Phần 13
Hai con ranh cười khì khì. Chúng chống chế : tại chị nào được chồng bóp vú trông cũng đẹp hay phải biết, chúng tao ghen nên vặt cho hả có được không. Nói xong, hai đứa vênh mặt lên thấy ghét, tôi chỉ muốn vả cho chúng mấy cái mới hả.
Tôi lại quặc chúng nữa : còn nghịch lồn thì cũng có chừng, có mực. Đàn ông người ta cũng sờ, cũng soạng, cũng vạch, cũng móc nhưng người ta làm khéo biết dường nao. Người ta xoa lông như mẹ gội đầu cho con, âu yếm, nâng niu, lầu bầu kể lể. Anh ấy ve vuốt như làm đẹp cho tao, rẽ ngôi, đè dợn chứ có đâu giống chúng mày bứt như nhổ cỏ sậy um tùm.
Con Chanh cố xen vào hỏi : ừ thì bọn tao làm mày đau, nhưng cái gì có khác mới nhớ lâu. Tao hỏi mày mấy lão đàn ông dùng mãi lồn vợ cũng ngán nên thỉnh thoảng mấy bố có đem gậy đi chọc bậy lồn thiên hạ thì cũng tại vì ăn mãi một món ớn lên tận cổ. Mày được lão nâng niu thì cũng để tụi tao vần mày một chút chứ. Phương chi mày còn có cây gậy thịt để xỏ vào khi buồn, còn tụi tao thèm, có lấy cái món đồ chơi thay vào thì cũng phải tưởng tượng kinh khiếp đến mệt bỗ bã người mới đổ tháo nước ra, con ạ.
Tôi điếc con ráy, nói chuyện với ba cục gỗ mục chán chết. Nhưng tôi cũng ráng nói cho hết ý : tao thú thực, chúng mày đè tao ra móc và cạp chỗ đó, tao chẳng thấy thích mà còn bực giàng trời. Răng chúng mày bựa đầy, chẳng rửa chẳng chà, bặp vào tao e thối mẹ lồn tao ra. Có đâu như anh ấy, hôm nào muốn gặm, bú là lo chà răng cẩn thận, lại xúc miệng bằng nước sát trùng và tẩn mẩn tần mần bơm tí nước hoa vào rồi mới liếm la, bú nút.
Hai con ranh trố mắt ra như nghe chuyện gì lạ lẫm lắm. Chúng văn tôi : mày nói thật chứ. Đàn ông đàn ang lạ nhỉ, bú lồn vợ mà cũng phải đánh răng. Tôi cười khục khục ra vẻ khoái chí tử.
Con Chanh tò mò hỏi cho rõ ngọn ngành : mày kể tiếp đi, nghe hay hay đấy. Tôi được thả lỏng nằm nghỉ một lúc nên cũng đỡ mệt, hơi thở cũng trở lại đều hòa, nhưng còn muốn hành hai con ngựa hoang nên dấm da dấm dớ chẳng ra sao. Chúng giục liên hồi như trống trận, mãi mãi tôi mới phán : muốn nghe thì hai mụ làm ơn lấy nước ấm rửa sạch lồn tớ đi đã, để ướt mẹp ngứa bỏ bu. Hai con bé riu ríu lo làm, tôi được thể nằm phạng chân ra cho hai con ô sin lau chùi, rửa ráy thật tỉ mỉ.
Chúng rửa xong, ý chừng còn e tôi hoạnh nữa nên bảo : này cấm kiếm chuyện nhé. Kể thì kể ngay, không bà lại khoắng cho một hồi nữa thì chớ trách lồn đoi bị xiêu lệch, méo mó. Tôi cũng ớn chứ bộ.
Tôi hắng giọng nhẩn nha kể : hôm nào tự dưng tao thấy anh xun xoe, hỏi tới hỏi lui tao có mệt mỏi gì không là tao biết y như bố muốn gì. Tao vờ hỏi chứ lão không sợ và e dè bà chị sao thì lão tủm tỉm cười duyên.
Con Chanh nạt tôi : bà nội, thôi đừng lòng vòng quanh quẩn nữa, người ta sốt ruột bỏ mẹ mà mợ cứ ê a nhập đề, thân bài với kết luận lâu lắc. Dẹp bố nó chuyện hoa lá cành đi, nhập thẳng vào đề như kiểu trực khởi ấy. Con bé nôn mà cũng còn nhớ được chuyện tập làm văn ngày còn đi học, kể cũng lạ.
