Phần 5
Tám hoảng hốt buông tôi ra thét lên:
– Trời ơi… anh… anh làm cái gì… ư… ư…
Một bàn tay lão Thiên đã bịt chặt lấy miệng Tám làm tiếng la của nàng cM còn ằng ặc trong cổ họng. Chỉ một lúc sau là Tám xụi lơ. Tôi cũng hoảng hốt nhảy lùi lại phía sau. Hồng run rẩy ôm lấy tôi, nói không ra lời:
– Anh… anh… anh ấy làm cái gì vậy…
Tôi làm bộ nói:
– Anh cũng không biết nữa. Hình như bị ma nhập.
Hồng run lập cập nói:
– Hèn chi lúc nãy, anh ấy sợ dây cà tha. Hay là anh lấy dây cà tha trói anh ấy lại đi, em còn một sợi nữa nè:
Nghe Hồng nói, bỗng một ý nghĩ táo bạo thoáng qua trong đầu tôi. Tôi bảo nàng:
– Phải đó, em giúp anh đi.
Nói xong, tôi lấy sợi dây cà tha ra, tiến lại sát bên lão Thiên, trói luôn hai chân lão lại. Lão ta nhảy dựng lên, té vật xuống đất, miệng la bải hoải:
– Nhà ngươi làm cái gì vậy. Cởi trói cho ta… cởi trói cho ta, nếu không ta giết chết tất cả bây giờ.
Tôi lật đật bảo Hồng:
– Đưa sợi dây cà tha của em đây cho anh, mau lên, tụi mình phải trói anh ta lại, đem đi thầy bùa chữa trị mới được. Con ma này nó nhập vô anh ta dữ quá rồi.
Hồng lật đật cởi sợi dây cạ tha buộc ở bụng trao cho tôi ngay. Tôi nắm lấy tay lão Thiên, quàng sợi dây vô. Bàn tay lão bị sợi dây cà tha quấn vô cứng đờ ngay. Nhưng còn tay kia mạnh như thần, lão nắm lấy một bên mộ bia bẻ mạnh một cái, gãy ngay một miếng, làm tôi hoảng hồn. Nhưng tôi cố bình tĩnh, choàng luôn đầu sợi giây cà tha vào tay còn lại. Thế là lão hết nhúc nhích.
Mồ hôi tôi vã ra cùng mình. Tiếng la hét của lão Thiên không còn ầm ỹ như trước nữa, bây giờ thật nhỏ như tiếng dế kêu, ứ ứ trong cổ họng. Mặt mũi lão nhăn nhúm trông thật dễ sợ.
Bỗng tôi giật mình vì thấy lão Thiên nhướn người qua bên cạnh, ngay chỗ Tám té nằm tênh hênh bên lão. Cánh tay nàng không hiểu sao lại kề sát ngay miệng lão tự hồi nào. Lão Thiên há miệng thực to, táp một cái thực mạnh vô cổ tay nàng, ngậm cứng. Máu ở cổ tay Tám chảy ra đầm đìa. Lão Thiên nút chùn chụt. Mới chớp mầt mà thân thể no tròn hồng hào của Tám đã trở nên tái ngắt. Nàng giẫy đành đạch nhưng không thế nào thoát khỏi chiếc mi~ng cứng như thép cúa lão Thiên. Tám nắm lấy đầu lão Thiên, cố kéo lão ra, nhưng vô ích. Có lẽ vì sự sống còn, tất cả sức lực của Tám dồn lại, kéo mạnh, làm cả hai người cùng lăn xuống dưới huyệt.
Cảnh tượng kinh khiếp này làm cho Hồng thét lên một tiếng rồi ngất xỉu đi trong tay tôi. Tôi hoảng hồn, dìu nàng nằm xuống sàn gạch. Cởi nhanh quần áo nàng ra, làm hô hấp nhân tạo cho nàng. Cả giờ sau Hồng mới cục cựa. Tôi mừng rỡ, tát nhè nhe vô má nàng, gọỉ nho nhỏ:
– Hồng… Hồng… em đnh lại đi.
Mắt nàng từ từ mở, nhưng tôi nhìn rõ hình như đã lạc thần: Hồng nhớn nhác, nhìn chung quanh, rồi ôm cứng lấy tôi Nàng rên rỉ.
