Phần 11: Dại dột
Nghe Hải Yến nói hai từ “Đứng lại” thôi mà sao Hoàng nghe chẳng khác nào tiếng gọi của Diêm vương dưới âm tào địa phủ. Dù không dám quay mặt lại ngoái nhìn nhưng anh biết khuôn mặt của người phụ nữ kia cũng đáng sợ không thua gì Diêm Vương cả. “Hoàng ơi, mày không được sợ! Cô ta chỉ là phụ nữ chân yếu tay mềm, việc quái gì mình phải sợ, mình là đàn ông cơ mà, đàn ông nghe phụ nữ hét một cái mà đã xoắn quẩy thì thiên hạ nó cười cho thối mũi. Không sợ! Không sợ! Nhất quyết không sợ! Cái gì quan trọng nhắc lại ba lần” Hoàng cứ lẩm nhẩm một mình trong khi vẫn giữ cái dáng luồn cúi lúc nãy.
– Anh tính đi đâu? – Hải Yến lạnh lùng hỏi…
– Tôi… tôi đi về… tôi về nhà tôi thì liên quan gì đến cô mà cô hỏi? – Hoàng vẫn cứng miệng để chứng minh mình không sợ.
– Hứ, sau tất cả những gì anh gây ra cho tôi thì anh tính chạy làng à? – Hải Yến nghiến răng ken két.
– Tôi… tôi… tôi đâu… đâu có chạy… tôi về nhà… mà tôi ở lại đây với cô thì giải quyết được cái gì? – Nghe câu hỏi của Hải Yến mà Hoàng cứng cả họng, đúng như lời cô ta nói, anh làm cô ta ra nông nỗi này thì sao cô ta cho anh về dễ dàng được.
– Anh có thể về.
Nghe câu này mà Hoàng chỉ muốn nhảy cẫng lên vì sướng, hóa ra cô ta chỉ đùa mình thôi, đúng là cô gái biết đùa mà. Nhưng câu nói ngay sau đó làm anh chỉ muốn nhảy từ đây xuống bên dưới chết cho rồi.
– Nhưng tôi sẽ báo công an về mọi chuyện vừa rồi. – Hải Yến lạnh lùng nói tiếp.
– CÁI GÌ? CÔ BÁO CÔNG AN? – Hoàng như không tin nổi vào tai mình, anh quay phắt hét lên, khuôn mặt tái mét, mắt chữ O mồm chữ A chỉ tay thẳng vào mặt ả đàn bà độc ác kia.
– Đúng, mọi chuyện từ sáng đến giờ đã đủ cơ sở để tôi báo công an bắt anh ngay tại đây. Anh đã phạm tội xâm phạm đời tư, xúc phạm danh dự nhân phẩm công dân, đột nhập trái phép và đặc biệt là tội lạm dụng tình dục. Với các tội trên tổng hình phạt của anh có thể sẽ là tử hình. – Hải Yến mặc kệ gương mặt tái mét của Hoàng mà nhấn mạnh những tội danh của tên đê tiện này…
– Tử… tử hình… cái quần què gì vậy? Tôi… tôi vừa cứu cô thoát chết… giờ cô lại đền ơn tôi bằng cách tống tôi vào tù cho người ta giết tôi à? CÔ CÓ CÒN TÍNH NGƯỜI KHÔNG VẬY HẢ? – Hoàng như phát điên lên vì lời nói của cô ta, trông vẻ mặt cô ta không giống đùa tí nào, chẳng lẽ cuộc đời anh sẽ kết thúc lãng xẹt như vậy sao?
– Chuyện nào ra chuyện đó, tôi muốn chết thì ai mượn anh cứu tôi. Dù sao tôi cũng cảm ơn anh vì chuyện đó nhưng những chuyện anh gây ra cho tôi trước lúc tôi định tự sát thì tôi không thể tha thứ được. – Hải Yến mặt lạnh tanh tiến đến trước mặt Hoàng nói dõng dạc.
Hoàng cũng cạn lời trước những lời nói của Hải Yến. Đúng là anh có làm sai nhưng anh không thể ngờ trong giây phút này cô ta có thể lật lọng trắng trợn như vậy, đúng là không thể tin bất cứ người đàn bà nào ngoại trừ mẹ mình mà. Hoàng nghiến răng ken két, anh tức giận quay lưng đi chẳng thèm ngoái lại nhìn ả đàn bà độc địa đang mỉm cười khoái chí kia. Đi được mấy bước thì cô ta lại nói:
– Anh tính đi đâu nữa?
– Tôi đi về. – Hoàng bực tức đáp.
