Phần 7: Xuất thân
Về đến nhà đúng như dự đoán, bị mẹ mắng té tát, mặc dù tôi đã có tâm lý chuẩn bị từ sớm, nhưng không nghĩ tới lần này mẹ hình như thật sự nổi cơn thịnh nộ, mấy ngày sau mẹ vẫn bày ra cái vẻ mặt thế, không hề cho tôi sắc mặt tốt, mỗi lần nhìn thấy tôi đều sẽ quở trách một cách hằn học một hai câu.
Đến bố tôi ở bên cạnh nhìn thấy cũng không dám ho he, chỉ có thể đợi mẹ giáo huấn xong rồi mới lén lút an ủi tôi mấy câu.
Mà hình tượng dùng từ ngữ nghiêm khắc của mẹ sớm đã khắc sâu trong lòng tôi rồi, đối mặt với sự quở trách của mẹ, tôi đều chỉ có thể nghe mà không dám nói lại một câu, để mẹ trách mắng tôi không ngừng.
Sự việc lại trôi qua hơn một tuần rồi, cái tuần này tôi đều biểu hiện không tồi, tuy lúc trên lớp còn ngây ngẩn không nghe giảng như thế, nhưng chí ít không có ngủ hay làm cái gì phạm kỷ luật. Từ đó cơn giận giữ của mẹ cũng nguôi ngoai không ít, không đến mức mỗi ngày đều nhìn tôi mặt mày tức tối, thậm chí còn không thèm chủ động nói chuyện với tôi, nhưng lúc ăn cơm đã có thể quát tôi rồi. Hiểu tính khí của mẹ tôi biết đây là trong lòng mẹ bắt đầu tha thứ cho tôi rồi. Dù gì có tức giận nữa, cũng không thể giận tôi cả đời đi, càng huống hồ mẹ nghiêm khắc với tôi thế, cũng chỉ là hy vọng tôi thành người.
Một buổi sáng, lúc tôi thức dậy phát hiện đã 7: 40, Nhìn kim phút trên đồng hồ báo thức đang quay đến số thứ 8, dọa tôi sợ đến nhảy ra khỏi giường, vội vàng vừa mặc quần áo vừa chạy vào nhà vệ sinh. Tắm rửa nhanh nhất xong vội vàng đến bữa sáng cũng không ăn nữa, hấp ta hấp tấp lấy hai cái bánh bao với sữa đậu nành sau đó đeo cặp sách xông ra ngoài.
Trên đường chạy như điên, cuối cùng trước khi tiếng chuông vào học reo lên đã bước vào trường học. Tí nữa thì muộn học rồi, phải biết cái trường này ngủ ở trên lớp đã bị cho vào phòng chính trị và giáo dục rồi thì học sinh đến muộn cũng là chuyện lớn đấy. Cũng sẽ bị cho vào phòng chính trị và giáo dục, đến lúc đó cơn giận giữ của mẹ còn chưa nguôi sẽ lại thấy tôi bị bắt vì đến muộn, nhất định sẽ lại bị trách mắng một trận. Thậm chí có thể càng nghiêm trọng hơn, dù gì chuyện lần trước cơn giận của mẹ còn chưa tiêu tan, lại thêm lần này, sợ là mẹ về nhà sẽ gọi bố tôi trừng phạt.
Vừa nghĩ đến nỗi đau khi bố đánh bằng thắt lưng khi còn nhỏ, toàn thân lạnh như sương, ám ảnh trong tim lại lần nữa bị phát ra.
Khi tôi vừa bước vào, một bóng dáng xinh đẹp đi qua bên cạnh tôi, mùi hương thoang thoảng hấp dẫn lực chú ý của tôi, khiến tôi không nhịn được mà quay đầu nhìn, chỉ thấy bóng dáng ấy đã đi xa, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của một người trưởng thành phía xa xa, để lại cho tôi thấy chỉ là cặp mông tròn trịa và đầy đặn hếch lên có một không hai, trong chiếc váy vải lót vòng qua eo mảnh mai tạo nên khung cảnh không ngừng xoay vần.
