Phần 11
Tôi thẹn đỏ rừ mặt, mắng át chúng : điêu toa vừa vừa chứ, chúng mày đã chồng con gì đâu mà đoán bậy đoán xằng. Anh ấy đứng đắn, có đâu ăn tục nói phét như bọn bay. Con Chanh bệu cái môi đến cả tấc, chanh chua : con xin mẹ, lão nào tỏ vẻ đứng đắn là ma tịt còn hơn kẻ cắp, tao nói chẳng sai lão mà không cắn bú mày thì họa tao là con đẻ của mày, chứ đừng nói là bạn. Con Nụ còn đía thêm : tao cũng nghĩ như thế, trăm tay đàn ông thì cả trăm đều thích ôm bú vú vợ. Bố nào cũng miệng dẻo queo mà mò vợ thì chúa nghề.
Tôi im lặng lừ đừ. Hai đứa bắt đúng tịch nên ấm ứ : đấy bọn tao nói có sai đâu, mày ngậm tăm thế kia chắc là y boong, chẳng trệu vào đâu được. Thôi đi má, giả vờ xẻn lẻn làm gì. Rồi hai đứa vật tôi nằm lăn ra ngay dưới sàn, mỗi đứa nằm chặn một bên. Chúng tỉ tê hỏi han tôi : bọn tao đợi mày về, xem cuộc sống chồng vợ ra sao, còn học hỏi làm kinh nghiệm. Mày thật thà kể lại bọn tao nghe, đừng bỏ sót gì hết mới là chỗ bạn bè.
Tôi quả thật ú ớ vô cùng. Biết bắt đầu từ khoản nào đây chứ. Chuyện vợ chồng nó dễ dàng hơn ăn cơm bữa, bắt tôi sắp xếp lại kể cho có đầu có đuôi thì mụ nội tôi cũng điếc là cái chắc. Phương chi mỗi anh chồng có cách riêng của họ, anh từ tốn, anh hùng hục như trâu, anh diềm đạm, anh hồ đồ như ăn cướp, tôi biết đặt trọng tâm vào đâu để nói cho thỏa sự tò mò của hai con bạn ngựa trời.
Thấy tôi nằm im, cả hai cù léc tôi mà năn nỉ : tao van mày, đừng õng ẹo dấu bọn tao. Tôi càng lúng túng thêm, đành phải thú thật là rối beng nên không biết nói sao bây giờ. Con Chanh có vẻ lõi đời nên nhắc tuồng : thì mày nói hôm đầu về lão ấy làm ăn ra sao rồi có trớn thì mày kể tiếp, có gì đâu khó chứ.
Tôi bỗng hình dung cái đêm về làm vợ mà đỏ ửng mặt lên. Con Nụ nhận ra ngay nên gạ : chắc là lão làm mày tối tăm mặt mũi nên cóc nhớ chứ gì. Tôi như được ai châm cho ngòi thuốc nổ vào cái kho âm ỉ bực tức nên chửi um : mẹ, chúng mày đéo biết gì hết mà nói trạng. Tao chúa bực đêm đó nên còn giận đến nay. Tao hỏi chúng mày có đời thủa nhà ai lấy chồng, ngay đêm đầu đã bị nhịn cứng họng. Tao nói chúng mày chẳng tin, nhưng có về làm dâu gặp bà chị chồng xỏ lá mới đau xót cho số phận của mình. Bà ấy lừng lững đặt chỗ nằm bà ấy giữa chỗ hai vợ chồng tao thì còn làm ăn cóc nhái gì được.
Cả hai con ranh ồ lên ngạc nhiên và hấp tấp vun vào hỏi gặn : thế rồi làm sao. Tôi bẳn nên gắt oang : làm trăng với làm sao gì, đành nằm chịu trận ra đó. Đã thế bà chị còn để sáng đèn nên mới thảm, cả đêm bà ấy nằm ho sù sụ cầm canh như gác trộm. Tội nghiệp lão bấn nên hết thở ngắn lại thở dài, tao xót mà không cựa quậy gì được.
Con Nụ xem câu chuyện có phần gay cấn nên mở mắt tò mò hỏi tới tấp vô : thế rồi chịu nhịn à. Tôi thở dài : không nhịn thì đánh vật với bà ấy à. Mãi gần sáng, bà mệt lử chợp mắt, cả tớ cũng vậy thì lơ mơ thấy ai chộp bóp lên ngực mình, mở mẳt ra thấy lão đang mằn mò bóp vú. Lão cạch bà chị, chỉ dám khoắng lia lịa bên ngoài, làm tớ càng bấn xúc xích lên, lão vò nhàu cả cái nịt vú làm mình xục xịch theo tức rực.
