Phần 22
Ngày hôm sau tỉnh, tinh thần nó khá sảng khoái. Cũng may rượu này uống dậy không bị đau đầu, nó để em ngủ thêm chưa muốn đánh thức. Trời thì rét, cái chăn bông dày gấp ba lần dưới xuôi cộng thêm căn phòng có sưởi mới đủ ấm. Em mắt nhắm nghiền ngủ đẹp tựa thiên thần. Nó vệ sinh cá nhân đi xuống gian phòng dưới chỉ thấy U đang nấu nướng gì đó với hai đứa con gái không phải trong số hôm qua. U bảo hai đứa này là nhân viên, gặp mưa tuyết xin về nay mới đến được.
– Ủa Việt đâu rồi U?
– Em nó đi đón khách rồi, nó chăm chỉ và nhanh nhẹn việc gì cũng đòi tự làm mới yên tâm.
Nó không nói gì ngồi xuống nhận cốc trà nóng từ U, hai đứa kia nhìn qua nó, cho thỏa tính tò mò rồi thản nhiên đi dọn dẹp. Nó thấy có vài khách cầm đồ đạc đi khỏi. Chắc lưu lại một đêm do thời tiết xấu, được cái chúng nó lên đúng ngày cuối tuần thành ra qua một hôm lại sang tuần mới, nên họ cũng về bớt đông.
– Hai đứa ăn sáng luôn với U nhé…
– Dạ thôi, v… ợ con còn ngủ, phiền gia đình mình quá. Để lát con gọi đi ra ngoài ăn. – Nó gượng gạo nhận vơ để tròn việc, nó không muốn có sự thắc mắc nhiều. Nó lười trả lời.
– Phiền gì đâu con, nhà U ở đây vẫn tiếp khách bình thường mà. Cũng đáng kể gì mấy…
– Hì nhưng thôi, con xin U bữa tối thôi, chứ giờ sáng dậy cũng lắt nhắt, U dậy sớm. Chứ bọn trẻ tụi con chả biết thế nào, mất công U đợi.
– Thì đành vậy… Để U gọi thằng An.
U mẹ cậu Việt đánh tiếng, nó ngồi xoay cốc trà thơm lừng nghi ngút khói trong tay lòng thấy ấm áp, tuy chỉ là khách du lịch có chút quen biết mà họ đối đãi với mình tử tế quá, cả gia đình nhà cậu Việt đều rất hiếu khách mà hiền lành. Với dịch vụ kiểu này, nó cam đoan ai đi như nó cũng đều muốn quay lại.
Nó lên trên sân thượng, U bảo hết mưa tuyết rồi, nay trời quang tạnh ráo, chỉ vương chút sương mù. Vẫn rét cắt da thịt, nhưng đỡ hơn hôm qua. Nó chắc mẩm nay phải đi đâu đó, đi du lịch không được lãng phí thời gian mà. Quay lại phòng cũng muộn hơn cái giờ gọi là buổi sáng. Em vẫn còn ngủ cuốn gọn vào chăn hở mỗi khuôn mặt.
– Em ơi… dậy đi…
Nó chạm nhẹ vào chiếc mũi thanh tú và gọi. Em từ từ mở mắt, ngồi hẳn dậy không delay thêm chút nào. Kiểu như một khuôn khổ nhất định, Phương Anh khác với các cô gái khác. Khẽ vươn vai em ôm vào người nó.
– Mấy giờ rồi hả anh?
– Tám giờ sáng rồi, nay trời đẹp lắm. Đi chơi được nè.
– Um hihi, rét quả nhỉ?
– Rét chứ, có vài độ thôi…
Phương Anh buông nó ra, bước xuống giường loạt xoạt đôi dép, nó để ý thấy chân em dài đến độ cái quần ngủ của em chỉ đến được gần mắt cá chân. Khuôn mặt không makeup khiến nó mới nhận ra em giống Lan, cô bé ngày xưa, hơn bao giờ hết, nó tự cười mình. Hai người đó là một mà. Khác mỗi, chẳng mấy khi thấy Phương Anh đeo kính dù nó biết em cận. (Sau em nói em đeo kính áp tròng).
Nó đóng bộ đồ đi ra ngoài, tất nhiên là những bộ đồ dày để tránh rét và không còn lỗ chuột cắn nữa, nó đã chú ý ăn mặc hơn thời sinh viên và đời sống cũng đủ cho nó sắm sửa những bộ đồ hợp lý. Nó khác xưa rất nhiều, cả bên ngoài lẫn bên trong.