– Anh… anh ơi~, đừng bỏ em nhé anh ơi~ Em sợ lắm… sợ lắm…
Miệng nàng lần tới môi tôi ngậm thật cứng. Thân thể tôi cũng bắt đầu nóng lên vì sự cọ xát của nàng. Bộ ngực trần trụi, nung núc, ép sát và cặp giò nóng bỏng quặp chật lấy mình tôi, tôi run lên bần bật. Lúc ấy tôi không thế nào tự chủ được nữa, và cũng không còn nghĩ tới những gì đang xảy ra chung quanh. Tôi trườn lên mình nàng và rập xuống…
Hồng ôm cứng lấy tôi, miệng nàng rên rỉ nhận lãnh tất cả những bão táp cuồn cuộn từ thân. Thể tôi đổ xuống da thịt nàng. Chúng tôi lăn lộn trong khoái lạc ngập trời, và bất ngờ, cả hai đứa cùng rơi xuống huyệt trong cơn sảng khoái đó…
Tôi vội vàng lồm cồm bò dậy, và để ý mình té xuống đáy huyệt lại vô ớnh, nằm đè ngay lên lão Thiên và Tám đang ôm cứng lấy nhau. Hai cổ tay lão Thiên đã bị tôi trói chặt vào nhau, thế mà không hiểu lão làm thế nào lại choàng được qua đầu Tám, và ghì chặt nàng vào lão như là tôi trốitay lâo để ôm ghì lấy nàng vậy.
Tám không còn cục cựa. Lão Thiên mắt mở trừng tròng. Miệng lão nhuộm đầy máu, hai chiếc răng nanh mọc dài ra như nanh heo rừng, đang cẩm sâu vô cổ nàng. Tôi chợt nhớ tới lời lão Thiên nói với tôi trước khi tới đây:
– Khi ta đã hút máu ai, lại để cho người đó hút lại máu ta, kẻ đó đươngnhiên biến thành Ma Cà Rồng, để trở thành bất diệt. Sống vĩnh viễn trong thế giới vô hình ma quái này.
Lão cũng còn nói:
– Nếu người nào hút được càng nhiều máu của ta thì cống lực càng mạnh. Tài phép càng cao. Ta đã trở thành Ma Cà Rồng cả ngàn năm rồi. Bây giờ có thể hói là vô địch trong ma giới. Bởi vậy, ta chỉ cần cho nhà ngươi hút một chút máu của ta thôi, cũng đủ cho ngươi thóa mãn ước nguyện thành Ma Cà Rồng có hạng rồi.
Những cảm giác hận thù, chán chường cuộc sống hơn lúc nào hết, cuồn cuộn trong đầu óc tôi. Ý tưởng phải ra nhập ma giới, hơn lúc nào hết, lại tràn ngập. Tôi từ từ bò tới bên mình lão Thiên. Hình nhưlão đọc được ý nghĩ trong đầu tôi nên mắt trợn ngược, đầu quay phắt lại phía tôi, miệng rít lên:
– Nhà ngươi… nhà người… dám phản lại ta sao?
Tôi nắm lấy cổ tay lão cắn mạnh, không nóí một lời nào. Máu trong người lão chảy qua miệng tôi như thác đổ.
Tôi nút chùn chụt. Lão Thiên vùng vẫy nhưng vô ích. Hai sợi dây cà tha đã trói chặt lão như một định mệnh đã an bài cho tôi tự do chọn lựa con đường tiến vào ma giới, chứ không phải ân huệ lão ban cho tôi.
Chỉ một lúc sau, lão không còn nói lên lời nữa. Miệng chỉ còn thều thào:
– Nhà ngươi… nhà ngươi… hút hết máu ta thực hay sao!
Bụng tôi đã căng lên, to như một cái trống chầu. Tôi cảm thấy có thể bể tung ra bất cứ lúc nào. Tôi buông lão ta ra như một con đỉa hút no máu và rớt xuống nước. Người tôi bồng bềnh, trôi nổi như đi trên mây. Thân thể tôi nóng hừng hực như ngồi trong lò lửa. Cái nóng xoáy tự trong tim gan, trào vô tới não tủy. Tôi thấy tay chân dài ra như một cái sào Quấn tròn lại được như loài rắn. Thân thể tôi nóng kinh hồn. Tôi thèm một hơi lạnh để làm dịu đi nhiệt độ càng ngày càng tăng lên trong da thịt tôi.
