Phần 13
Tiếng chim hót líu lo trong vườn làm mình giật mình thức giấc. Thấy mặt trời đã chiếu vô nửa cái phòng. Nhà là nhà trệt, và vì đất khá rộng nên mình xây 3 phòng ngủ, 1 phòng khách 1 nhà bếp, phòng cái nào cũng rộng rinh, có phòng vệ sinh riêng, cửa sổ mở trực tiếp ra vườn, không khí lưu thông có luồng, chỉ xây được 1 tầng nên mình cho trần cao lấy gió, chỉ cần 2 cây quạt trần là nguyên cái phòng gió còn hơn cầu Rạch Miễu ngày có mưa. Phòng cho người ở là 2 phòng riêng kế nhau, nằm 1 dãy riêng biệt, không có phận sự hoặc khi mình tiếp khách quan trọng, người ở không được vô trong nhà. Mình tuyệt đối không xài máy lạnh vì người ta thì thèm 1 miếng gió trời trong lành không bụi, còn mình có cả khoảng trời lại đi đóng cửa làm bạn với cái máy, điên nặng! Tính vùng dậy thì 2 cánh tay khẳng khiu mắc trên cổ đã làm mình sực nhớ chuyện hôm qua, ồ, đâu phải mơ hả. Mèo con cuối cùng cũng nằm trong vòng tay của mình, và 2 đứa đã có 1 lần bên nhau, dù không sướng nhưng đảm bảo là em mắc kẹt trong suy nghĩ bị mình lấy mất tương lai, không còn chạy chọt lung tung nữa.
Nhẹ nhàng gỡ tay em ra khỏi cổ, quấn vào cái gối ôm để kế bên rồi đi vô phòng vệ sinh, vệ sinh cá nhân rồi gọi cho anh tài xế, kêu tới đón gấp, cô Tư chờ sẵn ở nhà bếp kiêm phòng ăn với dĩa bánh mì ốp la kèm mấy lát chả tự làm, mình dặn:
“Cô có đồ nào mặc nhà thì cho con bé mượn 1 bộ, lát con dẫn nó đi mua thêm đồ, với cô coi chừng nó dùm con, nó đi ra ngoài thì đừng cản, nhưng cô đi theo coi chừng, còn nó có đòi tiền thì cô cứ đưa, con đưa cô trước nè” – xong móc ra 5 triệu tiền mặt đưa qua.
“Cậu Hai, cậu bắt cóc người ta hả?” – Cô Tư cau mày, do quá khứ cá nhân nên cô rất phản cảm với những hành động ép buộc và bắt cóc.
“Con bé sắp tự tử, con phát hiện nên canh chừng, với lại giờ nó nghĩ quẩn lắm, cô coi chừng nó làm bậy thôi, còn nó đi đâu thì đi, con không quản” – rồi mình nói sơ sơ chuyện mẹ nó bệnh, con bé phải đi làm…
“Giờ mấy đứa nhỏ liều quá, tui bị bán đi cả gần 30 năm mà chưa bao giờ hết muốn về nhà, tui làm mọi cách, 2 lần cầu cứu đám công an Cambodia mà tụi nó bán đứng tui, có thằng dẫn tui vô đồn, làm nhục tui rồi đem tui qua bán cho người khác, nhưng tui cũng chưa bao giờ muốn tự tử hết. Còn mạng, còn sức, thì còn muốn về nhà” – cô ngồi trầm ngâm.
“Phải đó, nên cô Tư đảm bảo đừng gây án mạng là được, còn con bé muốn đi dạo thì cô cứ dẫn nó đi” – mình gật gù, dùng từ “dẫn” vì khu đất mình đang ở đây, nói kiểu truyện kiếm hiệp thì là “Tuyệt Tình Cốc”, nói kiểu miền quê thì là “cái chẹt”, hay “hốc bò tó”, 2 mặt là bãi bồi sông Tiền, xung quanh là một mê cung đường đất, bờ mương, mé kênh và tỷ thứ lằng nhằng, đan xen như 1 ma trận. Khu đất cách mặt con lộ (đường nhựa) gần nhất gần 2 cây số đường chim bay, nhà dân xung quanh cũng rất hiếm vì toàn là đất vườn, giữa những khu đất mênh mông mới có thấp thoáng vài căn nhà, và không phải căn nào cũng có người ở thường xuyên. Với cái trình độ tìm đường 1 năm chỉ biết mỗi đường đến trường, đi làm chỗ nào thì lộn đường gần tuần lễ mới suôn của em, mình chỉ sợ em đi lạc rồi chết đói dọc đường, chứ em mà trốn được thì mình nở cả mặt mày!
