Phần 28
Một ngày nắng vàng nhẹ của tháng Tám âm lịch, nó nghỉ làm để đi hẹn hò với hai người con gái nó quen được nhiều năm trước. Lần đi chơi này, lòng nó hơi chút phiền muộn và thắc mắc. Nó đèo em phía sau, đi chậm về khung đường mà từ năm tháng ấy nó chẳng một lần dám ghé lại. Sợ kỷ niệm giết chết nó. Dòng người nối đuôi đông đúc, cảnh vật không thay đổi nhiều. Công viên Bắc Linh Đàm có vẻ tồi tàn đi mà chẳng có cho mình một cái cổng lành lặn. Dường như có nỗi niềm nào đó đang bủa vây dòng cảm xúc của em, nó thấy tay em run rẩy kéo tay áo nó.
– Anh… Đi chậm chậm thôi anh…
Nó biết nó vẫn đi chậm, vì Chi đã vượt mặt hai đứa từ lúc nào. Nhưng điều gì khiến em chẳng thể để ý đến mà lo lắng. Phương Anh đang sợ.
– Em sao vậy? Nói anh nghe… Dạo này em lạ lắm…
– Dạ không sao ạ… Chỉ là đi ra chỗ đó em…
– Hay để anh gọi Chi bảo là đổi chỗ nhé?
Em nắm chặt tay nó, tay em vẫn run.
– Không được! Hôm nay và chẳng bao giờ nữa…
Nó khó hiểu nhưng em là vậy, nó không cố làm trái ý em nữa. Dẫu sao, hai đứa nó sẽ thành vợ chồng. Chẳng có lý do gì ngăn cản. Nguyện một đời che chở cho em.
Thế rồi quãng đường có dài đến mấy đi cũng đến nơi. Quán coffee đó bên ngoài vẫn vậy, nó không nghĩ quán còn duy trì đến thời điểm này. Bước vào quán nó nắm chặt bàn tay của Phương Anh. Lòng bồi hồi như trở lại được nhiều năm về trước. Nó là thằng phục vụ, chạy qua chạy lại đi tiếp khách, vất vả từng ngày với vài đồng lương kiếm sống. Trưởng thành chỉ là chớp mắt, bên trong quán bài trí khác đi. Những bộ bàn ghế được thay mới hết. Khu vườn của riêng nó giờ chẳng còn được sử dụng nữa, thay vào đó là một hòn non bộ được đặt chính giữa, dòng nước được phun lên ở trung tâm khiến tâm trạng người ta như dòng nước vỡ tung xòe quạt rồi rớt xuống. Nay vắng khách. Nó thấy Chi đang ngồi vẫy hai đứa. Kế bên nhỏ là người phụ nữ rất đẹp, nó cũng đoán trước là chị sẽ ra, nhưng không ngờ được gặp sớm vậy.
– Chào chị…
Nó và em cùng chào, chị Huyền vẫn tíu tít cho dù chị hơn nó nhiều tuổi. Phương Anh chỉ lẳng lặng ngồi xuống. Tay em vẫn nắm chặt tay nó. Lâu không gặp lại, chị có vẻ trang điểm đậm hơn những lần trước, chị nhìn chòng chọc vào nó, ánh mắt chị có vẻ gì buồn. Tuyệt nhiên chẳng ai nói gì về những chuyện đã qua.
– Trộ ôi tình cảm ghê nha, chị coi ảnh cưới đẹp lắm… Thích mê lên được ý!
– Bình thường thôi chị, em lùn quá chụp với người ta bị dìm hàng…
Nó cố gắng nói xoáy qua Phương Anh hy vọng tâm trạng em tốt hơn chút, lòng nó khó hiểu vì em chẳng nhìn ai, chỉ đánh ánh mắt ra ngoài cửa quán như lo lắng điều gì. Chị cười cười.
– Đợt này ra đám cưới hai đứa chị cũng ra sớm để chơi lâu, vì lần này ra không biết bao giờ mới trở lại Bắc.
– Ủa thế chị ra một mình à?
– Ừ một mình… Bé lớn rồi không phải trông nhiều, với lại thi thoảng xin chồng cho thoải mái chút chứ…
Giọng chị nhỏ đi, Chi ngồi bên cạnh khẽ nhấp ngụm coffee, trông nhỏ cũng căng thẳng và bồn chồn sao đó. Mấy con người này như đang giấu nó điều gì. Nó hắng giọng khi cậu phục vụ đi ra.