Bỗng chân tôi chạm vô mình Tám. Có lẽ nàng đã chết tự bao giờ. Thân thể lạnh ngắt. Tôi mừng rỡ, kéo nàng tuột ra khỏi vòng tay lão Thiên, rồi ôm cứng lấy cái thân thể giá băng trần tr. Uồng đó. Hơi lạnh làm tôi sảng khoái, nên càng ghì chặt xác chết của nàng vào lòng. Tôi ước gì có hàng trăm, hàng ngàn xác chết như thế này, ướp chung quanh mình cho cái nóng nung trời trong mình tôi hạ xuống.
Chẳng bao lâu, trời đã sáng. Khí hậu ban ngày bắt đầu làm tôi khó chru. Da thịt tự nhiên tê chồn, nhức nhối như người bị đau phong thấp khắp mình. Một tia nắng sáng lọt qua phần mộ bên trên, phản chiếu xuống đáy huyệt thật yếu ớt bỗng làm tôi giật mình và mắt nhòa đi. Tôi biết ngay mình không thế nào chịu nổi ánh sáng mặt trời nữa rồi. Bây giờ tôi đã chính thức biến thành Ma Cà Rồng!
Tôi lật đật mở nắp quan tài chui vô và đậy nắp lại. Bóng tối bao trùm chung quanh làm tôi cảm thấy dễ chịu và khoan khoái lạ thường. Bỗng có tiếng lão Thiên thều thào bên ngoài:
– Nhà ngươi tính để ta ở ngoài này, cho nắng thiêu chết luôn hay sao?
Tiếng nói của lão bây giở nghe thực lạ lùng. Mặc dù lão đã bị tôi hút hết máu tới gần chết rồi, mà sao âm thanh thều thào kia nghe thực sắc và rõ ràng. Tôi lại khám phá ra, tiếng nói của lão hình như vang lên tự trong não bộ tôi, chứ không phải tôi nghe bằng tai nữa. Tôi tự nghĩ:
– Mình đã trói lão bằng dây cà tha, để hút máu. Bây giờ còn cứu lão làm gì nữa.
Bỗng tiếng lão Thiên lại vang lên:
– Nhà ngươi phải cứu ta, phải cứu ta… Không được để nấng thiêu ta chết đâu.
Tôi giật mình, vì không hiểu sao, chỉ trong ý nghĩ mà lão Thiên ở ngoài kia có thể biết được. Tiếng lão lải vang vang:
– Nhà ngươi đã trở thànhma Cà Rồng rồi. Không phải ngạc nhiên khi chúng ta đọc được ý nghĩ của nhau nữa. Hãy ra đây, cởi trói cho ta, và đặt ta vô chiếc quan tài kia mau đị. Nấng đã bắt đầu lọt vô trong phần mộ, và phản chiếu vô đây ghê gớm lắm rồi.
Tôi nghĩ:
– Cho lão chết luôn cho rồi.
Tiếng lão lại vang vang:
– Không được đâu, ánh nắng phản chiếu không giết được ta đâu. Nhưng nó làm cho ta khó chịu vô cùng. Tại sao nhà ngươi lại có ý nghĩ muốn hành hạ ta như vậy.
Không phải là nhờ có máu của ta mà nhà ngươi đã được trở thành Ma Cà Rồng, như ước nguyện rồi đó hay sao?
Tôi mỉm cười thích thú:
– Nhưng bây giờ cứa lão có ích lợi gì cơ chứ.
Tiếng lão rít lên:
– Vừa mới thành ma, mà ma tính nhà ngươi đã nặng tới như vậy được rồi hay sao. Nhưng nhà ngươi có biết rằng, nếu ta không chỉ cho nhà ngươi những quyền phép…
Trong ma giới, còn lâu nhà ngươi mới tung hoành trong thiên hạ được.
– Vậy đem ông vô nằm trong quan tài kia, ông sẽ chỉ cho tôi những phép tắc trong ma giới phải không?
– Đúng rồi… mau đi, ánh nắng đã chói lắm rồi…
– Tại sao ông không chỉ cho tôi trước đi, rồi tôi mới đem ông vô nằm trong quan tài chứ.
