Phần 8
Thiệt tình, quãng thời gian đi học tiến sĩ của mình thì nó đau thương lắm, mình sẽ hông kể rõ với các anh em đâu, vì dài quá mà hông có gì quay tay thì anh em sẽ chửi mình. Nên thôi, mình sẽ tua tới 1 khúc gay cấn của mình với mèo con.
2020 cả nước dịch, mình thì “biến khó khăn thành cơ hội, ngồi nhà thất nghiệp như tăng tốc hết ga làm nghiên cứu và luận án tiến sĩ, 2021 cũng dịch nhưng cuối năm nhà nước nhả ra, mọi người bắt đầu đi làm lại, lúc đó mình cần việc làm để duy trì cuộc sống vì giảng viên bị mấy trường đại học cắt lương hết rồi, sẵn ghét thái độ có mới nới cũ của trường, giờ đi đâu cũng oang oang “các thầy cô phải thấy địa vị của mình, có phải tiến sĩ gì đâu mà…”, “giờ trường chúng ta phải nâng cao trình độ giảng viên”, “tiến sĩ thì tôi nể chứ thạc sĩ thì giờ đầy”… ờ, ba mớ thạc sĩ nội thì đầy chứ thạc sĩ ngoại thì kiếm không ra đâu nhá, lúc đó mình đã bảo vệ đề cương (dân trong nghề gọi là bảo vệ đầu vô), được nhận làm Nghiên Cứu Sinh chính thức rồi, theo đúng lý thì chỉ cần mình khai báo với trường là sẽ được hưởng quy chế của tiến sĩ, nhưng đã ghét nhau rồi thì làm quái gì có chuyện làm chung nữa, với lại mình rất kỵ khoe những gì đang ở trong tiến trình – nói trước bước hông qua, sẵn dịp Covid – 19 trường cúp lương, mình nghỉ luôn, ra ngoài làm gì bậy nó kiếm sống, chờ ngày bảo vệ luận văn tiến sĩ. Và công việc mình làm lúc đó là Trưởng Phòng Nhân Sự của các công ty, công ty nào nhận thì mình làm.
Tháng 9 năm 2021, mình làm cho 1 thẩm mỹ viện ở quận 10, làm được tới tháng thứ 3 thì thẩm mỹ viện hoàn tất việc mua lại 1 bệnh viện thẩm mỹ quy mô nhỏ, và trong danh sách yêu cần tuyển dụng, có vị trí Thủ Kho Dược. À há, mình nghĩ ngay đến nàng. Và lật đật gọi điện thoại cho nàng hẹn gặp ngay chiều hôm đó.
“Anh còn nhớ tới em à?” – Nàng vẫn ốm nhách như ngày nào, mặt mũi không thấy gì thay đổi.
“Anh hỏi câu đó mới đúng chứ” – mình nhếch mép – “em với người yêu hạnh phúc chứ? Chừng nào cưới?”
“Cũng không hẳn đâu anh, có nhiều cái không hài lòng lắm…” – và nàng tuôn 1 tràng về thằng người yêu hiện tại, từ chuyện tính tình cộc cằn, tới chuyện ở dơ, chuyện nàng nghi ngờ nó lăng nhăng. Mình thì vui vẻ ngồi hưởng ứng, tới cái “lăng nhăng” thì giả bộ nhíu mày hỏi lại, nói nàng coi chừng nghĩ bậy, nhưng trong bụng thì gióng trống khua chiêng, tới đi con, quen thêm giùm tao 1 con nữa rồi biến đi, để con nhỏ lại cho tao.
“… Cho nên, chuyện cưới xin thì 2 nhà ủng hộ rồi đó, nhưng mà em thì thấy không được lắm, nên em cũng còn cân nhắc” – nàng thở hắt ra vẻ mệt mỏi.
“Ừ, rồi giờ vất chuyện tình cảm qua 1 bên, anh có kèo cho em hay lắm, chuyện là bên anh đang cần 1 Thủ Kho Dược…”.
“Anh, em hông có bằng” – mắt nàng long lanh hẳn lên, nhưng rồi lại thở dài, buồn bã nói.
“Chứ anh làm Trưởng Phòng Nhân Sự làm chi? Anh sẽ giới thiệu em với anh giám đốc” – mình cười hì hì.
“Thiệt hông anh, em đang cần tiền lắm á” – nàng lại mong mỏi.
“Ừ, thiệt, thích thì sáng mai 8h tới công ty anh, địa chỉ là… anh dẫn vô”.
“Anh, anh giúp em nhiều quá, em hông biết báo đáp…” – nàng lại bắt đầu nổi lương tâm.
“Không sao em, ai cũng có lúc khó khăn mà, em đi làm được anh cũng vui” – em làm tình với anh thì anh vui hơn.
“MAY MÀ CÓ ANH, ĐỜI CÒN DỄ THƯƠNG, anh như sự đền bù của ông trời dành cho những mất mát của em vậy” – nàng nói, mắt hấp háy nhè nhẹ.