“Cậu Hai à, cô này là sao với cậu?” – Cô Tư bỗng… nhiều chuyện, rồi thấy cặp mắt mình nhíu lại, cô nói thêm – “cậu nói cho tui biết đường xử (cư xử – kiểu nói của dân quê) coi, chứ khi không vầy tui khó xử lắm”.
“Cô này là… bà 3” – mình thở hắt ra, quyết định nói thiệt, nói xong thấy lòng sao nặng trịch.
“Tui hiểu rồi, nên cậu giấu ở đây giống mấy ông trong phim phải hông?” – Cô Tư gật gù vẻ hiểu biết – “hồi bên Cam, tui có đi ở đợ cho nhà ông kia cũng vầy…”
Tiếng điện thoại reo cắt ngang dòng hồi tưởng của cô Tư, xe đến rồi, mình chỉ nhắc cô chuẩn bị đồ tẩm bổ cho nàng mèo đang kiệt sức rồi bước ra vườn, đi 1 quãng thiệt xa mới ra tới chỗ xe đậu.
“Ông thầy (cách gọi người vai vế lớn của người miền Nam) bữa nay đi đâu?” – Anh tài xế đứng mở cửa xe cho mình hỏi.
“Đi bệnh viện Nguyễn Đình Chiểu rồi về đây” – mình bước vô xe ngồi xuống. Cả cái xe rộng thênh thang chỉ có 1 mình mình, bốn phía là kiếng mờ nhìn 1 chiều và tấm cách âm, cách nhiệt. Lúc cơ quan làm thủ tục cấp xe, giới thiệu Mercedes dòng C hoặc E, BMW từ 300 trở xuống, Lexus, Audi A4… mình gạt hết. Mình không thích xe Nhật vì nó nhỏ hơn kích cỡ xe châu Âu hoặc Mỹ, người to như mình ngồi khó chịu, Mercedes, BMW, Audi, Lexus toàn đưa xe 4 chỗ, gầm thấp, chạy thường thì bảnh đó, chạy đường ngập thì… trôi lềnh bềnh đó. Nên cuối cùng, mình đòi chiếc Ford Ranger đời mới này, yêu cầu đổi thùng xe thành khoang chở khách biệt lập, ống khói ngoặc lên nóc xe, trang bị lại phuộc sau chở người và bọc kín động cơ. Thằng cấp xe ngó mình như thằng thần kinh, tưởng mình mua xe đi hành quân, mình ngó lại nó như thằng ngáo. Mẹ mày, sống ở đất này lâu đi rồi biết mùi đặc sản ngập đất Sài Gòn nha con, khỏi đi đâu xa, trời mưa qua Thảo Điền, mày chạy chiếc Mercedes đi hết 1 vòng chữ U đường Nguyễn Văn Hưởng được tao sẽ xá mày 3 xá.
Xe đi vòng vèo hết cái mê cung, xong ra lộ lớn đẩy 1 mạch vô thành phố Bến Tre, dừng trước cổng bệnh viện Nguyễn Đình Chiểu, bệnh viện đa khoa… duy nhất của tỉnh Bến Tre!!! Mình móc điện thoại nhắn tin thông tin bệnh nhân cho Bác Thành rồi ngồi chờ, quả nhiên lát có số lạ gọi lại, xưng là trưởng khoa hồi sức của bệnh viện Nguyễn Đình Chiểu, mời mình tới làm hồ sơ chuyển viện. Bạn đọc tới đây sẽ tưởng mình xạo ke, làm hồ sơ bệnh viện phải có người nhà bệnh nhân đi kèm, yêu cầu có sổ hộ khẩu chứng mình đàng hoàng, nhưng mà nói bạn đừng có giận nha, cái đó dành cho đám… dân đen thôi, chứ các Bác suy nghĩ vầy nè, thằng T. Mập nó muốn lo cho bệnh nhân này, thì bệnh nhân dứt khoát là… mang ơn thằng T. Mập, chứ mặt mập của nó ai thèm để ý con mẹ này. Còn ba cái chuyện hậu trường, anh hùng cứu mỹ nhân về làm… vợ lẻ, thì xin lỗi, các Bác vợ lẻ nhiều đếm nguyên bàn tay không hết, mình chỉ là một thằng mà các bác coi là… đàng hoàng đứng đắn!