Không phải đợi lâu, Phương Anh đi xuống với nó trong một áo khoác dài, đôi boot cao cổ cùng chiếc mũ len màu trắng, nhìn em bây giờ thậm chí còn xinh đẹp trẻ trung hơn so với lần đầu nó gặp lại em.
– Đẹp ha…
– Thôi đừng nói điều đương nhiên nữa đi…
Tỏ vẻ thản nhiên nhưng vẫn đỏ mặt. Cái chất lạnh mà ấm trong tính cách của em khiến nó thấy em là một cô gái vô cùng đặc biệt. Hai đứa thuê một chiếc xe máy của U để tự do khám phá, sau khi từ chối lời mời nhiệt tình của cậu Việt. Đi đón khách về là cứ muốn đưa chúng nó đi chơi sợ không biết đường, nhưng nó thích đi riêng mò đường cho thoải mái. Em kêu đói vì tối qua ăn lẩu, còn uống rượu, bụng nó cũng sôi ùng ụng. Nó đèo em, đi chậm sợ em lạnh. Em ở sau hí hoáy cái điện thoại tìm đường. Đến được quán ăn sáng, mùi thức ăn kích thích vị giác.
– Ăn thử cái này đi anh…
Em xoay xoay đôi đũa rồi chỉ vào cái menu. Hai bát mì vằn thắn cùng sủi cảo. Nó chưa ăn qua bao giờ nhưng khá ngon, em vẫn cái thói quen cho đủ topping vào bát. Nó cười ngán ngẩm.
– Ăn vậy mới ngon…
– Còn mùi vị gì nữa đâu mà ngon…
– Kệ em… Quen rồi mà.
Cái sự nghiệp ăn uống của hai đứa nó chóng vánh như pháo hoa đêm giao thừa vì đói. Được cái em ăn không ngại ngần giữ ý nó thích kiểu như vậy. Xong mò đi tìm chỗ chơi. Đến được Thác Bạc em hào hứng dắt nó lên cái cầu thang ngoằn ngoèo, bên tay phải là thác nước chảy xuống. Có vài người đứng trên đó ánh mắt lơ mơ nhìn nước và rừng cây. Họ bảo mùa này thác ít nước. Nó thấy hơi rét nên nắm chặt tay em đi từ từ, một phần nó cũng sợ độ cao khi cái cầu thang này nó thấy chẳng đảm bảo cho lắm.
Em đứng trên đó sáng không còn lu mờ bởi sương đẹp rạng ngời. Cứ tíu tít bắt nó chụp ảnh, bảo để làm kỷ niệm. Nó thuộc loại người xưa, không hội nhập được nhanh như em nên mặc cho em muốn tạo dáng gì cũng được, lấy nó làm mẫu cũng được. Nhờ người ta chụp ảnh hộ. Người ta khen em đẹp mà nó cứ vui lây trong lòng. Hít mùi nước chán chê, hai đứa mò đến được Đỉnh Đèo. Nó thấy em gọi vậy. Chỗ này có một tầm nhìn tuyệt vời như bao trọn tất cả khung cảnh của nơi đây.
Có một điều lạ, đứng trên mỏm đất đó. Em mất hẳn cái vẻ tíu tít lúc nãy, chỉ lặng người nắm chặt tay nó lại và nhắm mắt một lúc lâu. Nó hơi tò mò nhưng không hỏi. Nó cảm giác đây là khoảng lặng đối với em sau suốt thời thanh xuân chạy mỏi mệt theo cái tình cảm con nít.
Nơi đây cảnh vật đất trời như dung hòa nhau, ruộng bậc thang trải uốn mềm mại dưới mắt nó. Em một hồi yên lặng đã chịu mở mắt ngắm cảnh. Nhưng cũng chỉ đứng đó không nói gì, chốc chốc quay sang nó nhìn ý nghĩa lắm, mặc cho các dải mây cứ trôi nhẹ. Nó ngồi trên xe nhìn em từ đằng sau để cho em một chút thời gian riêng tư, đưa bàn tay lấm tấm sẹo lên nó cảm giác như chạm vào được mây.
– Phiêu quá cô nương… về chứ nhỉ?
– Dạ… cảnh đẹp quá anh ha.
– Đẹp mà lạnh như em vậy á?
