Phần 19
Cỡ trung tuần tháng 4, một ngày thứ 5 nắng gắt, mình mới dắt xe vô cổng cơ quan sau giờ cơm trưa, đang tính gọi hỏi thăm nàng thì điện thoại reo.
“Anh ơi, em… em hông biết sao nữa… anh tới em được hông?” – Giọng nàng run run trong điện thoại.
“Đứa nào làm em khóc?” – Mình gầm lên trong điện thoại.
“… hông… hông có… em rối quá… anh qua em được hông?” – Giọng nàng nghe còn thảm não hơn nữa.
“Rồi, ở đâu nói mau, anh tới nè” – lòng thầm chửi thề cuộc đời, trưa tháng 4 đó nha, nắng nung người mà phóng xe máy giữa Sài Gòn.
“Em ở… bệnh viện Hùng Vương” – nàng nói nhỏ xíu.
Mình cũng chẳng nghĩ nhiều, nàng đang ở trọ tại Phú Nhuận cho gần mình đi làm quận 1, nhưng ba cái chuyện đàn bà con gái thì nàng toàn chạy xuống Hùng Vương, vì nàng chê Từ Dũ đông quá chịu không nổi. Mình đã gợi ý nàng đi mấy bệnh viện quốc tế nhưng nàng lắc đầu quầy quậy, còn nạt lại mình không phải dân trong ngành sao ý kiến nhiều vậy, nản quá bỏ luôn màn ý kiến.
Chừng 2h chiều thì mình về tới bệnh viện Hùng Vương, hớt hơ hớt hải gửi xe rồi phóng vô khu khám bệnh ngó dáo dác. Chẳng thấy nàng đâu, mình bèn móc điện thoại ra gọi, nàng nói đang ở tầng 3. Mình vừa chạy lên lầu vừa thắc mắc, ủa, tầng 3 đâu phải chỗ khám phụ khoa, tầng 2 mà. Vừa lên cầu thang thì thấy nàng ngồi chờ ngay dãy ghế cho bệnh nhân, mặt cúi xuống, đôi vai mảnh mai run run. Mình hết hồn lay nàng:
“Em, anh nè, em sao rồi?”.
Nàng ngước lên thấy mình, chẳng nói gì, chỉ ôm mình thiệt chặt, miệng nức nở, mắt nàng đã đỏ hoe, ầng ậng những nước là nước.
“Nín ngay, bị gì thì nói, bệnh gì thì chữa” – mình quát, làm bao nhiêu người ngồi quanh phải quay lại nhìn, con bé điều dưỡng ngồi quầy chẳng biết phải xấu quá không ai yêu, giờ thấy cảnh xuân nên ghen tị không, bỗng dài giọng:
“Ôi chà vô bệnh viện đóng phim Hàn Quốc ha”.
Đang hay thì bị cắt ngang, mình đâm quạu. Thiệt tình phải nói với các anh em, tiến sĩ không thiếu thành phần thù dai, tính tình lập dị đã đành, nhiều khi nói 1 câu bị ghi thù hồi nào không hay, và mình là loại người đó chứ chẳng phải tử tế gì lắm đâu. Mình móc điện thoại ra, nhìn bảng hiệu là Khoa Sản – Tổng Quát, tay bấm số:
“Chị V. Em T. Mập đây… dạ, em đang ở bệnh viện mình… dạ hông, em dẫn người thân đi khám… dạ hông sao, hàng em xếp được, mà bị chửi thì em nhịn không vô… dạ em ngồi ngay phòng thuốc lầu 3” – xong mình cúp máy cái cụp, ngó lại con nhỏ đang mặt mày xanh lè nhìn mình. Điều dưỡng chỉ hoạnh hoẹ bệnh nhân được thôi, chứ gặp bác sĩ thì… như rác, huống gì bác sĩ trưởng khoa.
Chừng 5 phút sau là Trưởng Khoa Sản – Tổng Quát bước ra, nhác thấy mình, bả vui vẻ bước lại, tay chìa ra, miệng cười toe toét:
“Thằng Ù kia, bữa xong việc không thèm chào chị đi mất, giờ lại tới tìm chị à”.
