Phần 5
Nếu vậy, tôi sẽ xui khôn xui dại anh tắt ngóm đèn đi để anh thực sự tự nhiên mà đón nhận tình nghĩa vợ chồng. Tôi nguyện sẽ dâng cho anh hết chẳng chừa lại chút gì cho anh thích thú. Người ta bảo đứa con thụ thai khi vợ chồng gần nhau tuyệt đỉnh thường dễ khôi ngô, tuấn tú và thông minh, đĩnh ngộ. Tôi hứa sẽ cho anh những đứa con như thế.
Bởi vậy tôi nôn nao cả ngày, có lúc thẫn thờ nhớ anh vô biên. Các bạn có thể tường bậy là tôi nhớ đến cái vật gì đó của anh làm tôi ngất ngây sướng nứng nhưng không phải chỉ có vậy thôi. Vợ chồng chỉ cần nhìn nhau, bẹo má nhau hay cầm tay cầm chân cũng đủ tràn trề hạnh phúc, cho dù có nhớ cái này cái kia của nhau cũng nào có sai bậy gì đâu.
Nhớ lại đêm qua, lần đầu nhìn thấy của lạ đàn ông, tôi hết sức sửng sốt. Nó lầng lẫng một đòn, sần sùi gân guốc, cái đầu loe loe hùng dũng, chùi chũi như cục than nóng hổi, nghĩ dí vào chắc cháy bỏng thịt da. Vậy mà khi anh đâm vào người tôi lại thấy êm ru bà rù mới lạ. Nếu đừng bị anh cố xé rách cái màng chắn thì chắc trọn vẹn hứng tình. Lúc đó, tôi có hơi rát thốn lên tận đỉnh đầu, nhưng rồi hạ liền xuống, anh giập thêm vài cái chỉ còn hơi tê tê, sau đó thì tôi thấy sướng.
Cái sướng tiệm tiến tràn vào, lù lù ra đó và tỏa lan khắp các đầu dây tế bào, lăn tăn như đám mối mọt, ồn ào như kiến như ong, châm châm như muôn ngàn mũi kim đâm chịch. Tôi không sao kể rành rẽ cảm giác thực sự, nhưng rõ ràng tôi sướng rực lên. Chỗ đó bị xỉa rào rào, mũi khoan đâm thủng mà chẳng gây đau đớn chảy máu gì hết, chỉ âm âm như cái nọc đóng vào quả mít cho chóng được ăn.
Tôi lao xao đón những luồng sóng nứng khoái ùa tới tấp vào. Anh gượng nhẹ mà sao làm tôi vẫn thấy xôn xao, lúc ngưa ngứa ở chim, lúc lăn tăn nơi hai đầu vú, người tôi căng lên từng chặp. Anh thì nắc, lại bóp luôn hai vú mục đích để chỗ này bù khuyết chỗ kia, anh càng đâm thì khúc thịt của anh càng dẻo, hai mu mút chặt khít khao.
Chính anh cũng phải kêu lên dù chỉ để riêng mình tôi nghe : lồn em bót quá, anh đụ muốn sướng tê. Tôi mắc cỡ mà thích vì anh có yêu mới tán khen vậy. Đàn ông sao tham tệ, đâm giúi giụi vào người đàn bà vẫn chưa xem là đủ, anh nắc còn ì ạch lôi chân tôi gác nạnh lên để đâm vào sâu hơn.
Anh choi choi không nghỉ, nhấc chân chưa khứng thì lại buông bỏ để chộp bóp vú tì tì. Làm như chỉ dọng khan sẽ thiếu thiếu làm sao đó. Trước chưa lấy chồng, tôi vẫn nghĩ cái húm là của các ông, còn hai vú là thuộc về nhóc, ngờ đâu nhóc chưa rờ thì bố đã muợn chỗ mò bóp đã. Hèn gì các cụ than bị chồng hở đâu bóp trộm vú vợ đó, tôi nghĩ là các cụ đùa dai.
Nay lấy chồng mới biết chẳng có gì thực sự là thuộc về mình. Làm như các xếp bỏ tiền cưới vợ là đã thành chủ nhân thân xác của các bà. Muốn bóp thì bóp, muốn bú thì bú, muốn sờ thì sờ, muốn vê thì vê, thậm chí mình đang bận bỏ mẹ các xếp lên cơn cũng lôi xoành xoạch xin ứng tí tiền còm cái đã.