– Về làm gì? Anh tính về nhà thu dọn quần áo để chạy trốn à. – Hải Yến cười nắc nẻ.
– Tôi về nhà nói lời cuối với vợ con tôi. Đằng nào mai tôi cũng phải vào tù rồi chết trong đó rồi. Cô vừa lòng chưa?
– Anh mà bước chân ra khỏi căn nhà này nửa bước thì anh còn không về gặp vợ con được nữa đâu. – Hải Yến khoái chí.
Hoàng cũng đến cạn lời với cô ta thật rồi, sao trên đời này lại có người phụ nữ tàn ác, lấy oán báo ân như cô ta chứ. Hoàng chán nản ngồi bệt xuống cầu thang, giờ ai muốn bắt thì bắt luôn đi.
– Tôi sẽ bày cho anh một cách.
– Nói đi, chỉ cần cô tha cho tôi thì việc gì tôi cũng dám làm, kể cả làm chó. – Hoàng bỏ hết cả sĩ diện cầu xin Hải Yến, cái anh cần lúc này không phải là danh dự mà là thoát khỏi tình cảnh khốn khổ này.
– Anh cũng đâu hơn gì con chó đâu mà làm chó làm gì cho mệt. Tôi chỉ cần anh đi tắm rửa cho sạch sẽ chứ nhìn anh có khác gì con chuột lột không.
Lúc này Hoàng mới nhìn xuống dưới người, đúng như lời cô ta nói trông mình lúc này còn đâu vẻ hào hoa phong nhã nữa mà trông chẳng khác gì ăn mày bị người ta tạt nước. Hoàng đành chấp thuận đề nghị của Hải Yến mà đi lên phòng. Anh đang tính cởi quần áo ra thì Hải Yến lại nói:
– Tôi có bảo là anh được tắm trong phòng của tôi không nhỉ?
– Trời ạ, thế tắm ở đâu nói mau lên. – Hoàng cau có.
– Đi lên gác, anh tắm ở phòng lão Phương ấy. Mà tôi nói lại nhé, tôi chưa nói là tôi tha không báo công an bắt anh đâu. Haha…
– Cô… Đồ lừa đảo… – Hoàng nghiến răng nhưng giờ tình thế này anh cũng chẳng dám làm gì hơn.
– Cô làm sao? Anh có thích tôi gọi luôn, để tôi vào lấy điện thoại. Anh đừng có mà được voi đòi tiên nhá. – Vừa nói Hải Yến vừa chạy vào phòng cầm điện thoại bấm ngay 113 làm Hoàng sợ quá phải chạy vội lên gác.
Nhìn Hoàng co giò chạy mà Hải Yến không nhịn được cười. Từ nãy đến giờ nàng chỉ đùa tên dê xồm này chút thôi ai dè hắn sợ đến teo cả chim lại, đã thế nàng càng đùa ác, rút cả điện thoại bấm số 113 dí vào mặt cho hắn khiến mặt hắn cắt không còn lấy một giọt máu. Đây là cái giá phải trả cho việc bỡn cợt quá đáng của Hoàng đối với nàng. Trả đũa hắn thế thôi nhưng trong thâm tâm Hải Yến lại nảy sinh tình cảm với tên dâm dê này. Nàng nhớ lại các lúc Hoàng hô hấp nhân tạo cho mình khi nãy, nhớ lại những lần hắn chạm môi mình, nhớ lại từng cái ép ngực, nàng nhớ rõ là bởi vì nàng đâu có ngất thật đâu. Lúc Hoàng bế cô ra khỏi bồn tắm thì nước còn chưa ngập đến cằm của Hải Yến, chẳng qua nàng nằm hơi thấp một chút cho vừa người tại cái bồn tắm cũng hơi chật với chiều cao của nàng. Nếu tên dâm dê kia mà tinh ý một chút thì hắn đã phát giác ra có gì đó sai sai trong chuyện này rồi. Nghĩ đến đây nàng lại đỏ mặt, nàng nhớ lại khoảnh khắc Hoàng vội vội vàng vàng tìm đủ mọi cách để cứu mình. Từ tấm bé đến giờ, ngoại trừ bố mẹ với mấy đứa em ở quê ra làm gì còn ai tốt với nàng vô điều kiện như thế đâu. Tên trưởng phòng xấu xa kia tốt với cô cũng chỉ muốn hưởng thụ thể xác của cô chứ loại như hắn cũng đâu có thật lòng gì, đến người vợ đầu gối má kề với lão mấy chục năm trời, đến lúc ôm đau hắn còn bỏ bà ấy ở nhà để đi hú hí với mình thì thật đáng khinh. Ngược lại Hoàng – một anh đồng nghiệp đẹp trai phong độ, gia cảnh đàng hoàng tuy