Tôi ậm ừ : thì nói phải có đầu có đuôi, chứ tuồn tuột đi vào thì có khác gì chán nhàm. Lão nói rồi lơ làng xòe rộng bàn tay như cái bàn là xủi vào vú tao một phát. Dạo này tao cóc mặc lót liếc gì hết nên lão vồ vào thì vú tao nổi cứng ngay. Lão thấy cái núm vú của tao răn rắn như hòn sạn thì cứ xốc miết và bóp tin tin dễ nhột.
Mắt tao lóe như sao băng, lão lại bóp thêm vài cái và lôi tao vào buồng. Tao sợ bằng chết vì bà chị lúc nào cũng lấm la lấm lét cú vọ chỉ chực xà xuống đớp con gà nên vùng vằng đẩy lão ra. Lão ôm rịt lấy tao, ghé vào tai thủ thỉ : mẹ mày cho anh nhờ tí, anh nhớ quá. Ban ngày ban mặt tao sợ xanh mày mà lão thì lên cơn nên cóc sợ chi ai. Lão cứ lôi tao sền sệt và chưa gì đã vật tao ra giường.
Tao kêu ú ớ, vung tay vung chân. Lão gác đùi giữ tao chặt và hai tay nắm lấy ống quần tao cởi tuột. Tao láo liên nhìn ra ngoài cửa buồng, lão nho nhoe : kệ họ, ai nhìn ráng chịu. Lão hết còn biết trên đời là gì, cứ hùng hục lôi quần vợ.
Con bé Nụ tru cái mỏ nhọn như mỏ chuột ách lời tôi : con lạy bà nội, người ta sốt ruột bỏ mẹ mà mẹ cứ cà kê dê ngỗng, xin mẹ tóm gọn gọn lại cho con nhờ. Tôi nghĩ trong bụng : mẹ kiếp, hai đứa mày vần bà chẳng kịp thở, sao lúc đó mày chẳng hối chẳng than, bây giờ lại đòi tao nói nhanh nói chóng.
Mặc kệ chó nó, tôi cứ đủng đỉnh kể : mày muốn nghe chuyện mà giục thì tao cũng quên bố nó mất. Mày xem con Chanh nó có nhèo nhẹo đòi hỏi như mày không. Tao cóc thèm kể nữa, kệ cho chúng mày tưởng voi tưởng tượng gì thì tưởng.
Con Chanh huých cái Nụ một cú nên thân, càm ràm như con mẹ bị giựt chồng : mày lộn xộn tổ, có câm cha miệng lại để nghe bà ấy kể không. Xong nó nịnh tôi, ngọt ơi là ngọt. Tôi vờ như không nhớ gì nữa nên hỏi trỏng : tao kể đến đâu rồi nhỉ. Cả hai con đĩ hớp tớp tranh nhau nhắc.
Tôi khề khà : lão lôi mà tao thì cố rị, hai đứa như đánh vật. Trông mặt lão dài thuỗn ra như cán cuốc, còn tao thì đánh đeo năn nỉ lão mệt nghỉ : đừng mà anh, để tối đi, mẹ và chị chần vần ra đó, anh níu kéo, lỡ các bà gọi bất tử thì em làm sao thưa. Lão gạt đi tắp lự : mẹ có gọi thì để tớ lo, còn đằng ấy mà cấm thì tớ điên lên mất.
Con Chanh, con Nụ tròn xoe mắt, miệng đớ ra như chực hỏi, tôi đưa tay ra hiệu bắt chúng im rồi tiếp : tao không giận lão mà thấy đôi mắt lão dại đi, tao thương quá cỡ. Mảng lo ra, tao lơi bớt tay, thế là lão lôi cái xoẹt quần rời ra liền. Tao kẹp chặt đùi giữ không cho lão tuột cái sịp. Lão lùng bùng nhìn rồi lừ lừ nắm tiệt lấy miếng lụa xé nghe cái ót. Tao nghe rõ mười mươi tiếng lụa xé đanh, hết cả hồn vía, chỉ lo bà cụ nghe tế cho cả nút.
Lão thấy tao ruồng ruỗng để mông ra thì liếm mép liếm môi, xô tao ngã lăn ra giường và thu cả hai chân lên đè giữ không cho tao cựa quậy. Lão sợ tao chống trả nên một tay nhè vú tao mà bóp, còn một tay thì lão thọc vào giữa háng quậy như mò hang cua. Tao mệt đứ đừ, nhưng nhột nên ấm a ấm ách làm sao ấy. Lão cù cù, vuốt vuốt, bành mép bành môi ra, lục xục lạo xạo hay đáo để. Tao chống mãi cũng chán nên dạng bố chân ra cho lão hưởng thụ cho rồi.
