Phần 11
Jane cười khúc khích nói:
– Cô cũng khoái đùa giỡn như tụi con quá đi. Được rồi, cô núp ngoài này đi, để con vô trong đó cho. Tụi nó không làm gì được con đâu. Con vô địch về chạy bộ trong…
Trường học đó cô à.
Oanh hồi hộp nói:
– Ừ nhào vô đi. Cẩn thận nhé, đừng để cho chúng thấy con nghe không.
Jane mím môi gật đầu nhè nhẹ. Nó rón rén chui vô hang động. Chỉ vài phút sau, Oanh nghe thấy có tiếng hò hét náo loạn bên trong. Nàng chạy vội tới cửa hang, nhưng không dám đút đầu vào, vì sợ loại cỏ đỏ như mặt trời kia. Nàng lo lắng vì không thấy bóng dáng Jane đâu. Bỗng một thằng lùn từ trong hang động bị ném ra ngoài cửa hang ngay chỗ Oanh núp, nó té bò càng. Nàng nghe tiếng Jane la lớn:
– Cô Oanh ơi, núm lấy thằng nhỏ đó chạy đi. Tụi nó bắt được con rồi…
Oanh biết ngay Jane đã bị tụi lùn giữ lại trong hang động rồi, Nhưng thực may mấn, nó đã ném được một tên ra ngoài này. Oanh không còn suy nghĩ gì nữa, nhào lại, đè ngửa thằng lùn ra, cắn vô cổ nó liền. Máu trong thân thể nó chảy vô miệng nàng ào ạt. Thằng lùn la thất thanh, tiếng nó vang dội cả một vùng. Oanh không cần biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, nàng cố giữ chặt thằng nhỏ, đè bẹp nó xuống đất, hút thật mạnh vào vết thương nàng vừa cắn.
Chỉ vài phút sau, Oanh thấy thân thể mình lạnh như băng. Thằng lùn cũng đã chết cóng tự bao giờ. Máu nó đông lại, không còn hút được nữa. Bây giờ Oanh lại nghe thấy tiếng con Jane la chói lói…
– Cô Oanh ơi, cứu con với… cứu con với…
Oanh chạy nhanh vào hang động. Nàng dẫm lên đám cỏ mặt trời, thấy chân mình bỏng như phải lửa. Nhưng vẫn còn chịu được. Không như lúc nãy, mới nhìn thấy mày bụi cỏ này là đã dội ngược rồi. Nàng chạy vô trong, nhìn thấy ngay một đám cả chục thằng lùn đang đè ngửa Jane dưới đất.
Oanh xông vô, đá chúng té nhào, ôm lấy Jane chạy thục mạng ra ngoài. Lúc ấy nàng cũng đã thấy ngộp thở lắm rồi. Về tới nhà, Oanh đặt Jane lên giường, cười hỏi:
– Tại sao chúng nó đè được con xuống đất vậy?
Jane cười khúc khích nói:
– Tụi nó nhỏ con mà mạnh như trâu đó cô ơi. Tại con khinh địch nên mới bị chúng nó đè ngửa xuống đất đó cô. Để lần sau chúng nó biết tay con.
Oanh cười ha hả.
– Ừ, bây giờ đi tắm rửa đi. Ngày mai tụi mình tấn công chúng nó một keo nữa.
Jane thích thú cười lớn.
– Chơi cái vụ này vui thực. Nhưng mà thằng nhỏ con ném ra ngoài đâu rồi cô?
Oanh nói dối thực lẹ.
– Cô đã túm được nó rồi. Nó cắn cô lung tung, lúc ấy định ôm nó chạy đi thì nghe con la nên phải xông vào cứu.
– Cô đừng lo, tối mai con cẩn thận hơn.
Oanh tát nhẹ lên má Jane nói:
– Thôi được rồi. Chúng mình đi tắm đi.
Jane dạ một tiếng, đứng dậy, theơ Oanh vào phòng tắm. Oanh mở nước pha cho âm ấm rồi từ từ cởi quần áo leo vô bồn tắm. Jane hỏi:
– Tụi mình tắm chung hả cô?
Oanh gật đầu, nói:
– Ừ vô đây tắm cho vui. Cái bồn nước này lớn gấp hai lần những cái bốn bình thường. Hai đứa mình nằm chung vẫn còn rộng mà.