từ trước đến nay luôn giữ thái độ đúng mực với cô lại là người đầu tiên cho cô cảm giác về một tình yêu chân thành, chỉ tiếc rằng anh ấy đã có vợ rồi. Anh ấy ở cơ quan rất hay khoe rằng vợ mình rất giỏi giang, xinh đẹp, luôn là một chỗ dựa vững chắc cho anh trong công việc. Nếu so với vợ anh ấy thì cô đúng một trời một vực, vợ anh ấy như một con thiên nga được mọi người yêu quý còn cô chỉ là một con vịt xấu xí luôn bị người ta chà đạp, coi khinh. Nghĩ đến thân phận mình mà cô lại khóc, tại sao một người hiền lành, chưa từng làm hại ai như cô lại luôn gặp phải khó khăn, trắc trở trăm bề như vậy. Người ta cũng sống như cô, sao người ta lại có một gia đình yên ấm, có hạnh phúc đủ đầy còn cô lúc nào cũng phải đi tìm hạnh phúc trong một con đường tối tăm biết bao hiểm nguy rình rập. Giờ đây người nàng yêu chỉ cách nàng có vài mét mà sao nàng lại cảm thấy xa cách vạn dặm như vậy? Tại sao ông trời lại nghiệt ngã sắp đặt mối duyên nợ này, một mối duyên nợ cô biết chắc rằng kết cục của nó sẽ vô cùng đau thương? Những câu hỏi không thể có lời giải đáp làm Hải Yến hoang mang, nàng ngồi bệt xuống cầu thang mà khóc, khóc đến nỗi lớp trang điểm vừa mất công làm lại nhòe đi.
– Hải Yến, Hải Yến ơi…
Tiếng gọi từ trên tầng vang xuống làm Hải Yến bừng tỉnh. Nàng lau những giọt nước mắt vẫn còn lăn dài trên má rồi bình tĩnh trả lời lại:
– Anh gọi gì thế?
– Cô tìm xem có bộ quần áo nam nào cho tôi mặc không? Mau lên.
Nghe đến quần áo mà Hải Yến mới chợt nhớ ra, lúc nãy bảo Hoàng đi tắm mà quên không lấy quần áo cho anh ta. Cô chạy vội lên phòng lão Phương tìm xem trong tủ quần áo của lão còn gì cho Hoàng mặc không. Rất may cho Hoàng là trong tủ quần áo vẫn còn sót lại một bộ quần áo mùa hè màu trắng, Hải Yến tính chạy lại phòng tắm đưa chúng cho Hoàng mặc tạm thì chợt dừng lại. Nàng chợt nhận ra chuyện này sẽ là một cơ hội không thể tốt hơn cho nàng tỏ tình với Hoàng, chuyện đến nước này nàng cũng chẳng còn gì để mất nữa rồi, nếu hắn không đồng ý nàng sẽ lại dọa tự sát để xem hắn có dám trái lời nàng không. Nghĩ là làm ngay, để tăng cơ hội thành công cô quyết định sẽ để nguyên tấm thân lõa lồ này rồi đưa quần áo cho Hoàng. Hải Yến bước từ từ về phía phòng tắm rồi nhẹ nhàng gõ cửa, giọng nhỏ nhẹ:
– Anh ra lấy quần áo mà mặc này.
Hoàng không chút đề phòng liền mở cửa ra nhưng ngay lập tức anh phải quay mặt ra phía sau vì đập vào mắt Hoàng lại là cơ thể nõn nà không mảnh vải của Hải Yến, lần này cô ta còn chẳng thèm dùng tay che đi những chỗ cần che nữa chứ. Hoàng chẳng dám hé mắt ra nhìn, cứ rón rén bước từ từ đến cửa định lấy đồ mặc vào cho đỡ ngại thì Hải Yến giấu quần áo ra sau lưng rồi bước đến ưỡn ngực lại gần. Hoàng vì nhắm mắt chẳng biết đâu mà lần, tay cứ khua khua trên không trung rồi bất ngờ cũng chụp vào một thứ gì đó. Nhưng có gì đó lạ lắm, quần áo hôm nay sao lại mềm, lại ấm thế nhỉ, trời đất sao lại có cái gì cứng cứng nó nhô lên thế này. Linh cảm chuyện chẳng lành, Hoàng từ từ quay lại nhìn thì tá hoả, anh không dùng tay lấy quần áo mà lại dùng tay bóp ngực Hải Yến. Nhìn mặt cô ta lạnh tanh, Hoàng hoảng sợ rút tay lại thanh minh:
– Tôi… tôi không có ý bậy bạ gì đâu… Cô đừng có báo công an nhé.