Không cho thì các xếp nhăn như cái bị rách, còn cho thì mệt bỏ bu. Cơm khét, cá cạn, bếp tắt, dầu bùng là cũng tại các thầy cả. Đang nấu nướng cũng bắt để đó vào cho các bố du dương. Nhất là các bố vừa đi đâu xa về, thấy vợ là như người sắp chết đói, vừa lôi vừa tuột, bất kể ở đâu cũng đè ra leo lên giận ọp ọp đến khi tóe nước tóe đái ra mới chịu. Trách gì đít bà nào thịt cũng độn rất dầy vì ma xát với gỗ, đất, xi măng, vải, bảo sao không bị tà vạy hết ráo.
Thế mà các ông có thấy chán đâu. Lơi lơi vài hôm chưa chọt chọt được lồn vợ, ra ngẩn vào ngơ như người mất hồn. Vợ thấy tội hé quần ra là các bố lủi vào như chuột nhắt. Mồm miệng hôn hít, luỡi liếm, tay xoa, hết bành lại kẹp, rúc rúc như chó, xỉa xỉa như ong, làm cho nhụy rữa hoa rơi mới hí hửng khen ngon khen ngọt.
Thật chán mớ đời, thế mà cả trai lẫn gái mê gì mê dữ. Đàn ông mà thiếu đàn bà thì ủ rũ lù dù, còn gái cỡ hâm đi hâm lại hay băm tới băm lui mà còn “ chống ề “ là long đong như phản gỗ tróc đinh, như nóc nhà bị dột, như tổ kiến bị tràn. Các chị cong cớn chạy long tóc gáy, cuống cuồng sợ trễ chợ, cứ ngắm mấy con ngựa vía bạn tôi hay bà chị của anh đủ rõ.
Đám bạn còn đỡ vì vú vê chưa khô nhựa, lồn đít no căng, lại nữa chúng có thòm thèm thì vật đùa nhau ra cũng tạm. Không được tay đàn ông thì tay bạn gái bóp móc nhau cũng ô kê. Còn bà chị anh suốt ngày ru rú trong nhà, ngực thẳng băng, đít lép xẹp, chẳng ma nào rờ nên ghen lồng ghen lộn với em dâu là phải.
Sáng ra, bà chị chồng chĩa mũi dùi nói kháy tôi khi chạm mặt : hôm qua chắc mợ vui nên thức quá khuya. Bà không đả động gì đến cậu em, làm như mọi đú đởn chỉ một mình tôi có thể tự taọ ra được. Thây kệ bả, bả đã nhằm tôi thì tôi cũng phá bả lại cho biết mặt.
Tôi nói : kể ra thì có lấn cấn lúc đầu, nhưng sau đó thì êm hết. Có điều tụi em lo nói chuyện quên khuấy đi, đến lúc nghe tiếng chị khúng khắng ho bên giường mẹ mới biết là quá khuya, e làm chị khó ngủ. Em bảo anh ấy thôi nhà ngủ đi mai còn đi làm, nhưng anh ấy đòi nán nói chuyện nữa.
Bà chị hứ một cái nên thân, và lầm bầm : nằm ở đó để nghe hai người rì rầm bố ai ngủ được. Vả lại nghe mẹ kêu đau mình nên tôi phải vào xem cụ có sai bảo gì đêm hôm. Tôi nhận ra ngay lối thua me gỡ bài cào của bà chị. Tôi xí xóa cười trừ : đấy, chị xem dâu với con chả nên tích sự gì hết, chị đừng chấp em, hôm nào mẹ cần chị cứ ới em một tiếng là em sang chăm cụ ngay để chị ngủ.
Lần này thì bà nguýt tôi một cái dài thầng lẫng. Tôi nghĩ trong đầu : bà tò mò tọc mạch lắm thì người khô đét dần đi như con mắm. Bà chị cũng tránh đôi co nên lảng đi. Tôi vào buồng tắm rửa ráy, cố tình xóc cạo nạo vét lớn tiếng cho bà chị tức lộn ruột.
Cả ngày dềnh dang, chiều đến gần lúc anh về, tôi vội tắm rửa và xe xua một chút, gọi là chuốt lục tô hồng để giữ bo bo ông chồng bên tôi. Bà chị xem chừng ghét cay ghét đắng, ra vô lườm nguýt, bĩu dài môi như khỉ.