Jane thích thú cởi quần áo thực nhanh. Oanh nhìn thân hình đẫy đà của nó thèm thuồng. Nàng ước gì đè nó xuống cắn vô cổ bây giờ thì ngon lành biết mấy. Nhưng Oanh biết là phải dằn ma tính xuống, vì nàng còn phải lợi dụng con nhỏ này nhiều hơn nữa. Jane bước vô bồn tắm nằm cạnh Oanh, bỗng nó la lên:
– Trời ơi, sao tự nhiên người cô lạnh như nước đá vậy?
Oanh cười hì hì:
– Tại con vật lộn với mấy thằng lùn rồi thấy nóng nực đó thôi Chứ cô có thấy gì đâu.
Jane ôm lấy Oanh thỏ thẻ:
– Cô lạnh thực đó, có phải cô bệnh không?
– Đau ốm gì đâu, ngày nào cô không vậy.
– Lúc nãy con có thấy cô như vậy đâu.
– Tại con không để ý thôi.
Nói xong Oanh hôn lên miệng Jane thực ngọt ngào. Nàng đã biết con nhỏ này chỉ thích đàn bà từ lâu, nhưng không ngờ nó lại quỷ quái như vậy. Bộ ngực to tròn của…
Jane chà sát thực mạnh trên ngực Oanh đã làm cho nàng nóng người lên thực dữ dội. Có lẽ cũng vì vậy mà cái lạnh vì chất máu hút được trong cơ thể thằng lùn từ từ giảm xuống thấy rõ. Oanh mừng rỡ, nàng càng ôm cứng lấy con bé hơn nữa. Nó rên rì bên tai nàng:
– Cô Oanh ơi. Bây giờ mẹ con có giết con, con cũng không rời cô nửa bước nữa đâu.
– Nhỡ mai mốt này cô đi lấy chồng thì sao?
– Lấy ai thì lấy, nhưng cô đừng bỏ con nhé cô Oanh.
– Nhưng cũng còn phải tùy.
– Tùy cái gì cơ?
– Tùy thái độ của con ra sao đã.
– Con không làm gì cho cô buồn đâu.
– Nếu vậy thì được, chỉ sợ con không giữ lời thôi.
– Con thề không bao giờ làm cho cô buồn thực mà.
– Vậy thì lo gì cô đuổi con đi cơ chứ. Bây giờ đứng dậy xen nào.
Jane lật đật đứng dậy ngay. Nó còn lấy tay đỡ nàng lên như dìu một bà lão nữa. Nàng bảo nó:
– Con bế cô vô phòng ngủ đi.
– Con bé ngoan ngoãn ắm bổng nàng lên. Đem Oanh vô phòng ngủ đặt lên giường. Oanh nói:
– Thôi được rồi, con nằm xuống đây ngủ với cô đi, trời cũng sắp sáng rồi đó.
Jane ngoan ngoãn nằm bên cạnh Oanh, nó để cho nàng gác chân lên mình nó ngủ ngon lành. Tay con nhỏ cũng không quên kê cái gối dưới đầu cho Oanh nữa. Lúc này Oanh cũng đã bắt đầu thấy thân thể mình thay đổi. Nàng nghĩ tới đám lùn vừa rồi. Bỗng Oanh nghe thực rõ những tiếng bàn tán xôn xao của tụi lùn. Nàng chợt hiểu, thính giác của nàng đã bén nhạy tới cả mấy trăm thước. Lúc chưa hút máu thằng lùn, Oanh chỉ nghe được tiếng động trong vòng vài chục thước chung quanh nàng. Bây giờ nàng nằm đây mà nghe thấy tụi lùn bàn tán với nhau thì quả thực công lực nàng đã tăng tiến một cách khủng khiếp rồi. Có tiếng một tên lùn nói:
– Không biết mấy con nhỏ này ở đâu tới. Tụi nó muốn cái gì mà phá chúng mình như vậy?
– Mày có nghĩ chúng nó là mấy con Ma Cà Rồng không?
– Ma Cà Rồng mà dám bước lên cỏ mặt trời hay sao?
– Biết đâu nó có công lực cao thì sao?
– Công lực càng cao, càng sợ cỏ mặt trời. Mày không thấy lão Ma Cà Rơng ở biệt thự nâu đó hay sao? Có bao giờ lão dám bén mảng tới đây không?
– Ai không biết vậy. Nhưng cũng có ngãy lão tới làm thịt tụi mình.
