lớp 12 với hai động lực học tập hai bên như củng cố thêm kiến thức về khoản ngoại ngữ vốn muôn đường rắc rối này. Nhưng tôi của khi đó đã sợ lắm sự chênh vênh, sợ lắm sự rắc rối, phức tạp của việc mang vào hồn những hình bóng mơ mộng. Vậy nên tôi lại lên kế hoạch, lại tìm cách để được thỏa đi phần nào nỗi nhớ nhung, day dứt khi đã một tháng trôi qua, ánh nhìn tôi chưa chạm lần nào vào đôi mắt nâu biếc ấy.
Và trong một buổi chiều mưa mùa hạ, không gian tối đen với những khóm mây dày trùng trục che khuất ánh mặt trời, rồi như tranh thủ mưa cho hết những tháng ngày nắng gắt, nước đổ xuống mái tôn kêu ầm ầm như thác. Tôi ngồi tư lự một mình trên căn gác vắng ngắm từng đợt mưa đùa giỡn với chiếc lá Mứt xanh thắm bên cửa sổ. Càng ngắm, tôi càng nhớ. Tôi nhớ ngày mưa hôm nào đến đưaem đi học trên con xe trắng đen thân thương. Tôi nhớ đôi vai gầy với đôi tay lạnh run giấu vào chiếc áo mưa mỏng manh bé nhỏ. Tôi nhớ nụ cười em hiền dưới đôi mắt xa xăm như ẩn chứa một biển buồn vô tận. Tôi nhớ đôi kính hồng bản mỏng trong đợt trại năm nào và hàng dừa bên dòng sông lười nơi em bảo rằng tôi đã đi lạc…
Và tôi mong. Tôi mong được bên em để khỏa lấp đi bao nhớ nhung cồn cào đó. Tôi mong được nghe em cười, nghe em nói những lời khiến tôi chỉ biết im lặng vu vơ. Tôi mong được chạm vào một lần nữa làn tóc ấy, cầm lấy một lần nữa đôi tay ấy, nhìn vào một lần nữa đôi mắt ấy… thật gần… để hơi thở có thể chạm vào nhau… Để lỗi lầm trong tôi thôi lên tiếng… Để yêu thương trong tôi được gửi đi… không cần nhận lại…
Em hãy là nơi mấy khóm dừa…
Dầm chân trong nước đứng say sưa…
Để tôi là kẻ qua sa mạc…
Tạm lánh hè gay thế cũng vừa…
Xuân Diệu…
…
Tôi đi tìm những chiếc lá vàng rơi…
Ngóng đợi mùa thu trong từng hơi gió thở…
Dẫu trên đầu Phượng kia vẫn rực rỡ…
Lá Bàng kia vẫn thăm thẳm màu xanh…
Tôi tìm về dòng ký ức mong manh…
Ở một cõi có em và nỗi nhớ…
Dẫu đôi mình chẳng phải là duyên nợ…
Chỉ tình cờ như gió lướt qua nhau…
Tôi lại tìm một đôi mắt màu nâu…
Đã “giam giữ” linh hồn tôi lúc ấy…
Khiến tôi “nhớ thương” như chính ai biết vậy?!
Dẫu xa rồi khoảng cách có là bao…
Và tôi tìm một vóc dáng thanh tao…
Tóc đuôi gà lung lay trong chiều nắng…
Chút giận hờn mà người ta… trao tặng…
Vẫn còn hoài tâm trí gã khờ kia!
Tôi đi tìm nơi chốn để sẻ chia…
Những nhớ nhung cồn lên trong thổn thức…
Mùa hạ ơi sao mãi dài vô tận…
Để tôi tìm hoài nghe gối mỏi chùn chân…
Hạ buồn 12/08/2008…
Khi ta muốn thời gian trôi đi thật chậm, nó trôi nhanh trong chớp mắt. Còn khi ta muốn thời gian trôi đi thật nhanh, nó lại ì ạch lê la như chú ốc sên chạy. Tôi đã đợi hoài, đợi mãi mùi hoa sữa trong những con gió lang thang. Đợi chiếc lá bàng úa vàng rụng rơi trong chiều nhạt. Đợi hương ổi phả vào hồn mùi thơm quê hương thanh khiết dịu dàng. Và càng đợi, càng thấy ngày dài như vô tận.
Vậy nên tôi lại nhớ!
Thứ đầu tiên tôi nhớ là “dòng ký ức mong manh” với ai kia. Ở cõi đó, “em và nỗi nhớ” vẫn ngày ngày song hành trong trí óc của tôi trong những chiều mưa vội vã. Tôi với em đã “chẳng là duyên nợ” như hai cơn gió vô tình lướt nhẹ qua đời nhau. Mặc kệ. Con tim tôi vẫn hụt hẫng và trống trải biết bao vì tình cảm ngày nào tôi đã gom hết lại dứt khoát trao đến em, để rồi – “tôi yêu em như là một đứa trẻ còn em làm tôi đau theo cách đầy trải đời”.
Trong một thoảng mông lung khác, tôi đi tìm hoài mải miết “một đôi mắt màu nâu” “đã giam giữ linh hồn tôi” thuở trước những ngày vừa gặp gỡ. Ngày đó, khi chạm mặt em tôi đã bị đôi mắt đó quấn chặt không tài nào thoát ra được khiến tôi nhớ thương “như chính em đã biết”… Nhưng những khoảng vắng tương tư của tôi về em liệu đã bao giờ em thấu chăng… “Tóc đuôi gà lung lay trong chiều nắng… Chút giận hờn mà người ta trao tặng…” Tôi chưa bao giờ quên dù đã cố gắng thật nhiều… Và không biết rằng, ngày cuối cùng của buổi học toán, liệu em buồn vì không còn thấy niềm vui nữa… Niềm vui đó – có thể nào là tôi chăng? Tôi quá khờ để có thể hiểu và quá nhớ để có thể quên nên tôi tìm một nơi để sẻ chia, để san bớt mùa hạ quá dài làm tôi chùn chân mỏi gối.