Một ông mặc áo blouse trắng, cỡ 50 tuổi bước ra, miệng tía lia: “Con là T. Hả? Mập như trong lời đồn hen, ông Thành mới gọi, giờ đưa lên cho ổng hả? Bà này có phước quá hen, bữa giờ nằm thoi thóp giờ được Bác Thành mổ là không vừa đâu. Dưới này mổ được, nhưng gửi lên cho bác Thành càng hay.”
“Dạ con là T. Mập, Bác ơi, Bác tên gì? Tại con hông quen được ai hết dưới này, con phải năn nỉ Bác Thành đó, chứ biết Bác là con nhờ liền à.” – Mình nở sẵn nụ cười cảm tình nghề nghiệp, nắm tay ông bác sĩ thiệt chặt – “con có số Bác rồi, bữa sau con làm dự án cho bệnh nhân dưới này con níu Bác nghe.”
“Ôi trời nói năng dễ thương, còn nhỏ mà dễ thương. Rồi, Bác là Bác Tuấn, con cần gì gọi bác nha” – Bác nào cũng khoái… cây tiền di động mà.
“Dạ con cảm ơn, cho con gửi tiền xe cấp cứu” – mình quay lại vấn đề.
“Ờ, 500.000 VND thôi con” – mình đưa 1.000.000 VND cho ổng, ổng quay qua đưa con bé kế toán đang ngồi quầy 500.000 VND, phí theo đúng quy định, còn lại ổng… nhét túi áo blouse.
Bạn đọc đừng có khinh bác sĩ hay cán bộ ngành y vì mấy vụ này, thực ra vì nước mình trả lương cho họ quá bèo với công sức họ bỏ ra thôi, nên nâng lên vầy là… đúng giá.
Mình cảm ơn Bác, xong liếc qua thấy ngoài thằng cha lái xe cấp cứu còn có 1 y tá theo chuyến xe, nên bắt tay thằng cha lái xe cấp cứu thiệt chặt, trong tay kẹp thêm… 2 tờ 100.000 VND nữa. Thằng cha này thấy tay nhám nhám thì cười thích chí, hứa với mình là bệnh nhân sẽ đến nơi đúng hẹn liền. Hề hề, ba dạy “đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn” chả lệch vào đâu nổi.
Anh em có thấy mình đang khoe giàu hông? Hay đang thể hiện đẳng cấp dân chơi? Nếu có thì anh em nên… nằm viện vài lần đi nha, vô là thấu hiểu cuộc đời liền hà. Bữa mình có coi 1 phóng sự trên TV có 1 câu hay lắm: “Bạn có biết cái phòng nằm nào mắc nhất thế giới hông? Phòng bệnh đó, vô đó nằm vừa chật chội vừa khó chịu mà giá còn hơn khách sạn 5 sao, trong khi dịch vụ thì ngang ngửa… nhà tù”. Chưa kể anh em vô bệnh viện nhà nước, giá rẻ nhưng bệnh nhân như… chó ghẻ, không dúi thêm thì còn lâu người ta mới dòm tới, mà có dòm tới cũng dòm như… cầy ghẻ, còn anh em ra bệnh viện tư, người ta ôm bệnh nhân hun chụt chụt vô mặt, nhưng bạn thấy hóa đơn là bạn có thể… phát bệnh luôn. Vì 2 lý do mà mình móc tiền ra, 1 là Bến Tre có đúng 1 bệnh viện đa khoa hoàn chỉnh là cái này, 2 là số tiền mình bỏ ra thực sự chưa được 50% giá bệnh viện tư đâu, nhưng chất lượng đối đãi khi ra có mấy đồng bạc vầy mà đã gần ngang bệnh viện tư rồi đó, nên bạn nào chưa nếm mùi bệnh viện thì đừng có nhao nhao lên chửi để rồi sau này đời nó vả cho vêu mỏ nha.