Khác với vẻ nghiêm nghị truyền thống của mẹ tôi và sự dịu dàng gợi cảm của dì Ôn, dáng lưng đó cho tôi cảm giác đoan trang và hào sảng của mùi vị trưởng thành. Khiến tôi đắm chìm trong phong cách quyến rũ này trong thời gian dài không thể tự thoát ra.
Khi ở trong lớp, tôi cứ nghĩ xem ai là người có thân hình quyến rũ đó, vừa nhìn đã lớn thế, nhưng tôi ở đây học được 3 năm rồi, chưa từng nhìn thấy bóng dáng lạ lẫm đấy. Lẽ nào là người bên ngoài tới trường bàn chuyện? Cả tiết học tôi đều đang suy nghĩ lung tung quá độ, nhưng cũng không giống như lúc trước nhìn thấy nội y của dì Ôn với nhìn hết mẹ tôi, không tự chủ được não bộ xung huyết không ngừng tưởng tượng, thậm chí làm ra mấy chuyện biến thái. Cái này đều do đĩa AV mà Từ Béo cho tôi xem trên máy tính. Tuy tôi không có máy tính ở nhà nhưng vẫn có đĩa. Bất cứ khi nào bố mẹ không có ở nhà trong ngày tôi sẽ bí mật lấy nó ra xem, hơn nữa học được cách thủ dâm, cuối cùng tìm được một lối thoát cho những ham muốn của mình, sau khi tôi có được nó, cũng sẽ không chỉ nhìn thấy bộ phận riêng tư của phụ nữ liền lập tức khí huyết nổi lên, nóng bừng cả người. Con cu của tôi các bạn cũng biết rồi, một khi cương cứng, gần như nâng cái quần của tôi lên thành một kim tự tháp, nếu bị người ta nhìn thấy thật sự rất xấu hổ.
Loại dục vọng này nếu chèn ép đến không chịu được nữa, phải giải tỏa, phân giải. Nếu không sớm muộn gì sẽ bị nhịn hỏng mất, đặc biệt là ham muốn tình dục, một thiếu niên dương khí nặng như tôi, ham muốn tình dục càng mãnh liệt hơn người bình thường gấp bội. Đè nén thời gian dài thậm chí sẽ khiến cơ thể tạo thành tổn hại khó lường, khiến sau này không thể cương cứng lại được cũng có khả năng.
Thành thật là nói, AV của Nhật Bản thực sự là tạo phúc cho không biết bao nhiêu thiếu niên, vì điều kiện của đất nước, ở khía cạnh này luôn có tư duy phong kiến. Do đó, nhiều thanh thiếu niên đạt đến giai đoạn này không thể nhận thức đủ, sự tò mò về phụ nữ ở lứa tuổi vị thành niên cùng với tâm lý ham muốn sinh lý đã khiến nhiều bạn trẻ dấn thân vào cách hiếp dâm sai lầm. Chỉ cần nhìn vào sự gia tăng nhanh chóng của tỷ lệ tội phạm của các vụ hiếp dâm đã nói lên rõ cái vấn đề này rồi.
Theo một nghĩa nào đó, ngành công nghiệp khiêu dâm Nhật Bản không biết có bao nhiêu thanh thiếu niên đã được cứu khỏi đi con đường tội ác. Sau đây tôi muốn cảm ơn sự cống hiến to lớn của các nữ diễn viên lớn của Nhật Bản và tôi cũng có được rất nhiều kiến thức từ các người phụ nữ đó, cuối cùng tôi không còn là cậu thiếu niên thiếu hiểu biết nữa.
Nó cũng có nghĩa là ít đi một số thanh thiếu niên trong thế kỷ này đến thủ dâm là gì cũng không biết. Cái này là so với gấu trúc còn quý hiếm hơn đấy.
