Phần 2
Đến Sài Gòn thì mình được công ty sắp cho một căn hộ nhỏ gần như là chung cư. Mình cũng không nhớ rõ là đường nào vì lâu rồi, Quận 2 thì phải. Mình còn được thêm một anh trợ lý, lúc đấy nghĩ là oai lắm vì mình mới ra trường, nhưng giờ nghĩ lại chỉ là giúp nhau trong công việc thôi nên thấy bình thường. Anh trợ lý ấy tên Quân, anh cho mình mượn chiếc xe máy cũ của anh sài tạm vì mình mới vô, ảnh thì đi xe hơi rồi.
Nhà cửa ổn thỏa xong thì chiều đến, mình với anh ra nhà máy coi nguyên liệu. Nhìn cái mớ nguyên liệu cùng danh sách sản phẩm, mình còn đi loanh quanh coi quá trình làm nữa. Không phải tự nhiên mà mình dễ dàng được chọn vô đây đâu, ngoài quan hệ ra mình còn phải có thực lực nữa. Lúc đó thì mình đã khá tự tin với bản thân hơn so với những năm trước. Mình quay qua anh Quân.
– Làm như thế này, thì nửa năm mới xong được anh ạ. Thế hơi chậm…
– Không sao đâu, anh cứ yêm tâm, bọn em tính hết rồi… đảm bảo kịp tiến độ…
Anh Quân thì là người Sài Gòn, ăn nói khá lịch sự. Mình ít tuổi hơn, anh ý biết. Nhưng vẫn tôn trọng mình. Dù sao anh ý cũng là trợ lý của mình.
Vì hôm đó mới vào Sài Gòn nên mình không làm luôn, chỉ xem chút rồi về nhà tắm. Đến tối, tính ra quán hủ tiếu ăn thử. Thì anh Quân có gọi mình qua nhà anh ăn cơm, mình từ chối khéo nhưng không được. Anh ấy mời nhiệt tình quá. Mình cảm tưởng như người Sài Gòn rất hiền, thật thà với mến khách.
Anh có vợ có con rồi, một bé trai khoảng 3, 4 tuổi. Chị ấy mang đĩa đồ ăn với vài chai bia ra rồi chăm thằng cu ăn.
– Hết anh cứ kêu em nha… còn nhiều lắm á…
Thật ra thì mình không thích nhậu, chứ không phải không biết. Đi học đại học mà không biết nhậu thì hơi không đúng với quy trình. Mình với anh có tý men vào là nói đủ thứ chuyện. Anh tâm sự nhiều lắm hết công việc rồi gia đình. Lúc đó tự nhiên mình thấy cuộc sống hôn nhân cũng khá thú vị. Nhưng mà trong đầu chả nghĩ đến chuyện lấy vợ sớm đâu, lúc ấy chỉ tiền thôi.
…
Đón mình vô Sài Gòn là cái không khí nóng kinh khủng của Sài Gòn, mình đã nghĩ vô là mùa mưa nhưng chưa tới, chỉ nắng không thôi. Mình lúc đó hai mấy tuổi đầu, có trưởng thành thật nhưng tự nhiên sinh ra cái thói ăn vặt ở đâu, chắc là từ lúc yêu em. Nghĩ lại lúc đó mới vào nhớ em lắm, nhưng mình chả làm gì được. Cảm tưởng xa Hà Nội cứ như xa em một lần nữa, ở một mình trong cái chung cư mình nhiều lúc thấy buồn với cô đơn đến lạ. Mình cứ nghĩ sẽ quên được em, nhưng mọi thứ cứ nguyên vẹn trong đầu mình ở cái ngày em đi. Ở cái công viên mình đón mưa như đón một cuộc sống mới không có em vậy.
Lúc đó thì mình vẫn chưa đổi điện thoại, vẫn dùng cái điện thoại cũ, có lưu ảnh em mình chụp trộm với khá nhiều bài hát rap mình nghe cả tỉ lần. Nghe nó buồn nhưng nhẹ nhõm. Các bạn ạ, càng trưởng thành các bạn sẽ càng thấy cô đơn.
Vì đi làm nên mình không có hứng đi khám phá phố phường như ở Hà Nội. Thật sự lúc đó mình chỉ có đến nhà máy rồi về rồi đến nhà máy. Ngày qua ngày với công việc giám sát sổ sách. Hay đôi khi rảnh rang lại chạy đi khuân đồ phụ công nhân. Mình nhớ mình có quen một bé khá duyên với một bên răng khểnh… hôm ý là hôm gần cuối tuần mình có ở lại muộn để thống kê lại hóa đơn… Việc mình là bàn giấy tưởng dễ nhưng cũng phải có vài ba người phụ. Lúc xong việc thì xuống xưởng kiểm tra, mình thấy cô bé ấy…
– Em chào sếp trẻ… hi.
– Chào cô… Cố gắng làm việc nhé.