– Em cho anh hai bạc xỉu ít đá một cái cho nhiều sữa nhé!
Phương Anh thích đồ ngọt, lần nào đi ăn uống gì nó cũng nhớ hết thói quen của em. Chị cười như chẳng tươi lắm, cuộc gặp gỡ này cứ ngột ngạt. Không khí im lặng bao trùm cả bốn con người. Cho đến khi cậu phục vụ mang đồ ra, nó mới nói.
– Ủa chứ giờ quán còn của anh Vinh không chị?
– Không, anh ấy kinh doanh thứ khác rồi. Quán này được người ta mua lại.
– Vậy mà sao không chọn quán khác?
Nó hơi hớ lời. Nét mặt chị cười buồn.
– Em có vẻ không còn thích chỗ này…
– Thì… chỗ này xa bên chỗ em đang ở, ở bên đấy cũng nhiều quán xá mà gần hơn…
Sự gượng gạo đến từ những con người trưởng thành, mối quan hệ xưa cũ như bị giẫm nát. Có chăng họ còn, nhưng nó thì không. Thở dài quay lại nhìn, chỗ bục nó hay chơi guitar giờ bị hạ xuống thay vào đó là quầy bar mở rộng với hàng tá chai lọ xếp ngăn nắp. Có tận hai người pha chế. Em vẫn lặng thinh nhìn ra ngoài cổng. Chi bỗng cất tiếng nói.
– Nè Minh… Có… Một người… muốn gặp lại anh… Anh hứa với em. Dù sao cũng phải thật bình tĩnh nhé…
Chi ngập ngừng, giọng nói lắp bắp, tay Phương Anh bỗng run bần bật. Còn chị mặt buồn xo nhìn đi chỗ khác. Nhỏ Chi cầm chiếc điện thoại lên, kéo theo hồi chuông trải dài chưa bắt máy. Nó ngạc nhiên. Đầu đầy thắc mắc về mấy con người này kèm theo thái độ kỳ lạ của họ.
– Ai vậy? Mà gặp thì gặp có gì đâu? Mọi người sao thế?
Chi không nói gì đứng dậy đi ra bên ngoài, bỗng nhiên Phương Anh gục vào mặt nó khóc. Nó hốt hoảng.
– Em sao thế… Nè…
Em vẫn khóc. Thế rồi, Chi đi vào. Đi cùng Chi là một cô gái, họ bước từ từ. Mỗi bước đi của họ như mỗi nhát dao đâm vào tim nó. Nó chết lặng…
Cô ấy đứng đó… Nó đẩy Phương Anh ra, người run bần bật ngồi bệt xuống nền quán. Cốc coffee bị nó vô ý động mạnh, lăn xuống nền vỡ tan vung vãi…
Khuôn mặt cả đời nó dành để nhớ, cô ấy cười nhẹ, vẫn nụ cười đẹp đẽ, ánh mắt rạng rỡ vơi bớt tinh nghịch, tóc đã xõa dài… Vẻ ngoài thay đổi một chút cũng chẳng làm nó quên được… Đó là… Ly.