– Khùng… Em tự thế để cho bớt đau lòng đấy. Em không ấm áp được như ai kia đâu.
Có chút hờn ghen trong giọng nói của em. Nó vui hơn chứ chẳng buồn, dù là ký ức nhưng điều này cho thấy nó sắp chạm đến cánh cửa cuối cùng trong trái tim em. Hai đứa về lại khách sạn trả xe, chỉ thấy anh An ở quầy tiếp tân, chào anh để lên phòng, trời rét mà sáng ăn no nên hai đứa nằm ôm nhau ngủ bỏ bữa. Nó thiu thiu em cứ nghịch điện thoại.
– Bộ ở trên đó nhiều cái hay lắm à?
– Có hay có dở, nhưng tiện ích nhiều cái lắm. Ví dụ kết bạn, xem phim nè, post ảnh khoe nè… hihi. Ông già như anh không khoái là đúng rồi.
– Xem nhiều coi chừng hỏng mắt ấy.
– Thì hỏng rồi, em vẫn đeo áp tròng mà. Cận chỉ tăng độ thôi chứ chả giảm đâu.
Em nghịch đuôi tóc đen mượt của mình rồi nghịch cả mặt nó.
– Xưa trắng như bột, giờ đen bớt nhỉ?
– Thì trước trong Nam làm nhà máy mà, rồi toàn bêu nắng không ít thì nhiều phải đen chứ. Trắng nhìn yếu lắm.
Em bụm miệng cười cuộn vô chăn, ở với cô nàng lạnh lùng này nó chỉ cần có vậy, Phương Anh cười đẹp nhưng ít khi cười lắm. Giờ đỡ hơn trước nhiều. Em nói khẽ với nó những điều trước kia do đầu óc nó nhớ không rõ, chẳng ngờ em nhớ không xót chi tiết nào cả.
– Trước em vừa đen nhẻm, cận thị, còn xấu xí, sún răng nữa. Hihi, không phải anh chịu chơi với em thì chắc em chả theo anh đến như này đâu nha…
– Người ta bắt anh chơi cùng, không lại khóc nhè ấy chứ…
– Xì… em cũng cho anh kẹo suốt còn gì, trước cả gia đình vô Nam, em cuỗm cái đồng hồ của bố xong tặng anh sinh nhật ấy… Sau đó bị chửi té xác luôn.
Thì ra nguồn gốc cái đồng hồ cũ nó luôn trân trọng là của bố em, thảo nào nó phải đục thêm lỗ mới gài chốt vào được. Nó cố nhớ cái hình ảnh chạy theo chuyến xe đưa em đi mà khóc nức nở một cách mờ nhạt, đầu nó đau như búa bổ. Chắc do vụ tai nạn. Ngoài vết thương về thể xác, vụ tai nạn khiến nó điều trị tâm lý mãi một thời gian dài mới đỡ trầm cảm, vì chỉ sau một cú ngã rồi mất tất cả. Tự nhiên nó buồn. Nhìn người con gái đang nằm cạnh. Nó thương em, bởi em chạy theo nó mãi cả tuổi thanh xuân đến cả lúc nó quay về xuất phát điểm làm lại từ đầu. Em cũng chính là động lực trưởng thành, sống tiếp, để thực hiện trách nhiệm của nó là yêu thương bù đắp cho em.
– Nè… nghĩ gì mà mặt hứng khởi dữ vậy? Em gõ nhẹ vào trán nó, bừng tỉnh sau dòng suy nghĩ.
– Đâu có đâu, tính xem mai đi đâu nốt rồi về lại Hà Nội. Sắp tết rồi, về thu xếp công việc cho ổn, gần tết công việc lu bu.
– Em cũng tính vậy… Lâu không gặp em nhớ bố mẹ quá.
Hai đứa ôm nhau nằm mà chẳng ngủ được, cho đến tối. Lại mò xuống tìm chỗ ăn, báo cáo để U không nấu cơm. Nó với em thuê xe rồi tìm được quán nướng trong con hẻm. Nó cứ tần ngần trước những xâu thịt đủ màu sắc, em cũng thích thú nghịch ngợm chọn mỗi loại có vài que để ăn thử. Rồi cũng thành ra cả đống, thêm bánh mì nữa. Nó ngồi ấm cúng nhìn em. Thi thoảng em đút cho nó như một đôi vợ chồng son thật sự.