Rồi, hết chuyện cái bệnh viện, còn lại thì 10 triệu chuyển khoản cho Bác Thành, mình bấm chuyển bằng… máy tính bảng, và chỉ duy nhất ngân hàng OCB chấp nhận cho tài khoản giao dịch online bằng máy tính bảng, thông qua trình duyệt web, không cần SIM điện thoại. Còn lại mẹ nàng sẽ được đón tại bệnh viện Chợ Rẫy theo quy cách của 1 nhân vật VIP, chỗ quen biết với trưởng khoa mà, chăm sóc nằm lại tại bệnh viện sao sao nữa thì cũng để lão lo, cô Điều Dưỡng Trưởng lần trước mang ơn mình đưa con cô vô danh sách mổ Hở Van Tim không lấy xu nào, giờ đã loay hoay kiếm sẵn phòng bệnh, điều người chăm sóc chờ sẵn, còn lại thì thiếu tiền kêu, không thiếu khỏi kêu. Giờ lo cho con mèo đã sắp thành con khô kia thôi.
Xe quay đầu đánh 1 vòng thiệt xa, cốt né khu nhà vợ mình ra để nàng đỡ thấy rồi vặc hỏi, dừng trước khoảnh vườn nhà. Giới thiệu chút nữa nè, mình không làm hàng rào ở rìa đất, để thoáng luôn cho mảnh vườn ăn với con đường đất, vì rào lại là xác định đất ở, mình đi ra đi vô là người ta biết ngay thằng này ít nhất phải gia đình chủ đất, hoặc nó là chủ đất, lở… tới tai vợ mình thì hết chối, còn để toang hoác vậy thì chả ai biết ranh giới đất nằm ở đâu, trừ khi bạn có tờ bản đồ thửa đất, nên mình có đi ra đi vô mà vợ hỏi thì có sẵn câu trả lời: “Đi khảo sát đất làm dự án”. Hề hề. Phía trong là mấy cây đu đủ, bưởi da xanh Bến Tre, rồi mình cho trồng 2 bụi tre vàng thiệt lớn để khu nhà khỏi cặp mắt thiên hạ, tre này mọc dày đặc, không cách nào bước qua trừ khi chặt cây, thêm vào hàng rào lưới có kẽm gai, cửa thép làm cửa rào và 2 con chó Phú Quốc, căn nhà được phòng thủ không khác pháo đài là mấy nhưng vẫn đảm bảo thông gió và rộng rãi.
Căn nhà diện tích hơn 150m2, 5 phòng rộng rãi, phía ngoài xây kiểu nhà trệt vuông vức dưới quê, không màu mè gạch đá nhưng chống thấm thì nhứt hạng, phía trên là dàn điện mặt trời, mình cho xây 2 cây cột rìa cao thêm 3 thước cho qua đầu ngọn cây rồi bắc lên đó 2 cái turbine gió loại mini, trong nhà trang bị 1 tủ lưu điện công suất 10KW, dư sức cho 1 người sống khỏe hết đời mà méo cần làm đơn xin xỏ EVN cấp điện. Nước thì ở đây bao la, nhờ thằng bạn làm kỹ sư công trình tính rồi cho xây 1 ống nước nhỏ, lấy nước từ sông Tiền đưa vô vườn, dùng sức nước đưa nước qua bể lắng, bể lọc rồi vô nhà sử dụng, một máy bơm nhỏ đưa nước chảy liên tục trên mái nhà thông qua hệ thống máng xối, mái nhà vốn đã nằm dưới các tấm pin năng lượng mặt trời, nên căn nhà gần như mát lạnh quanh năm. Mỗi phòng mình cho diện tích tới 20 m2, phòng tắm là 8 m2, cửa sổ phòng tắm cũng như phòng ngủ xài cửa khung nhôm, kiếng cách âm 2 lớp, phía trong là màn sáo bằng trúc, chất liệu gần gũi thiên nhiên đàng hoàng. Khi tắm muốn hưởng thụ cảm giác gió trời thì mở cửa ra, cần kín đáo thì đóng lại. Bồn tắm thì bạn biết rồi đó, tha hồ tận hưởng. Giờ căn nhà ngon lành vầy mà có thêm 1 người bạn đồng hành ở chung thì tuyệt.