Mình nặn ra 1 nụ cười thiệt tươi, khom người xuống 90 độ rồi nắm lấy bàn tay lạnh buốt vì đeo găng y tế suốt ngày – gì thì gì, mình vẫn rất tôn trọng bác sĩ, dù học vị ngang nhau:
“Dạ bữa kẹt lại trường hợp bệnh nhân L. Chắc chị biết, em chạy về cơ quan làm hộc gạch tới 2 ngày sau mới xong, bệnh viện mình kết thúc dự án chứ em đã xong đâu?”.
“Ờ ra vậy, nhiệt tình ghê ha, giờ sao, đứa nào chửi em, nói chị xử cho” – bả đỡ mình lên rồi trừng mắt lên quét khắp phòng.
“Con kia kìa chị” – mình chỉ thẳng – “người thân em bệnh, em an ủi thì nó kêu em đóng phim Hàn Quốc”.
Con nhỏ chừng hết hồn, đứng dậy chạy tới, mặt như đưa đám tới nơi, mà dám mai là đưa nó ra khỏi bệnh viện, hay xuống làm lao công chưa biết chừng à.
“Dạ thưa bác, là vầy…” – con nhỏ nói leo, mà nói leo là dở nhất, đám bác sĩ cực kỳ ghét đứa nào dám cắt lời chúng, một biểu hiện của vượt cấp.
“IM MIỆNG, điều dưỡng không chăm sóc bệnh nhân, giờ còn Ý KIẾN VỚI TÔI À?” – Bà V. Quát lên, nguyên cái phòng chờ im phăng phắc, bệnh nhân còn muốn đái trong quần chứ đừng nói tới đám lính lác ở dưới. Bà này học Sobornne bên Tây về, tiến sĩ y khoa hẳn hoi, nhà nước cần bả chứ bả thì cần gì nhà nước, chẳng qua lấy chồng nuôi con ở đây nên làm cho vui, chứ đuổi thử bả coi, 5 phút sau là tàu bay bên Pháp hạ cánh xuống rước bả đi liền.
“Cô kia, về làm kiểm điểm cho tôi, chiều nộp” – bả lạnh lùng cất tiếng, còn con nhỏ thì té luôn xuống khỏi ghế, xong quay qua mình – “người thân đâu? Bệnh gì đây? Nói luôn làm 1 thể nè”.
Mình tới đây cũng cắc cớ, lo thể hiện oai phong mà chưa quan tâm tới chuyện cần quan tâm là dở, chừng thấy mèo con vẫn ngồi như hóa đá, mình giật luôn cuốn sổ khám bệnh đưa qua, lòng nghĩ chắc mấy bệnh phụ khoa chứ gì, có gì bà V. Dòm qua là đảm bảo xong, trừ khi ung thư.
Ai ngờ bả mở ra được 2 trang, quay lại dòm mình, xong cười một tràng ha ha thiệt lớn, rồi… đập cuốn sổ lên đầu mình, nói “mày cũng có ngày hôm nay” xong quay người đi khuất.
Mình choáng váng, bữa nay điên hết con mẹ nó rồi sao, bèn lượm cuốn sổ lên, mở ra thì mình cũng hết hồn theo. Phần kết quả siêu âm ghi: “Thai nhi 8 tuần tuổi…”.
“Em… em à…” – mình quay mặt lại, còn nàng nhìn mình rồi quay đi. Mình chẳng còn giữ ý gì nữa, nắm tay nàng kéo ra hành lang thoát hiểm – “… em giỏi lắm… mình có con rồi…”.
“… anh… anh chịu hả…” – nàng bỗng lắp bắp ngó sững mình.
“Chịu gì? Chịu đứa nhỏ?” – Mình cũng sửng sốt theo.
“… huhu… em sợ lắm… em sợ anh bỏ em… bỏ mẹ con em…” – nàng bỗng oà khóc, nức nở mãi trên vai mình.
“Mẹ, con thần kinh” – câu chửi lên tới miệng thì mình nuốt ngược xuống, thai phụ cần được vui vẻ, nên đành nặn ra nụ cười – “anh nói rồi, con sinh ra là con anh, mang họ của anh”.
“… anh… em tưởng anh nói cho vui… huhu… nãy giờ em lo lắm… em hông biết phải làm gì…” – nàng vừa cười vừa lắp bắp.
“Làm gì? Đi về nhà dưỡng thai chứ làm gì?” – Mình nắm tay nàng dẫn đi, sực nhớ quay lại – “Ai khám cho em? Để anh vô xin khám theo dõi thai kỳ luôn, với hỏi mua gì cho em hông nè?”.