Chuyện nhờ vả, đưa người thân vô thì chả xa lạ gì với mình, nhưng với nàng, đây là cả một thay đổi lớn lao, vì nàng lâu nay dù kiêu hãnh, dù ngẩng cao đầu, nhưng thực ra thì toàn bị nắng gió nó táp vô mặt, xã hội mà, thằng trên đè đầu thằng dưới là thường, và nàng làm gì có quen được thằng nào ở trên.
Sáng mai nàng có mặt đúng hẹn, và mình đã nhắn nhủ với sếp là nàng… đang chờ bằng, nhưng chịu khó lắm, chưa nhiều kinh nghiệm, sẵn sàng lương thấp chút. Sau buổi phỏng vấn, sếp hài lòng gật đầu, lương 6 triệu thôi, coi như thử việc, với nàng lúc đó thì có tiền tự lo thân, lo cho mẹ, không phải phụ thuộc vô thằng bồ mắc dịch là nàng vui lắm, còn với mình, hì hì, em nợ anh 1 lần nữa nha mèo con, và với cái tự ái to đùng của em, thì em sẽ rớt dần vô cái lưới anh giăng sẵn thôi.
Vào việc, nàng cực kỳ năng nổ, làm hết tất cả mọi việc trong tầm tay, tự làm quy trình, tự đề nghị phương án, cái gì nàng cũng ráng làm cho bằng được. Như nàng nói, đây là cơ hội vàng để lôi tất cả những gì học được ra làm, tuyệt đối không được bỏ lỡ. Nàng làm ấn tượng tới mức 2 cha nội bác sĩ mổ chính trong bệnh viện còn khen lấy khen để. Tuy nhiên, nàng tuyệt đối giữ kín bí mật 2 đứa biết nhau, nàng ở bệnh viện, mình ngồi văn phòng, nàng tuyệt nhiên không nhìn mình lấy 1 cái, trừ khi có việc như yêu cầu đi mua thuốc cho bệnh viện, hay mình xuống xử lý kỷ luật mấy đứa điều dưỡng, lễ tân. Ngoài ra, nàng còn kín đáo tuồn tin về toàn bộ khu bệnh viện cho mình, trở thành 1 chiến tướng đáng tin cậy bên cạnh mình.
Êm xuôi cho tới ngày 3 tháng 12 năm 2021, mình nghỉ 1 tuần, lên đường đi Úc bảo vệ luận văn tiến sĩ (bảo vệ đầu ra), xong chuyến này mình sẽ chính thức “cá chép vượt vũ môn”, còn hóa thành cái gì thì mình cũng chưa biết. Tiện nói với bạn luôn, học phí của mình là từ học bổng, còn học bổng của mình là nhờ… bán bài nghiên cứu. 1 nghiên cứu sinh muốn trở thành tiến sĩ phải có ít nhất 3 bài nghiên cứu, và nếu trường muốn đứng tên trong bài nghiên cứu của mình, thì mình ghi vô thôi, nhưng trường lại quả cho mình cái học bổng. Hà hà, rốt cuộc, mình tốn cỡ 30 triệu tiền máy bay thôi. Và học tiến sĩ còn là con đường ngắn nhất, dễ nhất để có quốc tịch nước ngoài, nếu bạn nào quan tâm. Bạn chẳng cần phải bỏ tiền triệu USD, như visa EB – 5 (Mỹ), hay còng lưng lao động mấy năm trời ròng rã ở mấy khu nắng nung người hay lạnh cắt da theo diện 481 (Úc), bạn chỉ cần có thông báo là nghiên cứu sinh chính thức thôi, là… chục quốc gia sẽ chào mời bạn vô quốc tịch, với đủ mọi thứ quà tặng kèm, nhà có, xe có, việc làm đương nhiên có. Lúc mình bảo vệ đầu ra, gần 20 nước đã mời, gồm có Úc, New Zealand, Canada, Mỹ, Hà Lan, Na Uy, Ba Lan, Romani, Hungary, Czech, Slovakia, Solvenia, Singapore, Đài Loan… Sau khi cân nhắc lên xuống, mình chọn Úc vì chế độ an sinh xã hội cao, khí hậu nhiệt đới, và quan trọng nhất là bay có 3 tiếng là về nhà thôi, lỡ có phải đi thì vọt về nhà lẹ lắm. Bạn không tin mình thì đi học tiến sĩ nước ngoài đi rồi biết, chứ tiến sĩ Việt Nam thì… tởm lắm.
Trước khi mình đi khoảng 1 tháng, nàng chia tay thằng bồ của nàng, vì nó cặp kè với 1 con nào đó, mà nó kêu là bạn, nhưng con nhỏ đó thì cả phố núi biết tiếng là… bạ ai nó cũng ngủ chung, chả biết sao thằng này chịu được, lại còn mua đất rẫy gì trên đó, đi đi về về, mặc cho con mèo ngồi chờ bên mâm cơm nguội lạnh. Hơi dà, mình ngồi nghe, giả bộ cau mày hỏi vặn vài câu, thực ra thì muốn đứng dậy “yeah” 1 cái thiệt lớn. Nhưng phải ráng ngồi im thôi, hên quá, những năm dài mài đít trên giảng đường đã biến kiên nhẫn trở thành một phản xạ, la hét thành gì đó xa lạ mất rồi.
