Phần 58
Cô không biết bản thân đã xảy ra chuyện gì, từ khi nhìn thấy con cặc của Tiểu Phong, cô trở nên không thể giải thích được, luôn luôn bất giác nghĩ tới người mập mạp bốc lửa khổng lồ, tiếp theo là cơ thể cũng có phản ứng, và nó nóng đến mức muốn thứ gì đó lấp đầy. Trong lòng chính là gương mặt của cháu trai, cho dù đang điều khiển xe cũng khó có thể bình tĩnh được.
Rõ ràng chỉ mới làm tối hôm qua, tại sao, cô sao lại háo sắc, thân thể mẫn cảm như vậy?
… aaaaa… muốn quá… a…
Đáng tiếc, sau khi xuống xe chỉ lo chuyển đồ đạc, không chú ý tới dì Dĩnh trong xe, nếu không tôi thật sự có thể chính mắt nhìn thấy một màn nổ tung sẵn cảnh tượng kinh hoàng mất rồi. Một người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ đang ở trong xe, chân cô ấy cọ xát một cách không tự nhiên, cánh tay cô ấy lang thang trên cơ thể cô ấy, và cô ấy trông có vẻ không thoải mái, muốn đưa tay ra để chạm vào nơi cấm địa bí bẩn đó, nhưng không còn cách nào khác, đành phải cố gắng chịu đựng…
Các bạn đọc xem, đừng tưởng rằng có một tình tiết nhỏ ở đây, tôi không biết chuyện này, nhưng sau một dì Dĩnh vô tình để lộ ra ngoài, tôi mới phát hiện ra. Tôi hối hận vì hồi đó tôi bị mù, và tôi thậm chí không nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang thủ dâm trong xe.
Là người đàn ông mạnh mẽ duy nhất ở đây, việc nặng nhọc đương nhiên là do bản thân tôi làm. Sau đó, mẹ tôi muốn giữ dì lại để ăn tối. Nhụy Nhụy rất muốn ở lại, nhưng dì đứng sang một bên với khuôn mặt đỏ bừng, trông rất mất tự nhiên, sau một vài câu nói, bà vội vàng đưa Nhụy Nhụy đi, mẹ và tôi cảm thấy hơi lạ, nhưng chúng tôi không có thời gian để hỏi.
Bằng cách này, cuộc sống của tôi với mẹ tôi đã trở lại đúng hướng, và tôi phát hiện ra một điều kỳ lạ, đó là mẹ tôi dường như khác một chút, và trở nên hiền lành hơn một chút, à, vâng, nó không nghiêm trọng bằng trước. Bạn biết đấy, tôi đã từng bị mắng ba ngày một lần ở nhà.
Đã một tuần nay, tôi không bị mẹ mắng. À, không phải tôi có xu hướng bị bạo hành, mà là tôi không biết cuộc sống của mình đã khốn khổ như thế nào dưới sự cai trị tần nhẫn của mẹ.
Có lẽ đó là lý do tại sao điểm của tôi gần đây đã được cải thiện rất nhiều, đây là một yếu tố, tôi luôn cảm thấy rằng nó không phải là đơn giản.
Điều làm tôi ngạc nhiên nhất là mẹ tôi đã chấp nhận sự hung hăng vô tình của tôi, đó là điều khiến tôi sốc nhất. Này, đây là mẹ, phù thủy huyền thoại của trường cáp 2 số 1. Nếu tôi không vô tình nhìn thấy bộ ngực to đáng tự hào của mẹ vài lần, tôi sẽ nghĩ rằng mẹ tôi đã thay đổi. Ồ không, cũng có thể linh hồn của mje đã bị hoán đổi. Nếu không, tôi chỉ gặp một người mẹ giả.