Con Chanh thở dài than : thế là mày xui tận mạng rồi. Lấy chồng thế thì lấy làm quách gì, thà ở vậy sướng hơn. Tôi phải vội kể nhanh để hai đứa khỏi buồn hộ tôi : tao tức anh ách nên quyết không chịu thua. Bữa sau tao ngang nhiên gạ anh, vừa tối là tao giục anh đi nằm, biết bà chị đang theo dõi, tao nói to cho bà nghe : em ngứa chố ngực quá, anh gãi hộ cho em. Tao sột soạt cởi bung áo và nịt ngực ra, cầm lấy tay anh bắt gãi. Anh ngại ngùng, tao xuýt xoa làm nũng, bắt gãi chỗ này, lại gãi chỗ kia. Cuối cùng tao gạ anh bóp vú và hôn hít rồi kêu lên em nhột. Tao làm thét, bà chị nóng cả người nên lồm cồm bò dậy vào nằm với bà cụ.
Hai con bé được một bữa nghe sướng thủng lỗ tai nên chí chóe cười rân. Chúng cười sặc sụa, to tiếng, khiến bà cụ tôi phải nạt lên : mấy con ranh, khuya rồi, có ngủ để tao nhắm mắt một lúc, hay là muốn hàng xóm chửi inh lên mới chịu hả. Cả ba chúng tôi rúc vào trong chăn, cố nén tiếng cười nghịch nhau.
Chỉ cần một mụ cô thôi thì thiên hạ đã điếc tai, điếc óc, còn nói chi đến cả ba mụ cô rủ rỉ rù rì suốt đêm trong chăn thì bố ai chịu nổi. Hai con ranh Chanh và Nụ đã ở với tôi suốt một ngày, thế mà tối đến còn một hai xin ở lại ngủ chung. Mẹ tôi vốn khó khăn rất mực mà nghe hai con ranh tỉ tê nài nỉ, bà cũng phải xiêu lòng. May là chỗ tôi nằm cách cũng hơi xa phòng mẹ, chứ không cả đêm ba con ranh rúc rich với nhau, cụ bà giũa cho thì không còn cái răng ăn cơm.
Con Chanh hí ha hí hửng vì được đắp chung chăn với tôi. Thiên hạ nói rất chí lý : có nằm trong chăn mới biết chăn có rận, huống chi lại đến ba con nữ cùng rúc vào chung một chăn thì rận không bò lổm ngổm mới lạ kỳ. Hai con bé sướng thật, chả chồng con gì, lông bông lang bang, ăn đâu là nhà, ngả đâu là giường, chẳng sợ ai bắt nê bắt nết. So với chúng, tôi nào được tự do như vậy đâu, đi là phải được phép chồng, về là phải xin phép mẹ và chị, nếu không dư luận sẽ đồn thổi lên là đi mèo đi mỡ.
Tôi bị hai con giặc vần cả ngày muốn nhão cả người. Định bụng vào là lăn ra ngủ mà nào có xong. Con Chanh chúa là hay bày ra chuyện. Khi không đùng đùng nó ghé vào tai tôi ỏn ẻn : này mợ, lâu lâu mới về, đằng ấy chực lẩn như trạch phỏng. Tớ là không để mợ dễ trốn lách đâu nghe. Rồi nó tán tỉnh : bọn tao đợi mày về để xem người có chồng khác ra thế nào. Từ sáng đến giờ, sờ soạng tí ti chán bỏ mẹ. Giờ còn rặc mấy đứa mình, mày đặc ân cho bọn tao ngắm một tí.
Tôi đỏ rực cả người, nheo nhéo kêu : không được, chúng mày có điên không đấy. Ai lại bắt tao cởi ra thì còn thể thống gì, cũng là nữ cả thì vú vê hay chỗ khác cũng giống như nhau thôi, đừng vẽ đi bà. Con Chanh vẫn nài nỉ ỉ ôi, lại thêm con Nụ chêm vào nữa : mày nói giống là giống thế đếch nào. Mẹ, nếu vậy thì mày lấy chồng làm gì, người ta bảo con gái ngậm phải cọc các bố một lần là đi đứng cóc còn khép dẻo được, tao xin mày cho bọn tao xem thử coi họ bàn có đúng chăng ?
Tôi muốn nổi điên vì ba chuyện vớ vẩn đó. Tôi khăng khăng không chịu, hai con ranh mỗi đứa bíu một bên như con đeo mẹ, mắt đứa nào đứa nấy khẩn khoản và miệng thì tru ra như đợi cho quà. Hết con Chanh lại con Nụ tha thiết cầu xin : cho bọn tao đi mà, mày khó khăn chi nữa.
Tôi chưa phản ứng gì thì một con lăm lăm tìm mò mấy hột nút áo định lột phăng ra, còn một con thì rị rị cạp quần tôi đòi bóc tem. Tôi ớn cách gì với hai con ôn hoàng dịch vật. Tôi kéo co thi nhau với chúng, càng lúc hai nhỏ sấn sổ lên thêm. Chúng như bị lôi cuốn vì thái độ chống trả của tôi mà nổi khùng lên chẳng còn nhẹ tay chút nào nữa.