Xe dừng trước hàng cây, tài xế xuống xe mở cửa, mình dặn đậu xe đó luôn rồi lững thững đi vô… nhà, lòng thầm nghĩ xem có nên cho nàng đứng tên sổ đỏ hông, coi như quà cưới tặng nàng, dù hông có đám cưới nhưng mình cũng nên có gì đó. Mà nàng chưa có đồng ý làm vợ mình, còn đang giãy nãy… Miên man theo dòng suy nghĩ, mình đã vô tới nhà, thoáng nghe tiếng rì rầm vọng ra từ nhà dưới, mình nhẹ chân cởi giày ở phòng khách rồi xỏ dép đi trong nhà, men theo tiếng nói đi xuống. Hóa ra cô Tư đang nói gì đó với nàng, có vẻ như dỗ nàng ăn cho hết, còn nàng thì vừa ăn vừa nức nở, lâu lâu thấy lắc đầu quầy quậy.
Thoáng thấy bóng mình, cô Tư ngẩng lên chào “cậu Hai mới về, cậu cần gì?”, Mình xua tay rồi ngồi xuống ghế kế bên nàng, quay qua nói “má em đi Sài Gòn rồi, lát mổ, đảm bảo ngon lành”. Nàng đã ngưng nức nở, nghe tin rồi thì miệng thoáng qua 1 nụ cười hiếm hoi rồi lại ủ ê nhìn xuống… dĩa nui xào bò đầy ụ.
“Ăn đi em, ăn đi rồi lát anh chở đi thành phố lựa đồ” – mình hứa hẹn như là với con nít.
“Em có đồ ở nhà” – nàng khe khẽ nói.
“Đồ giống hôm qua hả?” – Mình trợn mắt.
“Cũng là đồ vậy, dù sao em cũng tốn tiền mua” – mèo như bị giẫm phải đuôi, trừng mắt lên nhìn mình.
“Rồi rồi, anh dẫn em về nhà lấy đồ, rồi em đi mua đồ với anh, chịu hông, giờ em dọn về đây sống với anh, rồi anh lo cho em đi học lại” – mình đưa chương trình cho nàng.
“Em bị quá hạn chương trình rồi, trường hông cho em học nữa đâu” – nàng im lặng hồi lâu rồi tiết lộ.
“Ôi xì, bỏ qua, anh nói đi học là đi học, học 2 môn còn nợ rồi ra trường” – mình phẩy tay.
“Anh nói thiệt hả? Anh làm sao mà được?” – Nàng ngẩng đầu lên ngó sững mình.
“Được là được, miễn là em ngoan” – mình cam đoan.