Hình như nắng đã lên cao, và ánh sáng cũng đã lọ được hẳn vô trong rồi. Tiếng lão Thiên rên rỉ:
– Thằng chó chết… nó dám bắt bí ta nữa chứ. Bây giờ… bây giờ nhà ngươi hãy tập trung tưtưởng lại, lắc mình một cái là ra tới ngoài ngay. Không cần phải đi đứng như người bình thường nữa.
Tôi cười ha hả nói:
– Tại sao ông không tập trung tư tưởng, lắc mình một cái chui vào quan tài mà lại cầu xin tôi.
– Mày trói tao bằng dây cà tha rồi, làm sao tao tập trúng tư tưởng được nữa! Thằng chó chết.
Tôi nghe lời lão nói có lý. Cố tập trung tư tưởng lại, lắc mình thực mạnh. Thân thể tôi bỗng văng ra ngoài quan tài, té xuống bên mình lão cái bịch. Lão Thiên cười hăng hắc:
– Mày chưa tin lời tao nên mới ra nông nỗi này. Bây giờ cởi trói cho ta mau lên.
Không hiểu sao ánh nắng lại lọt được vô đây. Tôi nhìm lên trên nóc ngôi mộ mới khám phá ra, một hệ thống kiếng phản chiếu bắc xéo nhau, đưa ánh nắng từ ngoài vào trong. Tôi nghĩ, đập vỡ mấy miếng kính ấy mới được. Ý nghĩ vừa thoát ra là mấy miếng kính kia đã vỡ làm đôi, rớt xuống sàn gạch loảng xoảng. Lão Thiên cười ha hả:
– Bây giờ nhà ngươi tin ta chưa. Hãy cởi trói cho ta mau đi.
Tôi nghĩ, nếu cởi trói cho lão, không chừng khi được tự do, lão làm thịt ưùnh thì sao.
Lão Thiên giận dữ rít lên:
– Thằng đệ tử tàn nhẫn… Nhà ngươi định làm gì ta nữa đây?
Tôi cười lớn:
– Tôi đâu có phải là đệ tử ông. Hút máu để thành ma là nhờ vào tài trí tôi mà thôi. Bộ ông bằng lòng cho tôi làm như vậy à?
Lão Thiên lồng lộn:
– Quân chó má, nhà ngươi…
Tôi cười ha hả, đá vô mình lão. Bỗng chân tôi vướng vô sợi dây cà tha trói chân lão, làm tê buốt tới tận xương tủy Tôi hoảng hồn, nhảy dựng lên. Thân thể tôi bay bổng lên khỏi miệng huyệt. Nhìn ra ngoài đường. Ánh sáng chói lòa, làm mắt tôi như bị ngàn kim châm vô. Tôi kinh hãi nhảy vội xuống đáy huyệt. Ngồi thở hổn hển bên mình lão Thiên. Tiếng lão hễ hả:
– Cho mày nếm mùi đau đớn, đồ chó má… quân phản thùng…
Tôi hỏi:
– Tại sao dây cà tha không làm ông đau đớn, mà tôi mới chạm vô một chút đã như dẫm phải lửa vậy?
– Nhà ngươi bì với ta sao được. Da thịt ta trải qua hàng ngàn năm. Ta hút máu hàng trăm người, hằng triệu súc vật. Mấy sợi dây cà tha này có công hiệu làm ta không tập trung được ý nghĩ thôi, chứ nó lại làm gì được hơn nữa.
Tôi nghĩ:
– Nếu thế thì ta phải ăn thịt nhà ngươi rồi.
Lãi Thiên rú lên thực lớn. Tôi hoảng hồn, sợ có ai đi ngang qua nghe được tiếng lão, nên chụp lấy bộ quần áo của Hồng nằm ngay dưới chân, tọng hết vô miệng lão. Tuy nhiên, tôi vẫn nghe được ý nghĩ của lãó, và lão cũng hiểu được ý tưởng của tôi.
Có lẽ vì tiếng rú của lão bật ra khỏi miệng làm Hồng tỉnh lại. Nàng cựa quậy. Tôi vội vàng mở nắp quan tài, ôm lão Thiên ném vô trong, rồi đóng nắp quan tài lại. Lão cười ha hả:
– Cuối cùng rồi nhà ngươi cũng phải bỏ ta vô đây, vì sợ con nhỏ đó biết mưu đồ chó má của nhà ngươi thôi.