Không có gì lạ khi tôi có những tưởng tượng viển vông như vậy, sự thay đổi đột ngột của mẹ khiến tôi khó chấp nhận một thời gian và điều đó cũng khiến tôi hoang mang. Tôi chỉ có thể nói rằng cảm giác đó thật tuyệt vời, một ngày trở lại trường học như thường lệ, bố tôi đi xe buýt đường dài. Mẹ tôi vừa từ phòng bếp đi ra, bưng một cái đĩa, bà nhìn thấy tôi nhàn nhạt vui mừng, cười nói: “Tiểu Phong trở về rồi à, vừa hay, rửa tay ăn cơm đi”
Tôi cau mày, bước đến cầm lấy cái đĩa từ tay mẹ “mẹ, con nói mẹ không nên đi lại cho đến khi chân lành lặn, hôm nay mẹ không đợi con cùng về, nhỡ đâu lại ngã xuống đường? Thì phải làm sao?”
“Là do con quá lo lắng, mẹ không sao đâu hôm nay thấy không có việc gì làm nên về sớm chút, mẹ muốn nấu một bữa ăn ngon cho con ngoan của mẹ, cảm ơn Tiểu Phong đã đối xử với mẹ trong tuần chăm sóc tỉ mỉ, mẹ rất hạnh phúc.”
“Không có gì đâu, mẹ là mẹ của con, con nên chăm sóc, không có gì phải vui cả.”
Tôi cảm thấy kỳ lạ, được mẹ khen rất nhiều. Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như trong trí nhớ tôi chưa từng được mẹ khen, chỉ có ký ức về những lời khiển trách. Nhưng cảm thấy khá tốt.
“Tất nhiên là tôi rất vui. Thật hiếm khi, Tiểu Phong tỏ ra hiểu chuyện và hiếu thảo với mẹ, thành tích của con ở trường gần đây khá tốt. Mặc dù mẹ không biết đó là ý thích nhất thời hay là cố ý làm cho mẹ xem. Nhưng mẹ vẫn rất vui, ít nhất cho mẹ biết, con trai mẹ vẫn cứu được.”
Trên đầu tôi toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, ừm, tôi không ngờ ấn tượng của tôi trong tâm trí mẹ tôi tệ thật. Chỉ một chút thay đổi nhỏ thôi đã khiến mẹ vui lắm rồi, trước đây tôi đã làm cái quái gì thế này?
Tôi nghĩ tôi đã từng là một người khá tốt, tôi không giết người hay phóng hỏa, cũng không hút thuốc hay uống rượu, đây đã là một thanh niên tốt mới trong thời đại mới. Sao trong miệng mẹ, hình như tôi đã từng là tội đồ, đứa con xấu xa như vậy sao?
Tôi ăn tối với mẹ và chơi, đây là lần đầu tiên tôi có một khoảng thời gian vui vẻ như vậy với mẹ và con trai, khoảng cách giữa họ không còn nữa.
Điều đó cũng khiến tôi nhận ra rằng mẹ tôi không ác độc như tôi nghĩ, mẹ tôi cũng có một mặt hiền lành và tốt bụng, nhưng có lẽ trước đây tôi cũng quá lầy và mẹ không có cái nhìn thiện cảm với tôi.
Ăn cơm xong mẹ nhất định đi rửa bát, không dành được nên đành để mẹ đi. Tuy nhiên, tôi cũng có cái khắc cốt ghi tâm của mình, đó là phải ở bên giúp đỡ, đề phòng mẹ không cẩn thận xảy ra chuyện gì. Thấy vậy, mẹ tôi cười cẩn thận và không ngăn cản.
Bằng cách này, hai chúng tôi đã có một bữa tối đầm ấm, đó là điều mà trước đây tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới. Tôi bắt đầu nghĩ rằng sự thay đổi của mình không phải điều xấu, với mẹ như thế này. Tôi đã từng vừa thương vừa hận mẹ, tôi trách mẹ sao khắt khe với tôi, không dành cho tôi tình mẫu tử dịu dàng. Khi tôi còn nhỏ và thiếu hiểu biết, tôi luôn mang trong mình mầm mống oán hận mẹ, tôi mơ tưởng một ngày nào đó tôi sẽ làm mẹ xấu mặt.