– A… nh…
Nó vẫn run, hai tay ôm đầu, các vết sẹo từ lần tai nạn tự nhiên nhức nhối. Nó ngồi thu lu một chỗ, nó khóc… Khóc như một đứa trẻ, mọi tiếng ồn, tiếng cười nói, cốc chén xung quanh nhưng tai nó cứ ù đi. Nó gào ầm lên một góc ở quán, nó khóc như cả đời nó được khóc đúng một lần. Người nó co giật, nó cảm nhận được. Chẳng một ai dám tiến vào gần nó, họ đứng đó nhìn nó bằng ánh mắt sợ hãi. Nó đau đớn đến cùng cực, cảm giác giọt nước mắt chảy đều đều. Nó ngã ra sàn…
– Anh ơi… Anh…
…
Phòng khám tâm thần, lần thứ hai trở ra. Một chuỗi ngắn ngày điều trị tâm lý cho ổn định, nó không còn ngạc nhiên hay khóc lóc nữa, người ta rèn cho nó cách chấp nhận được sự thật trước mắt. Sau ngày hôm đó, nó dường như bị câm. Nó không biết họ giải thích với gia đình như nào, nhưng ai vào thăm nó cũng chỉ lắc đầu khi nhìn thấy nó và chẳng hỏi gì cả. Nó sợ mở mồm ra họ sẽ cào cấu vào cái vết thương lòng chẳng thể xóa nhòa của nó bằng những câu hỏi tại sao nó thành ra như vậy. Chuyện chỉ có năm con người biết, gặp nhau tại một thời điểm cũng như kết thúc một thời điểm… Ngày nó chuẩn bị ra viện, đại khái là di chứng của vụ tai nạn và xúc động mạnh khiến nó lên cơn động kinh. Phương Anh vào chăm sóc nó cũng không dám nhìn vào mắt nó, lần nào nó cũng cúi mặt xuống. Mặt nó như thằng mất hồn. Nó biết em khóc rất nhiều. Bón nó xong bát cháo thì nó nghe thấy em có điện thoại. Em ngập ngừng, ánh mắt cực kỳ phẫn uất. Nó biết ai đang gọi cho em. Nó lên tiếng sau chuỗi ngày giả câm.
– Em nghe đi, đừng lo. Anh ổn rồi, nghe đi…
Dù lưỡng lự nhưng em vẫn chiều ý nó.
– Alô?
…
– Mày còn tư cách gì để gặp anh ấy, mày quay lại làm gì, mày thấy anh ấy như vậy mày hả hê lắm sao… Mày không có quyền gì cả!!
…
– Mày tránh xa cuộc sống của anh ấy có được không… Để cho tao và anh ấy được yên!!
Nó giật lấy cái máy điện thoại từ tay Phương Anh. Em ngỡ ngàng, bên kia đầu dây nó nghe tiếng khóc. Tiếng khóc mà lâu lắm rồi, nó không được nghe từ Ly.
– “… Hức… Tao xin mày… Cho tao được gặp anh một lần thôi…”
– “Ừ… anh sẽ gặp em.”
– “Ơ? Dạ… Em xin lỗi… Hức em xin lỗi…”
Nó nghe đầu bên kia khóc to hơn.
– “Anh sẽ gặp em trong hai ngày nữa vào 9 giờ sáng, ở chỗ cũ. Em nhớ chỗ nào thì ra chỗ đó!”
Nó cụp máy không để cô ấy nói. Phương Anh ngồi cạnh, khuôn mặt em lo lắng và run rẩy. Đôi mắt em đỏ hoe, nó hiểu em nghĩ gì.
– Sao em lại giấu anh? Em biết cô ấy còn sống lâu chưa?
– Em chỉ muốn bảo vệ tình yêu của mình có gì là sai chứ! Em giấu anh có gì là sai? Em ích kỷ có gì là sai? Anh là người em yêu, tại sao em không thể giữ anh cho riêng mình?
Phương Anh khóc càng to hơn, em sau bao ngày nhẫn nhịn dường như cũng đang xúc động mạnh. Trong gian phòng kín, hai đứa đều khóc.
– Nếu anh không thể quên nó, tại sao còn đến với em? Em sợ mất anh lắm… Đó là lý do em không cho anh yêu em đâu, em muốn mọi thứ chắc chắn và trọn vẹn, chứ em nhận lời yêu rồi anh lại bỏ rơi em ư… Huhu… Em sợ cảm giác đó lắm… Lần nào cũng vậy, em thừa biết anh chẳng quên nổi Ly… Hức… hức, dẫu sao em cũng chỉ là kẻ đến sau… Nhưng em là con người mà, em… Cũng biết đau chứ… giờ nó quay về, em sợ nó cướp anh đi khỏi em… Em sợ lắm…
Nó nín thinh vì trong lòng đau quá, nước mắt nó lại chảy. Đời nó vừa đau vừa day dứt.