“… em cũng hông nhớ tên… sụt sịt… phòng 308 đó anh…” – nàng thút thít.
Không chỉ các bệnh hiểm nghèo, mà các chương trình tài trợ sức khỏe cho Việt Nam còn liên quan đến cả phụ sản, nên đội hiện trường vẫn thường hợp tác với bệnh viện Hùng Vương hay Từ Dũ để khám và phát thuốc cho các sản phụ có hoàn cảnh khó khăn, và nhiều ca phát hiện thai nhi mang bệnh mãn tính từ trong trong bụng mẹ, bệnh nhân thì nghèo, còn chữa thì bạc tỷ cũng chưa chắc đủ, vì bạn nghĩ coi… lôi thai nhi ra khỏi bụng mà mổ mắt rồi bỏ lại vô bụng, mẹ ơi, bác sĩ cỡ Trần Đông A mới chơi nổi, còn tiền đâu mà làm, thì đội hiện trường đưa báo cáo lên là tiền lại chạy rào rào. Bệnh viện vừa đỡ lo phải trả bệnh nhân, vừa có nhiều ca học nghiệp vụ miễn phí, thì ai cũng nhớ T. Mập, chỉ có T. Mập là không nhớ hết người ta.
Phòng 308 có vẻ không có ai, mình trờ tới sát phòng, hé cửa ló đầu nhìn vô, thói quen từ hồi còn làm trình dược, vô phòng bác sĩ như ăn trộm. Một cô điều dưỡng nhìn ra, thấy mình thì quay qua nói với ai đó “Anh. T bên ADB”. Một giọng nói quen quen cất lên “cho vào” – oai như hoàng đế. Mình cũng chẳng nghĩ nhiều, quen thì dễ nói chuyện nên mình nắm tay con mèo dẫn vô và… chết điếng. Đụ mẹ, bác sĩ P. Người đã trực tiếp khám, theo dõi thai kỳ và đỡ thằng Phong ra đời. Bả nhìn mình cũng ngạc nhiên dữ dội, tròn mắt rồi tháo cả khẩu trang ra, đúng boong người rồi, mẹ ơi, chuyến này căng dữ. Không khí trong phòng như đông cứng lại, mình chết điếng, bác sĩ đứng hình, chỉ có mèo con là chực vùng ra khỏi tay mình, còn con bé điều dưỡng vẫn chẳng biết mô tê gì, quay đầu nhìn nọ nhìn kia.
Chừng thấy không khí có vẻ sắp không thở nổi. Bác P. Đành mở lời: “Vô gặp chị có gì không em?”.
Mình thở dài, sạch nước cản rồi thì đâm lao phải theo lao: “Bác sĩ cho hỏi cô này có cần chế độ ăn đặc biệt hay kiêng cữ gì hông?”.
Dường như chỉ chờ có nhiêu đó, bả quắc mắt, giật cuốn sổ khám bệnh trên tay mèo con, mở ra rồi thuyết giáo 1 tràng, ăn uống phải ăn cái này, không ăn cái kia, mình gật gù cho có vị chứ con mèo là dược sĩ thiệt, ăn uống thuốc thang cái gì nó chả biết, bả thấy mình gật thì biết ngay gật cho có, la tiếp “có chút trách nhiệm nào không vậy?”.
Mình cũng ráng kềm cơn quạu, đưa tay chỉ mèo con, miệng nói: “Dạ thưa bác, đây là cô dược sĩ”. Nghe nói dân cùng ngành là các bác bớt thể hiện liền, nhưng ánh mắt nhìn con nhỏ thì ngày càng sắc lẹm, chốt câu cuối: “2 Người kiêng quan hệ ít nhất 1 tháng nữa, tháng sau tái khám, rồi thằng kia ở lại chị nói chuyện chút”.
Như được đại xá, con mèo quýnh quáng vùng khỏi tay mình, chạy biến ra cửa. Mình thở dài, chơi dại quá em, nãy bà V. Đã biết rồi thì sớm muộn gì cả cái bệnh viện này cũng biết thôi, các Bác cả ngày đầu tắt mặt tối trong bệnh viện nên luôn… thèm khát thông tin dữ dội, hay nói vắn tắt là nhiều chuyện. Kéo cái ghế xếp của bệnh nhân tính ngồi xuống thì Bác P. Lại trừng mắt lên: “Ngồi hư ghế hết mày, qua sập gỗ mà ngồi”, rồi quay qua con điều dưỡng: “Em ra treo bảng cho chị, chiều nay không tiếp bệnh nhân”.