Bây giờ tôi mới hiểu được rằng kỳ vọng của mẹ đối với toi là quá cao, thêm vào đó phương pháp giáo dục của mẹ tôi là giáo dục có chút cực đoan, thực ra mẹ là vì lợi ích của bản thân tôi. Dù tôi không biết liệu mình có được tính cách tốt như ngày hôm nay nếu mẹ đối xử với tôi như những bậc cha mẹ khác hay không, nhưng tôi nghĩ ít nhất vì mẹ và tôi đã không đi chệch hướng.
Sau cái đêm làm tình với mẹ tôi mới biết mẹ tôi cũng là phụ nữ, cũng đã từng là một cô gái, nhưng tôi rất muốn chinh phục mẹ, đè bà dưới đũng quần và hoàn toàn làm tan nát sự kiêu ngạo của bà. Nhưng trong vòng chưa đầy nửa năm, những gì tôi trải qua còn thay đổi hơn mười sáu năm qua, điều này cũng khiến tâm trí tôi trưởng thành.
Tôi biết rằng mẹ không vĩ đại và mạnh mẽ như tôi tưởng tượng, mẹ sẽ ốm, mẹ sẽ bị thương, mẹ sẽ khóc và mẹ cũng cần một bờ vai dày để dựa vào mỗi khi mệt mỏi. Điều đó cũng khiến tôi hiểu rằng dưới dáng vẻ của một người mẹ mạnh mẽ là một trái tim sợ tổn thương, một trái tim mong manh và khao khát được chăm sóc.
Đã thế thì nói gì đến chinh phục được mẹ? Tôi như mẹ tôi, tôi không muốn mẹ bị tổn thương, tôi muốn làm cho mẹ hạnh phúc, tôi muốn trở thành một người đàn ông đáng để mẹ sống, một người đàn ông đáng để bà tin tưởng. Con yêu mẹ, nếu được thương mẹ là điều tuyệt vời nhất để có được sự thăng hoa về tinh thần và thể xác, nếu không, con cũng xin được ở bên mẹ chờ đợi đến cõi vĩnh hằng.
Buổi tối hiếm khi mẹ ngồi trên ghế sô pha xem tivi, phải biết rằng thời gian này thường là lúc mẹ đang soạn giáo án, và rất ít mẹ không có mặt trong giờ học…
“Mje, mẹ tắm chưa?”
Tôi bước tới, thấy mẹ mặc đồ ngủ, trên người còn có mùi sữa tắm nồng nặc.
“Ừm, mẹ thấy hôm nay không có việc gì nên đi tắm. Không nhanh đi tắm ngay đi, mẹ cho quần áo vào giặt chung.”
“Được rồi, vậy con tắm đã, à đúng rồi mẹ đừng ngủ sớm quá, con ra khỏi phòng tắm sẽ thay băng chân cho mẹ.”
Tôi thu dọn quần áo rồi bước vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau, tôi cầm hộp thuốc đặt trước mặt mẹ, vẻ mặt không vui.
“Tiểu Phong, mẹ nói không sao cả. Từ khi bị con xoa bóp cũng không sao. Mẹ thấy mấy ngày nay đi lại không có vấn đề gì, nên không cần bôi thuốc nữa đâu.”
“Sao có thể được, con bôi thuốc giúp mẹ chỉ là có thể làm giảm đau đớn, mẹ đau xương rồi, không có thuốc thì khó khỏi, để thành gốc bệnh thì khổ.”
“Nhưng có thuốc vào chân, đi lại khó chịu, bất tiện lắm…”
“Trông bà ấy bướng bỉnh lắm. Nói thật mẹ tôi giỏi cái gì thì cũng sợ đau. Mỗi lần thay băng, miếng dán thuốc bắc rất khó chịu khi chạm vào da sẽ gây cảm giác đau rát, nên mẹ sợ đau rất kháng thuốc. Hơn một tuần trở lại đây, lần nào tôi cũng nửa dỗ nửa ép, tôi bắt mẹ phải chịu”
Tôi nắm lấy bàn chân phải của mẹ, nhìn thấy mẹ đang giãy giụa tuyệt vọng, “Tiểu Phong, làm ơn đi, mẹ của con đã lành hẳn rồi, không cần bôi thuốc nữa đâu, ahhh…”
“Mẹ ngoan, sẽ rất nhanh là không sao đâu. Người ta phải bó bột trét ba tháng. Mẹ, mẹ mới áp dụng cách này chưa đầy một tuần. Nhịn chút là xong thoi.”