Tôi không thèm nghĩ tới lão nữa. Quay qua Hồng, đang lồm cồm bò dậy. Có lẽ nàng đã ngất đi cả mấy tiếng đồng hồ rồi. Tôi ngồi xuống bên cạnh nàng hỏi nhỏ:
– Em có sao không?
Hồng ôm chầm lấy tôi, khóc rưng rức.
– Em cũng không biết nữa. Hình nhưem bị gãy xương chân rồi phải không anh?
Tôi nhìn xuống chân nàng. Nơi mắt cá đỏ mọng, tím bầm, chứng tỏ đã bị trẹo khớp xương ở đó rồi. Tôi bảo nàng:
– Em không sao đâu. Mắt cá chân em bị trẹo một chút thôi. Để anh nắn lại một chút là hết ngay.
Tôi vuốt nhẹ nơi chân làm nàng run lên. Tiếng khớp xương trở lại kêu cái rụp làm Hồng càng ôm cứng lấy tôi hơn nữa. Nàng rên rỉ:
– Đau quá à, anh ơi…
Tôi ôm lấy nàng, xoa nhè nhẹ sau lưng, dỗ dành:
– Không sao đâu em. Đau một chút vài hôm là hết ngay thôi mà.
Hồng ngước lên hỏi:
– Bạn anh đâu rồi, chị Tám ra sao rồi hả anh?
– Chị Tám bị con ma nhập vô bạn anh, hút máu chết rồi. Anh sợ con ma ấy hút máu em, nên bỏ nó vô chiếc quan tài kia đậy nắp lại.
Hồng nhìn bạn nằm chết co quắp theo tay tôi chỉ. Nàng rên rỉ:
– Trời ơi… chị Tám chết thảm thương như vậy hay sao. Bây giờ em sống với ai đây… Anh ơi, đừng bỏ em nhé anh.
– Anh không bao giờ bỏ em đâu… cứ yên trí đi.
Thân thể nàng run lẩy bẩy, lạnh toát. Tôi ôm nàng vào lòng khoan khoái.
– Bây giờ trời sáng rồi, chân em lại đau, quần áo mất hết, có lẽ chúng mình phải ở lại đây tới tối, vắng người mới dám về nhà được.
– Tại sao quần áo lại mất vậy hả anh?
Anh đã nhét hết quần áo em và cả quần áo chị Tám vô miệng bạn anh, đang bị con ma nhập vô rồi. Nếu không làm như vậy, nhỡ nó nhào tới cắn em như chị Tám rồi làm sao.
Hồng run rẩy, nói:
– Cảm ơn anh, như thế em cũng yên trí rồi. Chúng mình bất quá ở đây tới tối là cùng phải không anh?
– Ừ, chờ trời tối chúng mình mới về nhà được.
– Còn xác chị Tám và anh bạn anh, đang bị ma nhập, phải làm sao bây giờ?
Xác chị Tám để tới tối, khi mình về, bỏ đại vô quan tài này. Còn anh bạn anh, sợ cũng khó sống. Cái xác anh ta bây giờ là con ma nhập vô thôi, cứ để nó ở trong quan tài đó đi Chúng mình kiếm thầy bùa trừnó sau cũng không muộn mà.
Bỗng tiếng lão Thiên vang lên:
– Thằng chó chết, mày gạt con nhỏ đó chưa đủ sao, còn định hại tao nữa à?
Tôi biết ngay là lão Thiên đang truyền âm qua tư tưởng lão tới tôi mà Hồng không nghe thấy gì. Nàng vẫn ôm lấy tôi rên rỉ. Tôi nói với lão Thiên qua tưtưởng mình để Hồng không nghe được:
– Bây giờ còn quyền phép gì thì ông nói cho tôi hay đi nếu không tôi dụ con nhỏ này vô quan tài nằm rồi là bế ông ra phơi nắng cho mà coi.
Lão Thiên tru chéo:
– Nhà ngươi dám làm hay sao?
Tôi cười hề hề bảo Hồng:
– Cưng ơi, hay là chúng mình chui vô quan tài này nằm, để phòng có ai vô đây thấy tụi mình nhé em.
– Em sợ quá anh à.