Tiết thứ hai là môn thể dục, sau khi có lệnh giải tán, tôi ngồi ở sân bóng để hóng mát, còn về vì sao không tham gia vận động thể thao, tôi từ nhỏ đã luyện công mà lớn, mấy cái môn thể dục vận động này đối với tôi mà nói căn bản chính là chuyện nhỏ. Thật ra nguyên nhân thật là vì tôi từ lúc học lớp 6 đã là học sinh chơi bóng tiêu biểu một chọi năm rồi, 10 phút đánh được 40 – 0 thành tích khiến người khác kinh ngạc, thậm chí cuối cùng còn kết thúc bằng một cơn lốc.
Sau khi kết thúc, họ không bao giờ chơi với tôi nữa, khi các học sinh khác nhìn thấy thành tích của tôi, họ cũng không dám để tôi đi cướp uy phong của bọn họ nữa.
Học sinh cấp 2 mà, những cậu bé này đều đang cố gắng thu hút sự chú ý của các bạn nữ trong lớp bằng màn biểu diễn điệu nghệ trên sân. Đánh bóng với tôi đơn giản chính là tìm ngược, bị tôi đánh đến bầm dập, tới lúc đó mấy bạn nữ kia nhìn thấy tôi với bọn họ, so sánh hai người, thật là muốn nổ tung. Như thế bọn họ còn có thể ở cấp 2 lăn lộn tiếp được à.
Vì vậy tôi rất vinh dự khi được tất cả các bạn nam trong lớp loại ra khỏi thể thao, đôi khi quá nổi bật thực sự có thể khiến người khác ghét bỏ. Tất nhiên, sau một vài lần, tôi chỉ đơn giản là tìm một nơi thanh tĩnh ngồi, nhìn trời xanh mây trắng khiến lòng tôi sầu muộn về cuộc đời. Tất nhiên, tôi chỉ là một học sinh cấp 2 làm sao hiểu được cái gì là nhân sinh, chỉ là giả vờ mà thôi.
Bạn hỏi tôi chơi thể thao giỏi thế, tướng mạo cũng không kém, vì sao không có nữ sinh viết thư tỏ tình hả? Đương nhiên là vì tôi khiêm tốn rồi, lần đánh bóng đó cũng chỉ có mấy bạn nữ, mấy bạn nữ ấy sau khi đi về cũng nói với các bạn nữ khác, chỉ là không có nhiều người tin mà thôi. Lại thêm loại trường học cấp hai nghiêm khắc này, nữ sinh đều là có gia giáo, hơn nữa cấp 2 nữ sinh đều còn xấu hổ, còn chưa đủ gan đi chủ động viết thư tình đâu.
Tôi ngồi trên bậc đá và nằm dựa thẳng vào bậc đá phía sau cao hơn một bậc. Hồi tưởng lại trên cầu thang một lần nữa, cái lưng mà tôi bắt gặp khiến tôi nằm mơ cũng thấy, không biết vì sao bóng lưng ấy cứ ở trong đầu tôi lởn vởn không đi.
Luôn cảm thấy tương lai sẽ gặp lại ở nơi nào đó. Đúng vào lúc tôi đang trầm tư, một giọng nói rất uy nghiêm từ đằng xa truyền tới, quen thuộc đến mức cả ngày đều nghe thấy. Đợi đến khi tôi nhấc người lên nhìn. Chỉ thấy mẹ đang mặc trang phục công sở kiểu cũ màu đen đi về phía sân bóng với đôi giày bệt dưới chiếc quần dài, theo dao là một vài học sinh.
Tôi thấy bà vẫy ngón tay, hình như đang nói gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn mấy học sinh còn đứng đó chưa nhúc nhích, theo hướng bọn họ tới một ánh mắt dữ tợn, đôi mắt sắc như dao, khiến mấy học sinh kia sợ tới tản ra bỏ chạy.