Tôi cởi băng gạc quấn cho mẹ, chân trần và cởi miếng thuốc cũ ra và thay vào đó là thứ tê đen, không cho mẹ tôi cơ hội phản kháng, tôi nhanh chóng đè lên chân mẹ tôi với tốc đồ cực nhanh.
“A… đau…”
Đau rát nóng bỏng, da thịt mẹ giống như bị hàng ngàn con kiến cắn, đau rát gần như khiến mẹ ngạt thở, ứa ra nước mắt.
“Mje nói đừng bôi, mẹ đau lắm, Tiểu Phong xấu xa, chờ xem chốc nữa mẹ xử con như thế nào. Uuu…”
Tôi quấn băng gạc quanh chân cho mẹ vài cái “được rồi, hừ, bây giờ cũng xong rồi mẹ à, dựa vào mẹ vẫn là ma đầu mọi người trong trường chúng ta ai cũng sợ, vết thương nhỏ thế mà hét lên như thế này, nếu bị các bạn trong trường nhìn thấy, sẽ không làm cho bọn nó mờ mắt à.”
“Hừm, nói thì dễ, con thử xem sao?”
“Uh, mẹ, hình như không phải lỗi của con mà chỉ có thể trách mẹ bất cẩn thôi. Mẹ xem, con phải bôi thuốc mỗi ngày cho mẹ và làm việc chăm chỉ. Và mỗi khi mẹ không hợp tác, con phải dỗ dành mẹ như một đứa trẻ”
“Hừ, mẹ mặc kệ, dù sao cũng là tại con…”
Dù mẹ có làm ầm hơn nữa thì trong ấn tượng của tôi về mẹ, một người mẹ như vậy có một hương vị nữ tính hơn mà trước đây bà ấy không có.
Ngay lập tức, tội ác ý, cất hộp thuốc đi, ngồi bên mẹ cười nói: “Này phải nói mẹ, cái cách con vất vả vừa rồi giống như đứa trẻ ốm sợ tiêm vậy, đáng yêu quá.”
“Con nói cái gì???”
Sau khi mẹ nghe tôi nói, bà đột nhiên biến ánh mắt trở nên hung dữ, sau đó dùng móng vuốt tấn công tôi, tôi muốn cầu xin sự thương xót, nhưng đã quá muộn, một nhát nắm lấy mặt tôi và lăn trên ghế sô pha, tạo ra một vài tiếng động.
Tuy nhiên, trước khi tôi biết điều đó, mẹ tôi thực sự đang đè lên tôi, và tư thế của bà vô cùng ám muội. Còn có bộ đồ ngủ rộng rãi mà mẹ tôi đang mặc hôm nay, vì cơ thể mẹ tôi cúi xuống, đường viền cổ áo rủ xuống, để lộ ra một khoảng trống.
Chết rồi, tình cờ bắt gặp tầm mắt của tôi, và một khung cảnh vô định đã tin sâu vào mắt tôi.
Dây màu xám lộ ra rõ ràng, bộ ngực to lớn đáng tự hào của mẹ, trước mặt là cặp vú to khủng khiếp này, áo lót bảo bối đều bị bó thành áo ống, rãnh mariana không thể dòm được, hai vết nứt do hai viên thịt sưng phồng lên tạo thành một phong cảnh đẹp.
Tôi nuốt một ngụm nước xuống. Giọng nói nghẹn ngào của quả táo đột nhiên làm mẹ tôi dừng lại, nhìn tôi lạ lùng, tôi thấy mắt mình sắp lồi ra, cổ họng mở to, khung cảnh trên ngực đã bị con trai nhìn thấy hết rồi.