Hai con cùng mắm môi mắm lợi, lôi tôi xềnh xệch, lùng bùng trong cái chăn. Tôi lo giữ phần trên thì phần dưới bị tuốt như tuốt bã mía. Tôi chồm giữ được thì cái áo lại bị bựt thêm mấy hột nút nữa ra. Tôi đạp vùng vằng, hai con mãnh chụp luôn cái chăn lên làm tôi choáng ngợp và tôi ngáp ngáp lấy hơi thì hai mệ tới tấp đè tôi lột phăng ra ráo.
Tôi tức muốn hét rinh rinh trong khi hai mệ cứ cười rúc rich. Chúng quẳng cái áo lẫn quần tôi như quẳng mớ giẻ lau và lại lăn vào lột nốt cái chuối chiên và cái sịp của tôi. Cha mẹ ơi, hai đứa làm như bọn cuồng muốn đè nghiến tôi mà hiếp dâm vậy. Một con vừa giật cái xú vừa bóp tìn tìn vào hai vú tôi, cốt để tôi nhột hết trì níu được. Còn một mụ thì lách tay vào ngoáy giữa háng tôi mà lôi cái lót ra. Tôi chưi thế nào chúng cũng như đui, như điếc.
Phải nói là tôi mệt vô cùng, huỳnh huỵch với hai đứa còn hơn vưad bị giã một cối xong. Tôi hả to miệng ra mới hớp được vài luồng không khí, tay chân bải hoải như bị giần. Tôi ì ra hết còn muốn chống cự gì nữa, mặc cho hai con nặc nô làm thịt, làm cá chi cho xong. Hai nhỏ thấy tôi xìu ra thì lại khen mới bực : thế có phải tốt không. Bạn bè phải xử với nhau điệu nghệ như thế chứ. Tôi chẳng nói chẳng rằng để yên cho hai đứalật tới lật lui như phơi cá.
Một con nhìn trừng trừng vào vú tôi khen : nó tròn trịa đáo để, đầu lại sưng xỉa lên, mẹ, đến tao là con gái nhìn còn muốn cắn nữa là các bố. Chưa nói xong, nó đã úp luôn hai tay lên bóp tì tì, vặt lấy hai cái núm như nhổ cỏ, như lặt rau, vẩy vung coi bộ như đang nghịch chính vú của nó. Tôi nhất định không thèm động đậy gì, thế nhưng nó bóp quá, lại ghé môi vào hôn hít, rê rê cái núm vú lên môi rà rà như rà mìn làm tôi muốn sởn da gà.
Con này hành hạ tôi ở phần trên thì con kia tò mò vạch tôi ra mà nhìn ở phần dưới. Con mả mẹ này cũng nghịch tinh bỏ mẹ, nó vành hai mu lồn tôi ra, chặn đè dưới tay, vừa rúc rich vừa kêu lên : ơ hay, cái cục lồi nó nhúc nhích mày ạ. Nó thập thò như cổ rùa và lại lún phún đùn nước ra nữa. Tôi chán bỏ mẹ định vặc lên : mày là con gái chứ có phải đàn ông mò vạch tao ra đâu mà bà xón nước. Đồ ăn ốc đoán mò, rõ dơ, xong tôi nghĩ có phát ngôn cũng chẳng khiến nó nghe.
Con Chanh đang lúi húi ở trên vú, nghe con Nụ nói hay hay cũng bỏ rơi mà quay xuống thầm thì tọc mạch. Một con lần xần tôi đã nhột, giờ hai đứa lại châu vào mằn mó lồn tôi thì chịu sao thấu nữa đây. Chúng lôi chân tôi cho xạng ra, hất tung cái chăn vì thấy tôi không vùng vẫy nữa, rồi như hai con y tá phòng khám nội khoa, chúng vạch hai mép lồn tôi mà trầm trồ với nhau gì đó.
Tôi bỗng như con mắm bị đặt lên bàn để người mua lụa chọn. Một con kêu : sao lông nó rậm thế, bố nào muốn hít cũng phải rũ bụi chứ không sặc bỏ mẹ. Tôi bực sẵn mà cũng suýt phì cười. Đúng là bọn dóc tổ, lông lồn tôi dấu trong sịp lại có quần ngoài che lên thì bụi ở đâu không biết, chứ kệ chó chúng, nào chúng đã chồng con chi đâu thì để chúng nói phét cho vui.
Tôi còn đang lan man chưa đoán ra sao thì nghe chách đứa nào đó đang đặt miệng vào cái lỗ mút tanh tách. Tôi nghe nhột tùm lum, đâu nơi mớ lông rồi luồn sâu dần vào bên trong tít xa tắp. Con này có vẻ sành sỏi, miệng nó húp xì xụp mà ngón tay nó lại se se lên cái mép lồn, chao ơi, tôi phải rọ rẹ lắc người và gồng các ngón chân mới giữ không phát những tiếng rên vì sướng.