“Rồi, sao? Mặt mày làm con nhỏ có bầu, giờ đi chịu trách nhiệm?” – Chờ mình ngồi ngay ngắn trên sập, bả mở lời.
“Chị nói đùa, em đâu phải loại ong bướm lả lơi đó!” – Mình gân cổ lên cãi.
“Vậy chứ sao, vợ mày tao đâu có lạ, mà không vợ thì chịu trách nhiệm chứ còn gì” – bả tròn mắt nhìn mình.
Mình thở dài, đành kể đầu đuôi câu chuyện, chừng nửa tiếng sau bả gật gù, vỗ tay vẻ hiểu biết: “Coi như mày đáng mặt đàn ông, chị nói thiệt, làm kiểu mày thì con nào cũng đổ thôi, giờ mày tính sao?”.
“Sao là sao chị? Con bé mong con như nắng hạn cầu mưa, giờ có con, phải cho mẹ tròn con vuông chứ”.
“Hơi dà, con vòng con cỡi nha nhỏ ơi, khổ lắm đó, nhưng chị khen mày, đó giờ chị khám với phá thai nhiều, hiếm lắm mới có 1 đứa vỗ ngực chịu trách nhiệm” – bả chuyển qua… vỗ đầu mình.
“Mẹ, chứ mặt thằng mập này hổng lẽ bỏ trốn” – mình được thế lại gân cổ lên.
“Có đó nhỏ, có rất nhiều, mày không ở đây mỗi ngày không hiểu đâu. Vậy được rồi, mày về chăm nó cho đàng hoàng, làm đúng theo chị dặn” – rồi bả chợt… đảo mắt 1 vòng, chừng thấy không còn người lạ trong phòng, bả chồm qua ngồi sát mình, nhỏ giọng thì thào: “Mày chơi con nhỏ kiểu gì mà… lồn nó sưng đỏ luôn vậy? Nãy chị hỏi nó thì nó kêu chồng em chơi hơi đau nhưng mà sướng lắm. Chị tưởng chồng nó là thằng nào, hóa ra là mày”.
Mình nhếch mép cười nham hiểm rồi… 2 chị em chuyển qua chia sẻ kinh nghiệm tình dục. Bạn nghĩ mình đang đùa ư? Vậy là bạn chưa từng tiếp xúc thân mật với dân ngành Y rồi. Có thể do học nhiều về Sinh Lý, có thể do môi trường hay giỡn về cấu tạo cơ thể người, nói chung chẳng biết do đâu, nhưng dân ngành Y dâm kinh hồn!!! Mình được trải nghiệm hồi còn làm bệnh viện thẩm mỹ, con điều dưỡng thay băng giùm cho bệnh nhân mà thằng cha bác sĩ lấy cái rèm ngăn giường phủ lên eo nó rồi đứng phía sau Doggy, vậy mà nó chơi tỉnh rụi, chưa kể mình có quen 1 bác sĩ trên Badoo, sau nhiều phen giao lưu tình cảm thì cô này kể mình nghe là có chồng sắp cưới rồi, và trong bữa tiệc đính hôn, sau khi quan viên 2 họ về hết, cô cùng chồng sắp cưới… mời thêm 1 cặp đôi nữa chơi swing ngay trong phòng 2 người, nghe xong mình muốn chắp tay xá cả nón luôn! Nói nhiều anh em có vợ làm ngành Y chửi mình, chứ về hỏi lại thử xem, nhiều ca nghe xong rợn cả người chứ chẳng thấy nứng nổi nữa.
Nói đã đời sực nhớ con mèo còn ngồi ngoài, mình đành phải cáo từ, đi ra ngó nghiêng một hồi không thấy ai, bấm điện thoại thì nàng kêu về nhà rồi, giờ muốn… tự tử. Ôi dào, hễ còn nói tức là chưa muốn làm, mình ra bãi xe, phóng lên chiếc Vespa quen thuộc rồi đua một mạch về chỗ nàng. Phòng không khóa, mình đẩy thẳng cửa ra thì thấy nàng co ro trên ghế dài, khóc đến lả người đi.