Anh em cảm thấy mình đang lừa con nít? Còn lâu, nếu khi mình đi học thì mình nỗ lực tuân thủ quy định bao nhiêu, thì khi ra đời, mình được chỉ (hoặc bị ép) phá quy định bấy nhiêu, và mình ngộ ra trong thời gian làm giảng viên, là trong ngành giáo dục, CÁI GÌ KHÔNG MUA ĐƯỢC BẰNG TIỀN SẼ MUA ĐƯỢC BẰNG… CHỮ. Này nhé, theo quy định mới, không chỉ của Bộ, mà còn của các trường, bạn muốn học lên cao (thạc sĩ – > tiến sĩ, tiến sĩ – > phó giáo sư, giáo sư…) hoặc đơn giản là muốn giữ lại cấp bậc giảng viên (hạng 1, 2, 3) thì bạn bắt buộc phải có bài nghiên cứu, và từ năm 2022, các bài nghiên cứu đăng trên tạp chí ao làng Việt Nam không còn được công nhận nữa, bạn phải có bài trong hệ thống tạp chí khoa học ISSI quốc tế, hoặc tệ nhất là Scopus. Mình nói qua vậy thôi, nói nữa loãng chuyện. Thế nên, các giảng viên đại học, vốn đa số… tốt nghiệp trường trong nước, tiếng Anh ngu như bò (phũ phàng nhưng thực tế) làm quái gì viết nổi 1 bài nghiên cứu cho đạt tiêu chuẩn, nên phải cầu cứu và xì tiền ra với những thằng học nước ngoài, có khả năng và kinh nghiệm viết bài như mình đây, cuối cùng là nhờ vả thì có qua có lại, và bài viết là mạch sống của giảng viên, nên thằng nắm mạng người ta trong tay có quyền lực tuyệt đối, nhờ gì chúng cũng sẵn sàng bán mạng cho bạn, miễn không phải cướp của giết người thì thôi. Bạn không tin thì tìm cái tên Đinh Trần Ngọc Huy trên mạng thì biết, anh này là 1 tay viết bài thuê chuyên nghiệp, cỡ… 1 tuần lễ là anh có bài quốc tế, đủ mọi chủ đề, và anh viết nhiều tới mức anh quen luôn cả… hội đồng xét duyệt của hơn chục tạp chí, thế là anh thành đầu nậu bài của khu vực Sài Gòn, bạn tìm thì sẽ thấy bài viết rằng hiệu trưởng trường Đại Học Mở TP. HCM tuyên bố không dính dáng gì với anh này, và ai trong trường có quen anh sẽ bị… đuổi việc. Ờ, không dính dáng thì đăng báo làm chi? Thực sự là thằng cha đó mua 3 bài báo của anh Huy, và… không có tiền trả, nhục chưa, anh Huy cho tên cha nội lên báo quốc tế ngay, với tiêu đề là thằng vô học. Haha!
Lòng vòng vậy thì bạn đoán ra chưa, mình không phải là đầu nậu báo như anh Huy, nhưng mình cũng thường viết bài nghiên cứu, nó như 1 thói quen thôi, thấy gì hay thì nghiên cứu cho vui, và những bài báo cáo mình nộp cho cơ quan cũng được xem như bài nghiên cứu, có thứ hạng Q (hạng 1, 2, 3, 4, hạng 1 là cao nhất, 4 là thấp nhất) hẳn hoi nhé. Nên trong trường N. T. T, có 1 con người rất năng nổ… xin mua bài của mình, cô A. C, cô là… hiệu trưởng trường. Và vì mình cũng hay cho cô mua bài (được tính là 1 ân huệ) cũng như không hét giá, nên cô vỗ ngực rằng T. Mập cần gì A. C làm được thì A. C nhất định sẽ làm cho được, tuyệt đối không dám lấy 1 xu. Hề hề, chuyện đưa hồ sơ em đi huỷ hay làm cho nó vô vòng duyệt bằng tốt nghiệp thì các em sinh viên gào khóc khản cổ cũng không được, chứ với mình thì… 1 cuộc điện thoại là hồ sơ chạy tiếp thôi.
“Ừ, anh hứa, miễn em nghe lời anh, ăn cho hết đi rồi đi mua quần áo” – mình cười cười nhìn em, bên kia cô Tư thấy chuyện nó sặc mùi ngôn tình quá nên đứng lên ôm chén đi rửa.
Mình vô phòng nằm coi TV chừng nửa tiếng nữa, gần trưa rồi mới thấy nàng đi vô phòng, cầm theo 1 bộ đồ của… cô Tư. Nàng liếc qua mình đang nằm khoái trá trong phòng rồi cầm vô nhà tắm thay, lát sau trở ra với dáng vẻ… như một con ở. Thôi kệ, lát rồi em trở về làm thiên nga thôi, mình dẫn em ra xe, nhét vô chỗ ngồi rồi nói tài xế chạy gấp về Sài Gòn. Ừm, để coi, Takashimaya thì toàn đồ gì đâu, mặc vô nó kỳ cục, giá mắc òm, Parkson thì giờ không còn gì, thôi, miền Tây lên mà, đi Vivo City đi, quận 7 gần nhất, đi lẹ về đụ tiếp!