– Chúng ta đã đăng ký kết hôn, chúng ta sắp làm đám cưới… Nhưng em lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Nhưng em tôn trọng anh… Nên anh hãy làm gì anh muốn và cho em câu trả lời. Đây sẽ là lần cuối cùng em chịu tổn thương từ phía anh. Em sẽ không làm phiền cuộc gặp gỡ của anh và Ly đâu…
Nó không nói gì cả. Phương Anh vẫn chăm sóc nó. Lúc đó, đầu nó đầy ắp sự lo sợ, rối bời, ức chế. Căn phòng màu trắng trống rỗng không một ai ngoài em, làm cho nó đỡ hơn chút, nó sợ gặp người. Sợ người ta hỏi nó. Dẫu biết là khó khăn, nhưng nó đã có quyết định của cuộc đời mình. Chẳng qua nó chỉ muốn đi tìm một câu trả lời cho riêng bản thân mình về cái ký ức làm nó đau đáu từ ngày đó tới giờ. Suốt ngày qua từng mảng ký ức cũ cứ đeo bám như muốn giết chết nó. Nó thiếp đi mà thấy nhành hoa bồ công anh quanh quẩn đâu đây.
…
Ngày chớm đông Hà Nội. Mùa này vẫn đến rất buồn và ảm đạm như thế. 9 giờ sáng, công viên Linh Đàm. Nó đến sớm hơn, nếm trải chút gió chút sương, đê đóng băng tim mình lại ngăn không cho nó bùng lên dữ dội một lần nữa. Cô ấy cũng đến đúng giờ không gọi, không nhắn tin… Vẫn đúng hàng ghế đá, bãi cỏ, nhành cây khẽ rung bởi gió. Cảnh vậy mà lòng người đã khác.
– Anh…
Ly… Cô ấy vẫn đẹp như ánh mặt trời, dù bao nhiêu năm đi chăng nữa. Người con gái này vẫn rạng rỡ, tỏa sáng thuần khiết nhất. Lòng nó không được phép xao xuyến… Dù cho có thật sự là vậy. Nó im lặng nhìn, nước mắt cô ấy vẫn nhòe đi nơi khóe mắt. Nó đau, cố giữ bình tĩnh.
– Chào em… Lâu không gặp.
Trong nó như vỡ tan thành từng mảnh vụn theo từng lời nói lạnh lùng của bản thân mình. Nước mắt của Ly vẫn chảy.
– Em xin lỗi…
Cô ấy ngồi xuống bên cạnh bất chợt ôm chầm lấy nó. Nó ráng đẩy ra.
– Một chút thôi em xin anh…
Nó để yên, một cơn gió lạnh lẽo nào đó chầm chậm đi qua. Càng ngày nó càng không chịu được và nó khóc… Nó khóc thút thít sợ phát ra tiếng, đau quá.
– Em đã một mình rất lâu… Em dấu anh, em làm anh đau. Ca phẫu thuật của em thành công… Nhưng giữa ranh giới cái chết và sự sống, em cảm thấy sợ hãi. Em cần gia đình… Hơn tất cả điều gì. Chị Hà cũng không cho phép em liên lạc với anh, gia đình em cũng cấm cản em… Không cho em được liên hệ bất kỳ điều gì với mảnh đất này nữa… Với anh nữa. Em trầm cảm một thời gian… Em… nhớ anh…
Ly giải thích chậm rãi đến xúc động giọng nghẹn lại, nó hiểu. Khi liền kề cái chết, điều cần nhất là gia đình, chứ không phải bất kỳ ai. Nó thương Ly nhiều hơn là hận, Ly yêu nó lúc nó chẳng có gì trong tay, không điều gì ràng buộc, thời gian chẳng lâu để sâu nặng như nó tưởng, nó chỉ tin em mất theo lời chị của em, nó từng van xin chị ta cho biết địa chỉ bên đó để một lần được thăm phiến đất nơi em dừng chân, nhưng bị chị ta cự tuyệt, khuyên nó còn nhỏ nên lo cho tương lai và quên em đi, nó từng ngu ngốc ước rằng có thật nhiều tiền để đi tìm em một lần nữa dù tin em đã mất. Nhìn lại, tình yêu của hai đứa rất mong manh… Nhưng không phủ nhận, nó đã từng yêu em hơn tất thảy mọi thứ ở cuộc đời. Thế rồi… Cuộc đời cô lập em và nó.
Hai đứa không nói những tâm sự xã giao khi bất ngờ gặp lại sau nhiều năm xa nhau, dường như cuộc gặp gỡ định mệnh ấy cho Ly hiểu Ly phải nói gì với nó vào lúc này. Nó thì đã dần chấp nhận. Dù còn day dứt.