Ngày kế chúng nó đi thêm được vài địa điểm nổi tiếng khác nữa nhưng lần này có cậu Việt lái xe đưa đi, được cái cậu ấy dặn dò về giá cả cũng như hướng dẫn cụ thể lắm. Em chăm chú nghe, còn nó không để ý nhiều. Có một sự đáng buồn đó là, nó sợ độ cao mà em cứ nhất nhất muốn lên Fansipan, đi cáp treo em khúc khích cười trước khuôn mặt nhợt nhạt của nó. Lên đến nơi nó vẫn sợ, em dắt tay nó đi như dắt trẻ con vậy.
Chỗ này vắng người vì không phải mùa du lịch chỉ lác đác, em đi nhìn ngắm lung tung mà hai tay ôm trước ngực. Rét thấu tâm can, nó thì đứng chỗ trụ cờ bám vào lan can chỉ dám nhìn thẳng mà không dám nhìn xuống. Chẳng có gì cả ngoài mây mù trôi. Em tung tăng chụp ảnh không sót cái gì, hết chụp nó, rồi nhờ nó chụp có vẻ hạnh phúc lắm. Chán chê và đói mới được em cho về. Cậu Việt đón tận nơi hỏi han, nó thì tâm lý chưa hoàn hồn nên kệ em nói chuyện với Việt.
Ngày cuối cùng, cậu ấy đưa hai người chúng nó về đúng nhà em luôn nhưng không vào và xin phép đi.
– Em cảm ơn vợ chồng anh chị nhé, có ai cứ giới thiệu cho em. Hy vọng có dịp anh chị lại lên chơi ạ…
– Ừ vợ chồng mình cảm ơn. Cậu chạy xe cẩn thận…
Sau chuyến đi đường dài, em cả nó ngủ một lèo cho đến sáng. Chúng nó vẫn dính nhau như vậy cho đến những ngày cuối cùng của năm. Em quyến luyến nó mãi sau mấy ngày thu xếp công việc, em đưa cho nó cả chìa khóa nhà bảo có gì lên ở đỡ phải thuê phòng, em cũng đưa trả nó cuốn sổ tiết kiệm bảo nó giữ, nó từ chối chẳng được đành nhận lời cho em yên tâm.
– Nè… em chỉ về ăn tết và nói chuyện với bố mẹ thôi, nhưng anh cũng chuẩn bị tinh thần sẵn là có thể vào Nam bất cứ lúc nào nếu muốn có em đấy nhé…
Nó nắm chặt tay em lại vào hôn em nhẹ nhàng trước khi em bay. Nó vẫn vậy mỗi lần đưa tiễn ra sân bay là lòng lại day dứt nặng trĩu một nỗi niềm không tên, nó sợ cảm giác này dù nó biết em sẽ quay lại với nó khi hết tết thôi.
Nó được nghỉ tết Nguyên Đán với hai số tiền thưởng của hai công việc, anh trai nó đã có gia đình riêng nên một mình nó đảm nhận phần dọn dẹp sắm sửa tết nhất, bố mẹ đã có tuổi nó không muốn để bố mẹ lo nhiều. Đêm giao thừa, nó một mình gọi điện cho em đúng mười hai giờ để nói lời nhớ nhung, yêu thương cũng như chúc mừng năm mới. Tuyệt nhiên không hỏi em về vấn đề hai đứa vội, dù bố mẹ em có như nào nó cũng muốn em có ngày giao năm đẹp và vui trọn vẹn. Giọng em hồ hởi khoe chen lẫn tạp âm ồn ào, em hình như cũng đang xem pháo hoa. Ba từ nó nghe rõ nhất từ đầu dây bên kia “Em nhớ anh!” Ấm lòng, nhưng nó muốn qua tết thật nhanh.
– Ê cu! Đi sang đây chút đi tao muốn nói chuyện với mày!
Đêm thứ hai mấy đón giao thừa cùng thằng bạn thân chí cốt là thằng Long, thằng ham ăn kéo nó về nhà xông đất. Nó chào hai bác bố mẹ thằng bạn thân ngồi nhai cái hộp hạt dẻ.
– Sao, có chuyện gì?
– À… ra giêng định tụ vốn mở thêm một quán nữa, nhưng không phải ở đây mà ở trên kia.
Thằng bạn nó là thằng ham mê điện tử, ham đến độ học cái trường công nghệ thông tin xong ra xin vốn gia đình mở quán nét. Ở dưới quê nó đã mở được một quán rồi, thu nhập khá được. Nó muốn mở thêm một quán nét nữa trên Hà Nội.