Chừng 1 giờ chiều 2 đứa có mặt ở Vivo City, đúng ra thì mình không bao giờ đi mua sắm với phụ nữ, vì tính mình là cầm đồ lên là mua hàng, còn các em thì õng ẹo, lựa cả mấy tiếng đồng hồ mà rốt cuộc không mua gì, nên đi chung rất dễ xảy ra cãi lộn. Nhưng mà mình đang… cưa em, nên mình ráng vậy. Mình dẫn em vô trung tâm thương mại, quầy hàng nào cũng cho em vô lựa, và em mặc bộ nào mình thấy đẹp là ra lệnh mua, mặc cho em phản đối, vì mình rất ghét đứng lâu, thà tốn tiền chút còn được. Nhưng thực ra thì đồ em… size 36, kiếm đỏ con mắt được có mấy bộ. Cuối cùng sau 2 tiếng đảo qua đảo lại, em đòi… đi về, hết chịu nổi cảnh phung phí, mình dẫn em tới quầy đồng hồ, mua cho em 1 cái Titoni đính kim cương, nhìn em cười nói:
“Anh vẫn nhớ em rất thích đồng hồ hiệu”.
Em tỏ vẻ giận, nhưng thực sự thì miệng em đã nở ra một nụ cười. Và trên chuyến xe trở về nơi em ở, em bám tay mình, thủ thỉ: “Anh, giờ thì em sẽ… TẬP YÊU ANH”.
Chà, bạn có cảm thấy thằng tác giả ngu hông? Bị lợi dụng tới thủng túi mà còn dám lên mạng khoe. Nhưng cho mình thanh minh chút, mèo con không phải SGBB, không phải tình nhân bao bằng tiền, không phải gái gọi. Nàng là vợ, và vì lý do luật pháp, nàng chịu thiệt thòi khi không thể danh chính ngôn thuận đi theo mình, nên mình, với tư cách… thằng lừa đảo, làm mọi cách để nàng bỏ hết cả đạo đức và niềm kiêu hãnh vốn rất đơn sơ nhưng lại rất vững vàng của một cô gái quê, mà đi theo mình, thì nhiêu đó tiền chẳng đáng kể gì đâu. Nhất là khi mình đang làm ăn được thì càng chẳng đáng gì.
Nhiều bạn đọc xong chương này sẽ bĩu môi, phán xanh rờn “thằng tác giả cuối cùng cũng lấy tiền ra nhét háng con này, chứ có gì hơn người khác đâu?”. Thiệt tình thì bạn tính toán nhé, chuyến đi Vivo City chỉ tốn hơn 35 triệu, nợ nần nhà nàng chừng 70 triệu, học phí của nàng còn phải đóng 60 triệu, tiền viện phí của má nàng tổng cộng 50 triệu, còn lại của mình cho nàng thì không tính, tổng cộng chừng 215 triệu. Nếu tính ra chơi SGBB hoặc tình nhân bao tháng thì mình đúng là ngu thiệt, lỗ nặng. Nhưng bạn nhớ kỹ nha, mèo con đang trên đường trở thành dược sĩ, và mình không thiếu dự án, chương trình, kế hoạch, chỉ cần 1 dược sĩ bước vào, và tiền ra đều đều. Bạn biết vì sao đa số bệnh viện tư nhân đều phải dùng những cách vô cùng tiêu cực như giữ bằng gốc (bệnh viện Kangnam), viết giấy nợ… để giữ chân đám người ngành Y Tế không? Vì chúng nó là 1 lũ bất trị, khó chơi, và không thiếu thành phần khốn nạn, lừa lọc và phản bội, bác sĩ chỉ chấp nhận chơi với bác sĩ, nên bạn muốn thực sự chắc ăn mà tham gia khối ngành Y Tế, bạn bắt buộc phải là bác sĩ hoặc dược sĩ, hoặc bạn phải kết hôn với 1 bác sĩ hoặc dược sĩ, chỉ có loại quan hệ này mới bền chặt nổi. Và hề hề, mình… đụ dược sĩ, khỏi kết hôn.