– Còn hơn là có người phát giác ra chúng ta, và cả xác của chị Tám nữa, lúc ấy còn khổ hơn nhiều.
Nhưng mà chúng mình vô đó rồi, xác chị Tám phải làm sao chứ?
Tôi nghĩ ngay một công hai việc, nên nói ngay:
– Chỉ còn cách chúng mình chịu nằm chung với chị ấy một buổi thôi. Nếu không, dù cho chúng ta có trốn trong quan tài, người ta vô đây thấy xác chị Tám, chúng mình cũng bị bại lộ thôi.
Hồng lại rên rỉ:
– Trời ơi… em phải nằm chung với xác chết hay sao anh?
Tôi nói ngay:
– Không sao đâu, để anh nằm giữa, em nằm một bên, xác chị Tám nằm một bên thì đỡ cho em rồi.
Hồng miễn cưỡng gật đầu. Tôi bế ngay xác của Tám bỏ vô quan tài, tồi giúp Hồng trèo vô. Xong xuôi, tôi cũng leo vô nằm chính giữa hai người và đậy nắp quan tài lại. Bóng tối chụp xuống làm tôi dễ thở lạ lùng. Hơn nữa, hơi lạnh của xác chết Tám, và sự run rẩy của Hồng bên cạnh làm tôi sung sướng vô ngần. Bỗng tiếng lão Thiên lại vang vang lên trong đầu tôi:
– Quân chó má. Mày thl sung sướng quá rồi. Có hai người đẹp bên cạnh. Còn tao nằm đây một mình lại bị trói nữa.
Tôi cười hì hì bảo lão:
– Đừng có than vãn nữa, hãy nói cho ta nghe ngay những quyền phép mà ngươi biết đi. Nếu không, ta khiêng ngươi ra ngoài nắng bây giờ.
Lão Thiên rít lên:
– Đừng có ép nhau quá như vậy chứ.
Tôi vừa định lồm cồn bò dậy. Lão ta đã la lên:
– Nằm yên đó mà hưởng thụ đi. Quân chó má. Tao nói cho mày nghe này. Đừng có hại nhau như vậy có được không.
Tôi khoan khoái ôm lấy Hồng. Nàng cũng đã ôm cứng lấy tôi Bờ môi tôi rà xuống dưới, chạm vô ngực nàng. Tôi kéo Hồng nằm cao lên một chút để cho bộ ngực nung núc đó ngay trước mặt. Hả miệng thực lớn, ngậm lấy vùng thịt đầy ăm ắp đó. Tôi muốn cắn một miếng thực. To, nuốt chửng, nhưng biết chưa tới lúc làm như vậy. Trong khi đó, lão Thiên rên d nói cho tôi biết những quyền lực – thật vô…
Biên trong ma giới.
Tôi không ngờ mình có thể biến hóa siêu phàm được như vậy. Có thua gì Tề Thiên Đại Thánh ngày xưa đâu. Nhưng chỉ có điều, những quyền lực đó, chỉ có thể thi thố được vào ban đêm, khi mặt trời khuất bóng mà thôi. Nhưng dù sao, như vậy cũng đã quá đủ cho tôi rồi. Tôi sẽ làm được tất cả những gì mà tôi ao ước từ bấy lâu nay. Trong chiếc quan tài chật chội. Tôi xoay mình nằm đè lên xác chết Tám, và đỡ Hồng nằm úp lên bụng mình, rồi hỗi nàng:
– Nằm như thế này em có thấy thoải mái và đỡ sợ hơn không?
Hồng nói thực nhỏ:
– Nàm như thế này thì đỡ quá rồi anh ơi. Nhưng mà anh phải nằm đè lên xác chết chị Tám có sao không?
– Em cứ yên tâm đi. Miễn làm sao cho em cảm thấy thoải mái là anh sung sướng rồi. Nàm đè lên xác chị Tám, hay nằm sát sạt cũng thế thôi. Hơn nữa, thân thể chị Tám mới chết, nên còn thơm tho nhưmột tấm nệm, càng tốt chứ có sao đâu.