Càng ngày tôi càng ranh mãnh chọc bà, lượn là tấm quần tấm áo thật hớ hênh, mỏng dính. Bên trong còn cố tình quên cái lót để cho mát mẻ con người. Điều này có lợi hai ba đằng ấy chứ, một là bản thân thong dong chẳng bị vướng víu, hai là để bà chị thấy của nả tôi mà hậm hực trong lòng, ba là để anh có cọ quẹt tí ti cũng tiện vì các bố đi làm suốt ngày, ông nào chẳng mong về sờ vợ một tẹo.
Dạo này hai vú tôi bị anh rờ bóp kinh khủng nên vừa to, vừa nở, vừa nặng lên. Anh tưng tưng trong lòng bàn tay khen là như cục thịt bò phi lê mềm dịu. Nên khi gặp hay đi ngang bà chị chồng, tôi luôn cố ý đưa tay ra sau vén chân tóc gáy để hai vú tôi chìa căng ra cho bà chị xốn con mắt mới ưng.
Lúc tắm rửa, mới loáng thoáng nghĩ lát nữa anh về thế nào cũng vờ hỏi han và soạng tút suỵt, chưa gì hai đầu vú đã cứng giòn. Xối nước ào ào chúng vẫn không chịu lặn, lại còn như xưng xỉa nhiều lên. Đến nỗi tắm táp xong cả đỗi mà hai cái núm cứ đội áo chìa ra ngoài. Lúc tôi ưỡn ngực càng coi ép phê dữ.
Bà chị không hoạnh họe được xa thì càm ràm gần, nói bóng nói gió, chửi chó mắng mèo kiểu : ba con ranh, ăn no rửng mỡ, nheo nhéo suốt ngày, lượn ra lựon vô, ba cho nhịn vài bữa là hết nhong nhỏng làm mẽ.
Tôi biết thừa bà chị cay tôi, nhưng làm cho bà căm không gì bằng cứ cố dây vào bà cho bõ. Tôi xề lại hỏi ý : chị xem hộ em mặc cái áo này có hợp không. Vừa nói tôi vừa cởi béng cái đang mặc trên người để thử cái cầm ở tay.
Bà chị nhìn hai cái vú tôi lù lù như ụ đất thì choáng mắt nên gạt phắt ra : dào, mợ muốn hỏi thì chờ cậu nó về mà hỏi. Đàn ông người ta mới có con mắt nhìn đàn bà, tôi làm gì biết mà ý kiến với ý cò. Tôi dằng dai thay đổi hết cái này sang cái khác, chạy đi lấy cứ để vú mớm lòng thòng, bước đi rung rung tận lực.
Bà chị tuồng như lơ mà mắt thì dán chặt vào vú tôi. Có lẽ trách thầm sao ông trời bất công để người thì nẩy nở dài dư, người thì xẹp lép như tấm ván nứt. Tôi còn định trêu bà chị ướm nhờ xem hộ luôn cái quần, nhưng thấy bà xua như xua tà thì để nán lại sau hẵng hay.
Việc này chắc bà chị đều mách lại với cụ nên thoang thoảng cụ có càm ràm tôi : đành nhà toàn đàn bà nhưng vẫn phải giữ ý giữ tứ, nhỡ còn có khách bất chợt đến chơi. Tôi biết cụ nửa binh con đẻ, nửa tội nàng dâu, nhưng phận con tôi không dám cãi, chỉ im im xin nhận.
Tuy vậy, tôi rình chờ lúc bà chị làng xàng nằm nghỉ cạnh chỗ trăng mật của tụi tôi là tôi lọp xọp thay quần thay áo để tiếng lụa vải xì xọt kêu vang cho bà nhức đầu mới bõ. Y như rằng bà chị đang nằm ngoe nguẩy ngồi dậy bỏ đi, càu nhàu cửi nhửi : đến ban ngày cũng chả nghỉ ngơi gì được. Tôi rúc rich cười thầm.
Trăm lần như một tôi đề nghị dọn ra ở riêng, anh đều xà lơ nói còn bà cụ anh là phận trai không làm thế được. Tôi đem chuyện chị tị nạnh kể với anh, chỉ nghe anh thở dài góp ý : các bà cô đơn hay khó tính khó nết, em nhịn đi một chút.