“N. Nè, theo lời hứa lần trước của em, thì em chia tay xong rồi, em về bên anh đi” – biết thời điểm tấn công tới rồi, mình bắt đầu ra tay.
“Anh à, em còn đang rối lắm, người yêu em muốn quay lại, 2 nhà cũng gặp nhau rồi, giờ em huỷ cưới, em mệt mỏi lắm” – mèo con kêu ngoao ngoao 1 tràng.
“Đầu tháng 12 anh đi rồi, em cho anh 1 cái gì động viên đi” – kinh nghiệm từ các tình nhân trước đó cho mình biết 1 điều, cứ ép đi vì cuộc đời cho phép, mình đang cửa trên mà đánh theo kiểu cửa dưới là dứt khoát không có kết quả.
Nàng cắn môi, ngồi thừ ra, nhìn mình thật lâu rồi nói: “Em thực tình không muốn trở thành một con bồ nhí anh à, nếu anh không có ai, thì em sẽ rất sẵn sàng được theo anh. Còn giờ anh có vợ rồi, em…” – lắc đầu quầy quậy.
“Em hứa rồi, em chia tay xong không có ai thì theo giao ước, em sẽ về bên anh, nếu em về bên anh, thì toàn bộ tiền em thiếu anh từ xưa tới nay, em khỏi trả anh. Thấy sao nè?” – Mình đưa con bài tẩy ra.
Thực ra mình có cần nàng trả tiền đâu, xong chuyến bảo vệ, ngoài quốc tịch nước ngoài, mình còn được giới thiệu vào cơ quan trực thuộc Liên Hiệp Quốc, chuyên về Việt Nam, cơ quan nào thì mình xin giấu, nhưng chắc bạn nghe xong là hiểu rồi hen, lương cao (lương tính bằng chục ngàn USD không hà), đãi ngộ cực kỳ tốt, trong khi mình vẫn ở Việt Nam, chạy xe máy và xài… VND, nên cần gì vài ba đồng bạc lẻ của nàng. Nhưng nhắc tiền là để nàng nhớ rằng, nàng nợ mình, nợ rất nhiều, và nàng muốn quịt nợ ư, lương tâm nàng là thứ đầu tiên không cho phép.
Quả nhiên nàng co rúm người lại trên ghế, hai mắt đã đỏ lên: “Anh đã hứa cho em thư thả nợ mà”.
“Giờ anh đòi, nhưng anh không đòi tiền, anh đòi em” – mình vẫn từ tốn, biết quá rồi, em khóc thì em cứ khóc, em không khóc bởi anh, thì em cũng khóc bởi thằng khác, anh còn chờ em khóc xong sẽ lau nước mắt cho em, đỡ em dậy từ vấp ngã, lo cho em từng chi tiết nhỏ nhất trong cuộc đời, còn mấy thằng kia nó làm em khóc xong nó cho em đi cái rẹt không thấy hả?
“Hức hức… anh là thằng cơ hội… anh… rồi, anh đi đi, anh về nước em sẽ có tin mừng cho anh” – nàng hít một hơi thật sâu, nói.
“Ừ, nói vậy thì được, anh nói nè, em bên anh, anh không ở bên em được nên em cứ thoải mái đi chơi, thoải mái sống, anh sẽ chiều em, còn chuyện kia, anh nói luôn là anh sẽ xuất trong, không bao giờ xài công cụ tránh thai, em sinh con sẽ là con 2 đứa, mang họ của anh” – mình đều giọng.
Nghe tới đây nàng như trúng đạn, không nói câu nào, chỉ nhìn mình như thể bị uất ức ghê lắm, nhưng mà em à, vì em là một con cáo trên tình trường, nên bắt buộc anh phải bắn hạ em thôi, cứ cù nhây hoài, em nhảy qua nhảy lại chẳng đi tới đâu, giờ bạo lực chút nhưng đảm bảo cho em về sau.
Cuối cùng, tan hẹn hôm đó, em về nhà trong trăm nỗi sầu lo, còn mình, dù ép được em nhưng vẫn quẳng hết ra sau đầu, mẹ kiếp, thi tiến sĩ tới nơi rồi, lo mà thi cho đậu, xê xích chút bị đánh rớt thì bỏ mẹ cuộc đời! Bạn thấy chưa, đàn ông hơn nhau ở chỗ biết lúc nào nên ưu tiên cái gì, và lúc nào nên làm cái gì, chứ đừng có như mấy thằng luỵ tình trong truyện sex “Mai Ngọc-Người Con Gái Tôi Yêu“, “Tìm Lại Bầu Trời… yêu kiểu đó thì vừa tốn công vừa vất luôn cả tương lai, mà rất có thể nhất chín nhìn bù – bù nhiều hơn chín.