Lúc này, mẹ tôi mới vội lấy tay đè lên ngực và nhanh chóng rời khỏi tôi.
Đột nhiên, bầu không khí tại đây trở nên rất kỳ lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn của mẹ đỏ bừng, bà ấy che đi đường viền cổ trước ngực của mình, hiểu hiện của bà ấy là lạ và im lặng. Theo lý mà nói, bị con trai mình nhìn thấy bộ phận ngực là rất khó xử mới đúng, nếu là theo trước kia, bản thân chắc chắn là không dám rồi, trực tiếp một cái bạt tai vung tới.
Nhưng bây giờ bà thực sự không biết phải dùng lập trường nào để đối mặt với chuyện như vậy, bà không chỉ quan hệ với con trai mà còn bị con trai của bà nhìn thấy nhiều lần. Với tư cách là một người mẹ, bà đã không đủ tư cách từ lâu.
Nói thật lòng bà bây giờ rất hỗn loạn, đối mặt với con trai bà cũng không còn bình tĩnh được nữa.
Bởi vì không biết bứt đầu từ khi nào, đối với con trai đối với bà không còn là một người mẹ đơn giản nữa, giữa chồng và con trai, trong suy nghĩ của bà, con trai đương nhiên quan trọng hơn, nhưng trước đây bà đã biết. Trái tim vốn thuộc về chồng của bà đã dần dần bị Tiểu Phong chiếm giữ, bà vừa sợ vừa hoảng, nhưng vẫn không có ích gì. Bà không biết phải cầu cứu ai…
Cho đến khi chị Dĩnh xuất hiện, mới phát hiện ra có một mối liên hệ bất thường giữa chị Dĩnh và con trai Tiểu Phong trong thời gian đó, bà nhớ lại rằng đó chắc chắn là mùi của tinh dịch. Dù gì bà ấy cũng đã kết hôn hơn mười năm, tuy không quan hệ nhiều nhưng là một người phụ nữ đã làm vợ, làm mẹ nhiều năm, không thể nào thừa nhận lỗi lầm của mình. Còn đây là tinh dịch của con trai bà, cả đời này bà sẽ không bao giờ quên được, đêm hôm đó con trai bà không biết đã xuất tinh vào âm đạo bà bao nhiêu lần khiến bà sau khi rửa rất lâu không thể nào sạch được.
Không hiểu sao khi biết con trai và chị gái mình có thể ngoại tình, bà không bàng hoàng khi thấy chị gái mình lại làm chuyện ngang ngược như vậy với con trai mình, mà lại thấy buồn không thể giải thích được, như có gì đó chặn lại trái tim mình, những thứ quý giá thuộc về cô đã bị cướp đi…
Giấc mơ thật có một không hai đó đã đánh thức bà tỉnh, cho bà biết cảm giác của bà về đứa con trai của mình. Hóa ra đường nét của cậu con trai Tiểu Phong từ lâu đã in sâu trong lòng bà, nhưng bà chưa bao giờ nguyện ý thừa nhận. Bây giờ giấc mơ đó đã phá vỡ lớp ngụy trang của bà, trong giấc mơ, bà thực sự cảm động trước sự vuốt ve của con trai mình, thậm chí không hề chống lại sự hung hăng của con trai mình một chút nào, cảm giác sung sướng thể xác.
Nhưng là một người mẹ, bà dành tình cảm cho con trai mình, điều đó thật đáng xấu hổ. Nhưng bà có thể làm gì? Bà là một người phàm, một người phụ nữ bình thường, những cảm xúc và ham muốn của bà không thể bị lý trí chống lại.
Thật sự, mẹ hiện tại không biết phải làm thế nào, đối mặt với tình cảm của chính mình và mâu thuẫn với đạo đức thế tục, gần như khiến bà phát điên. Bà yêu con trai mình, không có gì phải nghi ngờ nhưng bà cũng sợ hại cả đời con trai mình.
Loạn luân, là từ nặng nề biết bao…