Vừa nói, tôi vừa kéo chân Hồng giạng ra, và ưỡn hẳn người lên. Nàng biết ngay là tôi đang muốn gì. Thân thể nàng ép xuống thật chặt, xoay tròn, làm tôi run lên vì bị kích thích tới cùng tột. Hai tay tôi bá chặt lấy đôi mông nàng ghì cứng lại…
Bên dưới, thân thể Tám cứng ngắc và lạnh như băng. Bộ ngực nàng căng phồng, dập dình dưới lưng tôi. Chưa bao giờ tôi cảm thấy sảng khoái như lúc này. Hồng càng ép mạnh phía trên, bên dưới hàn khí của thân thể Tám càng đi sâu vô da thịt tôi hơn. Tôi không còn chịu nổi nữa, rít lên, cắn mạnh vô bờ môi Hồng. Máu ứa ra từ làn da mềm mại đó. Tôi núc lấy như một giòng sữa chảy ra ngọt ngào. Bỗng tôi chợt nhớ, không thể nào giết nàng ngay lúc này được. Dù sao tôi cũng cần phải có một đệ tử trung thành để sai bảo, làm những việc thế gian, vào những lúc ánh nắng mặt trời cản bước chân ma quỷ của tôi. Tôi vội vã liếm thật nhanh trên vết thương vừa n máu. Lạ lùng thay, chỗ đứt đó lành lại tức thì, làn da hồng hào của một bờ môi mộng đỏ trông lại thật dễ thương ngay. Tôi vui sướng biết là nước miếng của mình có thể làm liền chỗ da bị cắn. Nhưvậy, mai sau này, tôi có hút máu ai cũng không để lại dấu vết trên cổ nạn nhân như những loài ma khác.
Tôi lại khám phá ra, mắtmình có thể nhìn rõ ràng trong bóng tối, như ban ngày. Lúc ấy, da thịt Hồng săn cứng, cương lên, khép chặt và xoắn lại. Nàng run rẩy, cắn lấy bờ môi tôi rướm máu. Rít lên nho nhỏ:
– Anh… Anh… anh… ơi, anh… ơi…
Từ nãy tới giờ, lão Thiên vẫn từ từ nói cho tôi nghe những quyền phép biến hóa của loài Ma Cà Rồng cho tới khi tôi mệt ngất ngư, lịm đi lúc nào cũng không hay.
Khi thức dậy. Ngoài trời đã tối như bưng. Tôi lật đật chui ra ngoài quan tài. Bỗng tôi lạnh mình, vì thấy quan tài của lão Thiên nằm mở toang hoác. Chạy vội lại coi, thấy thân thể lão Thiên bầy nhầy. Những vết răng rướm máu, loang lổ khắp thân hình lão. Nhất là lồng ngực mở toang hoác, với những vết cào xé và trái tim đã biến mất, chỉ còn loằng ngoằng những sợi gân máu xác xơ…
Tôi cũng vừa khámphá ra sựvắng mặt của Hồng. Nàng đã đi đâu, làm sao nàng có thể nhảy lên trên miệng huyệt sâu thăm thẳm này được. Tôi cắn chặt răng tức giận. Bỗng lại khám phá ra, bờ môi mình rướm máu. Tôi chợt nghĩ ra lúc cắn vô môi nàng, và sau đó, nàng cũng cắn vô môi tôi… Một giòng máu còn đọng lại quanh vết thương. Như vậy là đã quá rõ ràng rồi.
Hồng đã trở thành Ma Cà Rồng!
Tai hại hơn nữa, khi đó lão Thiên cũng đang lải nhải nói cho tôi biết quyền phép của loài ma chuyên hút máu và ăn thịt người này.
Hồng đã nghe được tất cả khi nàng biến thành ma!
Nàng đã nhanh chân hơn tôi, ăn sống một phần thân thể lão Thiên!
Và bây giờ, nàng đã cao bay xa chạy…
Nhưng còn tôi… Tôi ỵẫn nhớ năng, và hình như đã yêu nàng thực sự. Khi viết cái quảng cáo này. Xin cô ghi đậm hàng chữ sau cùng cho tôi:
HỒNG ƠI, HÃY TRỞ VỀ VỚI ANH.
Nói tới đây, Ma Cà Rồng im lặng một lúc, nhìn đăm đăm vô cổ Oanh rồi mới nói tiếp:
– Cuộn băng đã thâu xong. Bây giờ cô muốn đem cuộn băng này về, hay là muốn ở lại đây, nhập vô ma giới với chúng tôi?