“Em, sao vầy nè? Phải giữ sức khỏe cho con chứ” – mình nhào tới ôm nàng – “khóc hoài vậy con sau này ra đời khóc dữ lắm đó”.
“… Oà oà… giờ ai cũng biết chuyện rồi… em làm sao sống đây…” – nàng oà lên khóc.
“Chỉ có Bác P. Biết thôi, Bác V. Không có biết vợ anh. Bác P. Hứa giữ bí mật rồi, sau này bác khám cho em luôn đó” – mình bồng nàng lên đi ra bồn rửa mặt, chùi cái mặt tèm lem như mặt mèo của nàng.
“… huhu… em sợ lắm… em hông biết làm sao… hic… anh ơi anh có bỏ… hic… em hông… huhu” – nàng vừa được rửa mặt xong lại oà lên.
“Sao cái gì, bộ trên thế gian này có mình em là bà 3 đi khám thai á, trong đó mỗi ngày cả trăm đứa, đám bác sĩ chai mặt rồi” – mình quát lên.
Dỗ tới dỗ lui, hứa hẹn đủ kiểu thì nàng mới chịu ngừng khóc. Thiệt tình, đành gọi về cơ quan báo là say nắng đột xuất nên phải nghỉ. Sếp mình quan tâm lắm, nhắc mình còn phép năm ngoái, nên đi bác sĩ để cơ quan thanh toán phí chữa bệnh. Ôi dào, đau lòng mới đáng sợ chứ đau đau đầu thì nhằm con mẹ gì.
Xong chuyện cơ quan, mình đi mở cuốn sổ khám bệnh ra, cẩn thận bấm vô zalo ghi chú cần mua gì chứ đâu dám chụp hình, vợ mở máy tính bảng lên mà thấy hình chụp đọc nội dung là biết ngay dùng cho bà bầu liền, trí tưởng tượng của phụ nữ thì anh em mình biết rồi, vô biên!!! Xong mình quay qua nàng: “Anh đi mua đồ dưỡng thai cho em nha, ở nhà chờ”.
“Anh, đừng bỏ em mà” – nàng bỗng níu cứng lấy mình.
“Anh đi xíu anh về, ai bỏ em?” – Mình ngó sững.
“Giờ em rối quá, anh đừng đi, mấy cái đó mua sau cũng được. Anh ơi ôm em đi, em muốn có anh ở bên” – nàng nhào vô lòng mình rồi ôm cứng như con trăn quấn mồi.
Ờ thì ôm, mình ôm nhẹ lấy nàng, cẩn thận cái bụng, nàng ngả người thiêm thiếp trên tay mình, có vẻ kiệt sức. Ngồi yên 1 chỗ nhưng cái đầu mình lại hoạt động: “Tiếp theo nên làm gì? Ở đây hay về quê? Ở nhà nàng hay dời ổ…”.
Sau gần 2 tiếng suy nghĩ, một chương trình cụ thể được vạch ra, nàng cứ ở lại đây, vẫn phải đi học Anh Văn như thường, nhưng Ballet thì phải bỏ, có thể chuyển sang yoga cho bà bầu, còn công việc của nàng thì mình hướng dẫn nàng xin vô mấy chỗ chăm sóc khách hàng cho công ty dược làm đỡ, lương được mấy đồng cho nàng vui thôi, có con rồi tính tiếp. Về quê thì điều kiện không bằng, lại cần tái khám thường xuyên nên mệt lắm, nãy Bác P. Đã dặn rõ là nàng suy dinh dưỡng, cần tẩm bổ, và mẹ nàng thì cũng đang bệnh, không nên báo tin làm gì. Cho nàng đi học vì để nàng thông thạo tiếng Anh mà đi làm sau này, chứ để 1 bà bầu có xu hướng trầm cảm ở 1 mình không làm gì thì chừng 3 bữa là mình qua nhà để… lượm xác nàng thì có.
Mình quay nàng lại, nói ngắn gọn về chương trình hành động kế tiếp. Cô nàng thật là biết cách ngoan đúng lúc, hư đúng chỗ. Chỉ thấy nàng ngáp 1 cái sái quai hàm không cần che miệng, nói: “Em nghe lời anh, chỉ cần anh thương mẹ con em”, và nàng thì chìm vào giấc ngủ, còn mình thì tất tả chạy ra đường đi mua đồ, sắp tới giờ đi làm về nữa rồi, còn phải về nhà ôm con cọp.