– Không một ngày nào em không nhớ đến anh… Em đau đớn, em mặc cảm vì rời xa anh… Em khóc cạn nước mắt vì nhớ anh… Nhưng chẳng cách nào đủ dũng cảm tìm lại anh một lần nữa. Em vẫn mộng tưởng một ngày em về bên anh, em sẽ yêu anh như chúng ta đã từng. Tối hôm đó, em biết em đã giết chết anh…
Cảm xúc trong nó vỡ òa, nó nhớ, thương em qua từng nhịp thở. Nó ôm lại em, hít vội vã mùi hương đã làm nó si mê từ những ngày đầu. Nước mắt nó rơi không kìm được vì đau đớn. Ly ôm nó chặt hơn.
– Mình quay lại được không anh… Dù em biết em đã đến muộn… Nhưng…
Nó giật mình đẩy em ra, giữ chặt hai bờ vai em. Ánh mắt em đang hy vọng nhưng bàng hoàng rồi chợt tắt. Nó nghĩ đến Phương Anh và nhìn Ly. Em đã già dặn hơn trước, đôi mắt đỏ hoe vẫn đẹp long lanh đó đã vơi bớt ngây thơ.
– Em… Anh xin lỗi… Mình đã mất nhau… Anh… không còn… yêu em nữa…
Ly lắc đầu… Cô ấy tuyệt vọng nói khẽ. Hàng nước mắt ướt nhòe vào má.
– Em không tin… Nhìn thẳng vào em và nói như vậy anh làm được không?
Nó cố gắng nói từng nhịp đứt gãy, che đi sự bất lực trong lời nói. Mỗi lời nói ra nếu Ly đau một thì nó đau đến ngàn lần.
– Đúng… anh vẫn luôn yêu một người con gái… Vào năm 18 tuổi, cô ấy chịu đến với anh lúc anh bơ vơ chẳng có gì trong tay. Anh vẫn luôn yêu một người con gái… Vào năm 18 tuổi chịu ăn chung một tô mì với anh trong căn nhà trọ tồi tàn, ôm anh vào ngày đông rét buốt, đến với anh từ những cơn mưa, anh vẫn luôn yêu một người con gái vào năm 18 tuổi, điên cuồng chạy theo anh dù anh có phũ phàng đẩy cô ấy ra như nào… Thế rồi, anh gục ngã bởi tình yêu đó và cô ấy bỏ anh đi… Anh hiểu, nhưng anh không cam tâm… Anh đau đớn lắm… Nhưng em… Anh xin lỗi, anh yêu Ánh Dương của anh… Em thì lại chẳng còn là cô ấy nữa rồi… Và anh cũng không phải là anh của ngày xưa nữa…
Ly òa khóc tính ôm nó, nhưng nó vẫn giữ vai em lại.
– Em xin lỗi… Đừng như thế với em mà… Em xin lỗi, em về rồi đây… Đừng như vậy với em… Em còn yêu anh rất nhiều…
– Anh xin lỗi… Anh không nói giai đoạn mình bên nhau là lúc anh khó khăn nhất, nhưng… Thời gian vừa rồi là thời gian anh cần một ai đó nhất, Phương Anh đã đến bên anh… Anh nợ cô ấy quá nhiều… Anh từng chết đi trong cái kỷ niệm về em, anh như một thằng điên đi tìm những thứ còn sót lại của em trên mọi cung đường ta từng đi, mọi nơi ta từng đến, thói quen lời nói của em, món đồ em tặng anh cất giữ… Bất kể điều gì anh nhớ hết… Lúc đó anh sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để có em trong đời, ít nhất anh đã từng như thế vậy mà anh chẳng có một tia hy vọng nào cả… Nhưng em… Anh xin lỗi… Anh sắp có vợ rồi.
Ly sụp xuống gào khóc, nó đỡ em lên. Vẻ đẹp của em giờ thành một bông bồ công anh tráng lệ nhưng chẳng còn cơn gió nào kéo em theo nữa…
– Em này… Em chỉ nên yêu anh nốt hôm nay thôi, còn tình yêu ấy để anh giữ trong tim cả đời em nhé… Xin lỗi em và cảm ơn em về tất cả. Anh hy vọng em sẽ tới đám cưới của anh và chúc phúc cho anh…
Nó thấy đôi mắt em hụt hẫng và tan nát. Bàn tay ấy run rẩy chạm vào từng vết sẹo, chạm cả vào ngực trái của nó nơi em đã từng cắn vào. Đôi mắt em tràn đầy cả sự bi thương lẫn tiếc nuối. Nó đau mà nói gì được nữa đây, mọi việc đã lỡ làng, thương, hờn, đau, tủi… Em đã cứ thế mà đi. Mùa đông năm ấy là mùa đông lạnh nhất đời nó.