– Ghê vậy, mà đủ vốn chưa? Nói với tao làm gì?
– Thằng ngáo này… tao muốn mày góp với tao mở quán ấy? Chứ giờ mày trông chờ vào cái đồng lương kia sao duy trì mãi được, sau này còn vợ con các thứ. Đệch mợ học tiếng còn chưa xong nữa…
Bạn thân của nó trưởng thành từ lúc nào không hay, xuất phát điểm tuy không cùng nhau mà, dẫu sao bạn nó cũng là thằng giỏi giang về cái lĩnh vực nó chọn. Nó biết Long nghĩ cho nó nhưng nó hoàn toàn mù tịt ngành này, chỉ có cái giống thằng Long là cũng ham chơi game do thằng này đầu độc.
– Mày tin tao, ở quê mình nhu cầu hạn chế bởi người ta coi cái quán nét là cái gì đó độc hại lắm, làm trẻ con hư hỏng này nọ. Tao mở cũng mang tiếng, nhưng mở trên kia nhu cầu người ta cao hơn, cũng văn minh hơn. Mở hai quán, tao trông dưới mày trông trên đấy. Lợi nhuận chia đôi, lỗ tao trả mày đủ.
Nhìn đôi mắt quyết tâm làm giàu bằng đam mê, nó tin thằng bạn nó nhiều nhưng chưa có chính kiến. Thằng mập này làm nó suy nghĩ mãi từ đêm giao thừa đến tận sáng mồng một.
– Từ từ, ra giêng tính. Vốn tao có, nhưng tao cần tìm hiểu. Dù sao không biết gì cũng chẳng làm được mà. Phải không?
– Ừ cũng đúng… Tao biết một thằng cẩn thận như mày thể nào chả để ra được chút ít.
Thằng lợn này cũng khôn, cơ mà do bố mẹ tiết kiệm cho chứ nó có chủ định đâu. Bố mẹ thằng Long coi nó như con vì nó chơi với thằng Long từ nhỏ. Nên cứ ngồi muốn nói chuyện với nó, phần nó vì ngán ngẩm và buồn ngủ liền chạy biến về nhà.
Tuổi này chẳng được lì xì nữa mà phải đi mừng tuổi lũ trẻ con, may nó dư giả nên mới đủ cho từng đứa cháu nó. Đến mồng ba, gia đình anh Cương sang bên nhà nó chúc tết. Ngồi ở bộ trường kỷ, chị Quỳnh bồng đứa cháu trai, nó giống anh Cương như tạc mà cười cười.
– Nom dạo này có da có thịt nha…
– Hehe ở nhà, ông bà cho ăn có thiếu gì đâu em béo lên là phải…
– Gớm béo gì chú, chị mày đẻ xong mới sợ. Đợt đó lên sáu mươi cân…
Anh Cương ngồi nói chuyện với anh trai và bố mẹ nó xong mới quay sang nó.
– Nè… lì xì chú Minh…
– Cái ông này, em lớn rồi…
– Ở nhà thằng nào chưa vợ tao mừng tuổi hết. Mày lớn sao được với anh haha.
Nhận phong bao nó cười thầm, chắc anh vẫn biết ơn nó vụ nó vào Nam làm thay anh. Nhấp ngụm trà nó đung đưa nhìn gia đình anh chị và tự tái hợp viễn cảnh đó trong đầu nó.
– À này, mai anh với chị định lên thăm vợ chồng bác Chung… Mày đi cùng không?
– Bác ở xóm trọ hồi năm nhất em lên đấy á?
Nó hỏi lại cho chắc chắn. Lòng bồi hồi, bao nhiêu năm qua liệu gia đình nhà bác còn hồ hởi đón mình như thời nó còn… Tâm. Cô nhóc ấy. Không biết giờ ra sao, nó trượt dài trong suy nghĩ hồi tưởng và lại đau đầu.
– Ừ anh chị muốn lên thăm bác, dù sao nhờ ở nhà bác hai vợ chồng anh mới có ngày hôm nay mà. Anh cũng muốn cho hai bác gặp thằng nhóc này nữa.
Anh Cương đánh mắt nhìn sang con trai cùng vợ của mình bằng ánh mắt hân hoan tự hào. Nó bừng tỉnh lại theo cơn suy nghĩ, lòng hồi hộp.
– Dạ em đi… mai anh chị có đi thì gọi em với nhé!