– Tôi đã nói gì đâu mà anh run thế. – Hải Yến lạnh lùng nói.
– Thế cô cho tôi xin bộ quần áo chứ để như này tôi… ngại lắm… – Hoàng cứ dùng tay che đi cái thứ quý giá nhất trên cơ thể mình, mắt thì cứ liếc ra chỗ khác.
Dù nghe rõ ràng lời Hoàng nói nhưng Hải Yến lại làm ngược lại, cô xoay người ném luôn bộ quần áo ra ngoài rồi đóng chốt cửa phòng tắm lại, thản nhiên nói:
– Quần áo gì? Anh nói gì tôi không hiểu?
Đến nước này thì Hoàng hết chịu nổi nữa rồi, anh cảm giác từ nãy đến giờ cô ta coi anh như cái trò tiêu khiển của mình vậy, uy hiếp anh xong giờ còn giở trò quấy rối ra đây nữa. Anh bỏ cái tay đang che dương vật ra rồi tức giận nói lớn:
– HẢI YẾN, RỐT CUỘC CÔ MUỐN GÌ Ở TÔI HẢ?
Sự tức giận của anh làm cô không hề sợ hãi chút nào, ngược lại còn khiến cô càng thấy kích thích. Cô từ từ tiến lại gần Hoàng rồi thì thầm vào tai anh chỉ đủ cho anh nghe:
– Em muốn trái tim của anh. – Nói xong câu nói đó khiến cô đỏ hết cả mặt, đây là lần đầu tiên cô tỏ tình mà cảm giác nó hơi sến súa thì phải.
Hoàng từ tức giận lại chuyển thành ngơ ngác. Cả đời anh chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào tâm tình thay đổi khôn lường đến mức vậy, lúc thì nghiêm túc lúc thì đùa lúc thì ngọt ngào sến súa lúc thì đanh đá. Nhưng câu tỏ tình vừa rồi hình như là một lời thật lòng, vậy có nghĩa là cô ta yêu mình? Thôi bỏ mẹ rồi, Hoàng sắp đoán được chuyện gì sắp diễn ra trong cái khung cảnh mờ ám này rồi. Không được, như thế là ngoại tình, anh không thể phản bội lại vợ con của mình được, không được, phải từ chối thật dứt khoát, không có lấp lửng gieo vào lòng cô ta hy vọng, anh ghét nhất loại người yêu ghét không phân minh. Nghĩ là làm, Hoàng nghiêm mặt:
– Tôi đã là người có gia đình, tôi không thể chấp nhận tình cảm của Yến được, mong Yến hiểu cho, Yến đưa quần áo cho tôi để tôi mặc, tôi còn đi về không có người nhìn thấy họ lại dị nghị.
– Dị nghị? Ở đây ai biết anh là trai có vợ mà anh sợ chứ? Hay là anh khinh tôi, tôi không còn trong trắng nữa nên anh cảm thấy tôi dơ bẩn hả? ANH TRẢ LỜI TÔI MAU! – Hải Yến tức giận thực sự.
– Cô bình tĩnh lại đi, tôi không bao giờ có ý coi thường cô. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, tôi đã có vợ rồi, nếu tôi đồng ý yêu cô nghĩa là tôi đang ngoại tình. Tôi nhắc lại với Yến một lần nữa tôi không đồng ý chuyện này, cô có hỏi bao nhiêu lần đi nữa câu trả lời cũng chỉ có vậy mà thôi. – Hoàng cương quyết.
Hải Yến nghe Hoàng nói mà chết lặng. Nàng đã dự tính đến kết cục này từ trước nhưng khi nó thực sự xảy ra thì nàng vẫn cảm thấy đau đớn. Vậy là đến cuối cùng tình cảm thật lòng của nàng cho người nàng yêu cũng chỉ đổi lại sự từ chối phũ phàng mà thôi. Mọi thứ đã chống lại nàng, đến ông trời trên cao cũng không cho nàng một niềm vui trong cuộc đời đầy tăm tối thì nàng còn thiết sống làm gì, nàng muốn kết thúc cuộc đời của mình ngay tại đây. Hải Yến tiện tay lấy luôn cái đầu nhọn của bàn chải đâm vào cổ mình. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Hoàng chỉ kịp hét lên:
– KHÔNGGGGG…