– Hay là chúng mình tấn công lão trước đi. Anh em nghĩ sao?
– Tấn công như thế nào?
– Đem cỏ mặt trời trồng chung quanh nhà y.
– Có nên không?
– Có nhiều tiếng bàn luận, kẻ muốn, người không. Bỗng có tiếng đàn bà vang lên:
– Anh Tư Tư, thằng Xi Xi và con Mi Mi, tự nhiên mất tích, dù muốn hay không, sáng mai chúng mình cũng phải tới đó cật vấn hắn một phen.
– Có sợ hắn lật lọng tấn công tụi mình trước không?
– Tụi mình mang theo cỏ mặt trời.
– Như vậy hắn sẽ biến mất ngay, lấy ai mà nói chuyện chứ?
– Hắn làm sao dám ra khỏi nhà khi mặt trời sáng chói vào mùa này.
– Phải rồi, nếu thế tại sao chúng mình không tiêu diệt hắn trước đi có phải đỡ khổ không?
Có nhiều tiếng ồn ào, rồi một giọng đàn bà ồm ồm nói:
– Đúng rồi, phải tiêu diệt con ma đó đi mới sống yên ổn được. Nếu không, ngày đêm nơm nớp lo sợ thế này, thì còn làm ăn gì được nữa.
– Nhưng mà chúng mình có đủ khả năng tìm kiếm thức ăn hay không? Nếu lão chết rồi, hoặc chạy mất thì làm sao tụi mình có đủ đồ ăn đây?
– Thì chúng mình sống như khi lão chưa tới đây thôi. Yên ổn mà.
– Đó là không có người phá hoạl. Nếu lão phá hết bẫy thú và lấp đi giếng nước của chúng ta rồi mới phải làm sao?
– Bởi vậy khi tấn công lão, phải nắm chắc phần thắng trong tay đã.
– Làm sao mà biết được thế nào là chắc cơ chứ.
Lại có nhiều tiếng xôn xao, rồi lại một giọng đàn bà ồm ồm nói:
– Dễ ợt…
– Làm sao chứ?
– Ngày mai. Đợi cho mặt trời lên thực cao. Chúng mình kéo hết cả nam phụ lão ấu tới nhà lão, bao vây căn nhà rồi đốt luôn. Nếu lão ở trong nhà thì chết cháy là cái chắc. Còn như lão chạy ra ngoài sẽ bị ánh mặt trời thiêu chết luôn.
– Đúng rồi. Nhưng mà làm cho chắc ăn. Tụi mình mỗi người thủ theo một bụi cỏ mặt trời. Đốt nhà xong trồng luôn vô khu đất nhà nó. Tớ bảo đảm chỉ nội tuần sau, ở đó sẽ thành rừng cỏ mặt trời cho mà coi. Vì loại cỏ này mà gặp than thì lớn mau như thế nào anh em biết rồi.
Những tiếng reo hò thích thú vang lên ầm ỹ. Lại có tiếng nói lớn:
– Nếu đốt nhà thì không cho đám trẻ con theo, nguy hiểm cho chúng lắm.
– Còn con Ni Ni mới sanh được mấy ngày, cũng phải ở nhà chứ đâu có đi được.
– Đúng rồi.
– À, thằng Cu Cu đâu, mày nói lại cho tụi tao nghe, con nhỏ đó hút máu mày ra làm sao hả?
– Ừ tao bị con nhỏ mập ở đâu không biết, nắm lấy đầu nên mới kêu cứu tụi mày. Nó biết không địch nổi chúng mình nên ném tao ra ngoài hang cho con nhỏ ở ngoài đó hút máu tao. Nó làm cho tao lạnh cóng người. Máu đông đặc lại không hút được nữa mới bỏ đi.
– Bỏ đi cái gì, có phải nó là cái con xông vào đây cứu con nhỏ mập đi không?
– Chắc nó chứ ai. Tao nghi con nhỏ này cũng là Ma Cà Rồng quá. Nếu không tại sao nó khỏe dữ vậy. Không đứa nào níu nổi nó. Nó đá đứa nào, đứa ấy té bò càng…
Ngay.
– Nhưng Ma Cà Rồng gì mà đạp luôn lên cỏ mật được nữa hả. Tao nghĩ không phải đâu. Loại cỏ này Ma Cà Rồng chỉ ngửi thấy hơi, nhìn thấy ở xa xa cũng muốn tan xương nát thịt ra rồi, chứ nói gì đạp lên khơi khơi như con nhỏ đó.