Tôi ngừng nuốt nước bọt, hai con đĩ cũng ực ực nuốt theo, làm như cả ba vừa nhấm nháp món gì hay ho lắm. Con Chanh đẩy con Nụ, song chẳng mụ nào dám giục tôi. Tôi cũng bắt muốn cười, lại tội bọn chúng nên lựa mựa : lão vớ được tao nằm yên thì lôi thêm hai chân tao rộng ra và chăm bẵm nhìn như nhìn hũ vàng nhà lão. Lão dùng cùi tay chùi mép rồi hí ha hí hửng tìm chai nước hoa đổ lênh láng lên háng tao. Cha mẹ ơi, nó xót cách gì, lại mát mát, dấm dứt nữa.
Lão vừa đổ, vừa xoa, vừa bành hai môi lồn tao ra mà ngắm cái gì không biết. Tao thấy ngón tay lão vét vét như vét nõ điếu, tao nhột phải kễnh người lên mới yên thân. Lão ngoáy kỹ quá, cửa mình tao bị thấm nước hoa, giờ lại bị chọc vì ngón tay của lão nên ran rát như ghẻ tầu. Lão mon men khen và a thần phù liệng ngay miệng xuống đớp luôn một phát như phi cơ phóng bom vào mục tiêu.
Tao kêu toáng lên : đã chà răng, xúc khử trùng gì chưa mà đớp vội vậy. Ý tao chỉ muốn ghẹo lão thôi, ai ngờ lão chân chỉ hạt bột khai ngay mọi việc : ở đó mà không làm để bà chửi thối đầu chịu sao nổi. Tao nổi cục thương nên hơi tự xê dịch hai chân ra, có lẽ cái miệng hĩm nở to nên tao thấy lão xục vô lia lịa.
Chúng mày biết sao không. Hai con nỡm như đang đổ xe xuống đèo, bỗng bị tôi vặn hỏi nên ớ ra tắc tiếng. Tôi khoái chí vô cùng, thế cho chúng mày biết lễ nghĩa. Tôi tằn mằn kể nữa : lão mút xục xục, hai mép lồn nát bấy bầy hầy, đến tao còn nhận ra sự ọp ẹp, xộc xệch của nó.
Lão mút mát, lại thè lưỡi liếm chà, cái cục nứng của tao bị đẩy lên đẩy xuống, nhộn nhạo như người đi biển. Lão nút ục ục, nước nhớt tao đổ kềnh ra như cống tháo. Lão hứng chí bành rộng ra mà húp xụp xụp. Vừa húp lão vừa khen : béo, ngậy, ngọt tưng bừng.
Thú thật là tao nứng vô cùng. Lão tẩn mẩn như ma xó, vạch vạch, chọt chọt, miết miết, măn măn, cơ hồ lồn tao muốn nhão hơn cháo vữa. Lão bú tài thật mày ạ, tao nghĩ lồn nào mà để quên năm chầy tháng tận mà gặp lão bú không thấy nứng không ăn tiền.
Tôi thấy cái Chanh rùng mình liên tục và rặn è è tựa người bị bón. Mặt nó đỏ lưng, run run như “ run thần tử thấy long nhan “. Tôi không nói ra nhưng biết con bỏ mẹ đang xón khí trong quần, nhìn cái mặt thuỗn ra của nó không đúng thế thì tôi đích là con trẻ.
Còn con Nụ thì đang cố nín nên trông còn thảm hại hơn. Nó giống như anh gà cồ đang áp sát chị mái tơ mà bị “ cấm vận “ nên nhăn nhó, đực ớ ra trông kỳ cục hết sức. Tôi chợt nảy ý phá thối : thôi, tao kể thế đủ rồi, để bận khác tao kể tiếp. Cả hai con ngựa đều chưng hửng, thảm hại làm sao.
Con này huých con kia ý nạy nhau xin xỏ tôi. Được nước, tôi nói toạc lời ra : mẹ kiếp, tao mới kể mà đứa thì xón nước ra quần, đứa thì bí xị như nghẹn hột thị, nghe thêm có mà điên lên cả lũ.
Con Chanh bị tôi nói đúng tim đen nên chẳng thẹn thùng gì cất lời than : cái lão chồng mày làm thế thì bố ai chịu được. Tao nghe đã rùng mình, chắc mày ở trong cuộc còn phát xung lên là cái chắc.
Tôi vênh mặt lên vì hãnh diện, cũng đem hết tâm sự ra nói tỉnh bơ : lão không bảnh thì còn ai hơn. Bởi thế kế tiếp, lão bò lên bụng tao bơm phịt phịt như bơm mỡ vào ổ máy, mẹ kiếp, khi lão bơm xong, mỡ thừa, dầu dư đâu mà tèm lem khắp chỗ. Còn cái vú mỡ của tao thì ứ đặc chất nhờn. Tao mệt bỏ cha mà thích vô ngần.