– Chắc anh phải đau lắm nhỉ? Em xin lỗi vì không ở bên anh lúc anh cần em nhất… Em xin lỗi… Chỗ này không còn là của em nữa rồi…
Ánh mặt trời tỏa ra nhưng lạnh lẽo. Nó im lặng nhìn Ly mà lòng đau đớn.
– Hẹn em ở một đời khác bớt đau hơn, để mình có nhau đến trọn vẹn, giờ đời này anh nợ cô ấy…
Ly vẫn thất thần ngồi đó, nó phải vội lên xe về vì không thể chịu được sự bất lực từ dòng cảm xúc này, ước rằng em đừng đến, ước rằng em đến rồi đừng đi. Từ khi em đi cuộc sống của nó vẫn vậy, chỉ là tâm hồn chết theo em lúc rời xa.
“… Em biết không? Dù chúng ta ở đó. Đối mặt nhau nhưng chỉ cần cả hai quay lưng lại thì chúng ta đã cách nhau cả một vòng trái đất, xin lỗi em… Anh không đủ sức, không đủ dũng cảm, không đủ thời gian để giữ em lại một lần nữa. Chúng ta phải trưởng thành khỏi tình yêu ấy. Em không phải người đầu tiên khiến anh rung động, nhưng em là người đầu tiên khiến anh yêu đến từng nhịp thở của mình, khiến anh nhớ trọn một đời, khiến anh một thằng đàn ông vô tâm lạnh lùng phải khóc, em là tình đầu của anh. Anh là một kẻ cô độc, có tâm hồn trống rỗng nhất thế gian, cảm ơn em đến bên đời lấp đầy anh bằng sự đau thương và mất mát…”
Trên đường về nó chạy chậm, gió làm nước mắt khô lại. Nó không thể lạnh lùng trước Ly, nó vẫn là thằng yếu đuối. Nhưng nó dứt khoát mặc dù cảm xúc của nó chẳng được như nó nói ra.
…
Bố mẹ hôm nay đi đâu không có nhà, lúc nó vô viện bố mẹ vợ vào thăm mà cứ sốt sắng cả lên. Ái ngại quá. Nay Phương Anh cũng nghỉ làm, nhưng chẳng thấy em đâu. Lên phòng, nó nghe tiếng khóc thút thít. Thấy nó em ngồi im như lo sợ phải nghe điều gì, ánh mắt chực chờ òa khóc. Nó thương em quá.
– Xin lỗi đã để em phải lo lắng, cô ấy là quá khứ của anh, còn em là hiện tại và tương lai của anh… Anh xin lỗi vì không hiểu em, anh yêu em và không có chữ nhưng nào cả… Vợ anh, trọn đời bên nhau nhé…
Nó nói mà sống mũi cay cay. Phương Anh tự dưng dừng khóc mắt cứ nhìn chằm chằm nó, bỗng nhiên em ôm nó và hôn ngọt ngào, hơi thở em gấp gáp hơn, nó cuốn vào em như ngày này cả hai đứa cùng đợi. Chẳng điều gì ngăn cản, nó biết em ngượng ngùng nhưng cứ theo bản năng, lần đầu của em gượng gạo. Hai đứa cuốn lấy nhau cho đến tối, nét mặt em tươi vui trở lại, ánh mắt có ý nghĩa và hạnh phúc. Cả em và nó đều không nói gì chỉ nhìn nhau cười.
Hôm đó bố mẹ không thấy về, Phương Anh cũng không ra khỏi phòng. Nó mò đi tìm đồ ăn về chăm em. Tự nhiên thấy đời còn gì hơn nữa mà phải lo nghĩ nhiều, cái gì qua được cứ cho qua. Mọi thứ đã êm đẹp. Rồi đời này nó sẽ ở bên em, vợ nó. Suy cho cùng, ánh nắng cũng chỉ là một điều kiện để hoa lớn lên, nhất là bông hoa Lan đẹp rực rỡ là em.