– Đúng rồi, tao nghĩ tụi mình lơ là, bất ngờ bị nó nhào vô đá túi bụi nên té bò càng thôi. Lần sau phải chuẩn bị phòng vệ trước là yên chứ gì.
– Nhưng mà tại sao nó lại cắn cổ hút máu tao cơ chứ?
– Chắc nó hù mày thôi. Còn như nếu nó là Ma Cà Rồng thực thì đã hút máu thằng nào là hút tới hết chứ đâu có làm cho máu mày đông lại mà bỏ đi như vậy.
– Ừ, có lẽ tụi mày nói đúng. Có thể là con Ma Cà Rồng kia kêu hai con nhỏ đó tới phá tụi mình chăng.
– Cũng dám lắm.
– Thôi bây giờ đi ngủ đi, sáng mai còn phải đi giết con Ma Cà Rồng anh em ơi.
Oanh nghe thấy tiếng rì rầm một lúc nữa thực nhỏ, rồi tiếng gáy rù rì vang lên đều đều. Biết là tụi lùn đã đi ngủ hết rồi. Nàng ngôi bật dậy, chạy bay ra ngoài. Nhấm hướng hang động tụi lùn phi tới. Nàng rón rén vô trong, bây giờ Oanh mới để ý. Nếu nàng không dẩm lên những bụi cỏ ấy thì chỉ cảm thấy hơi ngộp thở một chút. Nàng có thể nhịn thở vài phút cũng không sao. Oanh mừng thầm, nếu nàng muốn, bây giờ có thể hút máu tụi này lúc nào mà không được.
Oanh lẳng lặng đi ra vì đã cảm thấy ngộp thở lắm rồi. Nàng tính, nếu xông vào hang động thực nhanh, chộp đại một thằng rồi chạy ra ngay thì có trời mới cứu tụi nó được.
Nàng lại nghĩ tới âm mưa vừa rồi của mấy thằng lùn này nên phải tìm cách thủ thân trước. Oanh trở về, đánh thức Jane dậy, vơ ít đồ đạc chất lên xe, rồi lái xuống tỉnh ngay. Thấy Jane ngơ ngác nên nàng nói với nó:
– Sáng mai, tụi lùn tính tới đốt nhà mình. Cô biết không chọi lại chúng nó đâu. Mình tìm nơi lánh mặt đã.
Jane hỏi:
– Sao cô biết?
Oanh cười hì hì.
– Cô học được cách bói quẻ của Khổng Minh mà.
– Khổng Minh là cái gì vậy cô?
– À Khổng Minh là cái ông trong chuyện Tàu, làm ra cách bói toán, biết trước được địch quân toan ưnh cái gì.
Jane cười hăng hắc nói.
– Con nghi cô quá đi…
– Mày nghi tao cái gì?
– Cô tưởng con tin cô có cái nhà đó hả?
– Ơ, cái con bé này. Mày về nhà tao, tắm rửa, ngủ nghê một giấc tồi còn tin mới không tin cái gì nữa.
Jane cười hì hì:
– Cô còn dóc tổ, hơn mẹ con nữa.
– Mày nói cái gì?
– Cô vào nhà người ta, ăn trộm đồ, mà còn dám tắm rửa. Chọc phá hàng xóm, rồi mới khuân đồ đi thì con phải bái cô là sư phụ mất rồi. Hèn chi cô có nhiều tiền như vậy?
Oanh cười phá lên, nàng không ngờ con nhỏ này đầu óc nó phong phú như vậy. Nàng nói:
– Được để tao mua mấy cuốn chuyện của ông Hùng Sơn cho mày đọc. Lúc ấy mày dám nói tao là Ma Cà Rồng chuyên hút máu người lắm.
Jane cười ha hả:
– Cháu có đọc mấy cuốn chuyện đó rồi. Nuôi Mangải này, Luyện Bùa Ma này, còn cái gì Thế Giới Bùa Ngải, Ma Chơi, Ma Rắn nữa có phải không. Để bữa nào cháu luyện mấy thứ đó cắn cổ cô cho biết.
Oanh nghe Jane nói, cười ha hả, tiếng cười của nàng vang dội khắp núi rừng trong đêm khuya thanh vắng…