Đương nhiên bọn họ chạy trốn, tha cho học không dám, bọn họ đang hướng về đường chạy xung quanh sân bóng trốn, bây giờ thiết kế của sân bóng được kết nối với đường chạy, có thể tiết kiệm đất và cung cấp chỗ đá bóng. Vì đề phòng bóng bay ra đập phải người khác. Thường mà nói nếu sân bóng đúng quy phạm, đường chạy xung quanh sân bóng phải tầm 800 mét tới 1000 mét. Mà trong trường chúng tôi sân bóng là theo bề mặt sân vận động mà xây dựng, từng có rất nhiều học sinh trong thành phố thi đấu bóng tổ chức ở đây. Tự nhiên là rất quy phạm rồi.
Trong tiết thể dục, giáo viên thể dục nói với chúng tôi rằng chiều dài của đường đua là 1 km, đúng như dự đoán, hôm nay những học sinh đó hẳn là những người đến muộn, vì mẹ tôi cũng là giáo viên phụ trách kỷ luật, cả cái trường cấp 2 này kêu gào thảm thiết, động một cái là sẽ bị gọi vào phòng chính trị và giáo dục. Những vấn đề kia học sinh đều bị chỉnh đến ngoan ngoãn nghe lời, đến quên cả chống cự.
Học sinh đi muộn, cũng không tính là cái gì quá lớn, nhưng từ mẹ tôi mà nhìn, nếu đến quan niệm thời gian cũng không có, thì đối với công việc cuộc sống sẽ có thái độ không nghiêm túc. Cho nên mẹ sau khi tiếp nhận chủ nhiệm kỷ luật, thì một quy định mới được ban hành, những người đến muộn vi phạm kỷ luật, trước ba lần sẽ không bị thông báo phụ huynh nhưng phải chạy mười vòng quanh sân bóng, nếu phạm lần thứ tư, thì chính là không tuân thủ nhà trường, thông báo gia đình, hơn nữa ghi lại cảnh cáo một lần. Khiến người ta sợ nhất chính là mẹ tôi không cần biết là nam hay nữ, chỉ cần phạm lỗi là sẽ bị phạt. Nhưng nghĩ tới thể lực của nữ sinh, chạy 10 vòng có vẻ nhiều quá. Mẹ tuy tàn khốc nhưng cũng không ngược đãi học sinh, nếu nữ sinh thì phạt 7 vòng. Nhưng sân chạy 800 mét, 7 vòng chính là 5400 mét, hơn 5 km đường đi, đối với nữ sinh mà nói vẫn là thử thách khắc nghiệt.
Loại hình phạt này có chút vô lý, nhưng mẹ tôi là phó hiệu trưởng, giờ lại chịu trách nhiệm kỷ luật. Trực tiếp nhảy qua hiệu trưởng. Mẹ tự có quyền giải quyết. Hơn nữa cách phạt này còn không chỉ nhằm vào học sinh, đến thầy cô giáo cũng không ngoại lệ. Thầy cô thân là giáo viên phải lấy thân làm gương, nếu tiếng chuông lên lớp đã vang mà còn chưa đến trường, một lần liền bị trừ lương 50.
Từ nay về sau, mẹ ở trong trường học thật sự là khiến người ta vừa kinh vừa hãi, bất luận là thầy cô hay học sinh thấy bóng dáng mẹ tôi, đều chạy từ xa. Biệt hiệu của mẹ tôi cũng âm thầm được lan truyền ra ngoài “sư thái vô nhân đạo” chính thức, ở trong trường học dậy lên một trận sóng. Thậm chí còn có người lan truyền tin “huỷ diệt tất cả mọi nơi, nhất định phong vân biến sắc, thương vong vô số, thi thể ngổn ngang, nhân gian hỗn loạn diệt vong”.
Tin này vừa truyền ra ngoài, thì nhận được tất cả thầy cô học sinh đồng ý. Vì sự khủng bố của mẹ đã thâm nhập sâu vào cả lòng người.
Nhìn thấy nam sinh trên đường chạy mồ hôi nhễ nhại, còn cố gắng mà chạy tôi tức khắc có chút may mắn, may hôm nay tôi may mắn tới trường kịp giờ, nếu không ở dưới kia chạy chính là tôi rồi, thậm chí tôi còn thảm hơn ấy, buổi tối về nhà còn bị trách mắng một trận nữa.