Lúc đó thì thấy mình oai lắm nên chả quan tâm cô bé ý. Chỉ cái lúc cô ấy bỏ cái khăn bịt mặt ra thì mình mới để ý. Dễ thương giọng nói thì nghe khá thích tai nhưng hơi khó luận. Nói chuyện quen thì mới hiểu được. Đại khái em là người miền Tây, lên đây là việc mưu sinh. Nhưng mà kiếm tiền ở cái tuổi như mình mới vô đại học luôn thì chắc hoàn cảnh cũng khó khăn.
Sở dĩ mình viết chuyện có hay lộn ngôn ngữ vì trong thời gian đó mình ở Sài Gòn nói chuyện riết với mọi người nên quen luôn, vì từ đầu chuyện nhiều bạn cứ thắc mắc. Mình thì thấy con gái xinh chỉ chú ý thôi chứ không có bồng bột như ngày trước nên ăn nói với cô bé ấy khá nhã nhặn.
– Em còn trẻ lắm sếp đừng gọi em bằng cô…
– Vâng…
Trong thời gian ở nhà máy đôi khi mình với cô bé ấy nói chuyện với nhau, coi như là bạn với nhau chứ không quá tỏ ra thân mật sợ dị nghị. Cô bé ấy có nói cho mình biết khá nhiều chuyện ở nhà máy này trước khi mình đến một số thông tin khá là hữu ích, dẫu sao thì mình cũng đến sau cả nhân viên ở đây.
Nhà máy đấy là địa điểm thứ nhất mình làm việc, còn một nơi nữa… Nơi này thì gọi là công trường cũng không phải vì nó rất nhỏ, đang xây một căn nhà gần như nhà chứ nguyên liệu để vận chuyển cho công ty mình. Vì nguyên liệu phát sinh nên tiến hành gấp, mà mình thấy cũng lạ xây những 4 lầu liền, nhưng mình không quan tâm lắm vì việc của mình chỉ giám sát tiến trình thôi.
Mình đi làm thì mình được nhân viên người ta giúp đỡ nhiều, vì họ bảo ông chủ trước khá khó tính. Mình còn trẻ lại hiền nên người ta thấy thoải mái hơn, xưởng mình thì hầu hết toàn các cô các bác có mỗi cô bé răng khểnh tên Mỹ, với vài anh ngang tuổi thôi.
Mình nhớ lúc mà mình làm được nửa tháng, thì có anh tổ trưởng trong đội mình có rủ rê.
– Cuối tuần cậu rảnh không ?
– Dạ có anh… anh có chuyện gì ạ ?
– À tổ mình đi Bar, cậu xem đi được thì đi với bọn tớ… Cậu vào cũng được tuần rồi mà im hơi lặng tiếng quá… Khà Khà…
Mình hơi ái ngại. Bar bủng thì mình chưa đi lần nào, nhưng nghe kể thì nó không phù hợp với mình cho lắm. Mà mình mới đến lại chưa ra mắt mọi người, chỉ đâm đầu làm việc. Cái việc cơ bản nhất lại quên. Anh ấy thì rủ nhiệt tình. Lúc ấy mình nghĩ ngợi nhiều lắm, cảm tưởng như là mình thì lo ăn chơi để ba mẹ ở nhà lao động vất vả vậy đó.
– Vào chi anh ?
– Vào nghe nhạc uống rượu giải trí… thoải mái đi cậu tuần nào bọn tớ chả đi có gì đâu…
– Đi cùng cho vui…
Mình không từ chối được đành gật đầu. Lòng thì bồn chồn lo lắng. Thôi cứ hạ quyết tâm, cái gì cũng nên biết.
Cuối tuần mình ăn mặc chỉnh tề, đợi mấy anh đến đón. Anh Quân thì không chịu đi. Lý do rất đơn giản.
– Tau đi vợ tau ghè chết tụi bay chịu cho tao không ?
Mấy anh đến chỗ mình thấy mình thì bảo.
– Cái cậu này chưa đi bao giờ hay sao nhể, nhìn cậu thế này bọn nó tưởng thằng đơ… Ai đời đi ba mặc áo sơ mi quần tây.
Mấy anh cứ khúc khích cười, mình quê độ.
– Ông tướng vô thay đồ cho tôi nhờ, ông cứ táng cái bộ nào ông thấy láo nhất ra đây.
Mình vừa ngại vừa bực, vào mặc mấy cái đồ mình không bao giờ mặc, đồ anh trai cho, cái quần mài rách với cái áo phanh ngực vét cứa nhìn cứ sao sao. May đợt ý mình cắt tóc ngắn hẳn rồi nhìn nó trẻ trung hơn ngày xưa, không chắc thành ông ăn mày mất.
– Đấy thế này thì khối em chết… trai không thích làm lại thích lên lão.
Đến nơi, tai mình chưa kịp thích nghi nó đập cứ như là sấm hè ở HN nhạc mới nhẽo đau hết cả đầu. Anh trong tổ mình nói như hét vào tai.
– Quen dần thôi, nhịp sống Sài Gòn nó cũng như vậy…
Ngẫm cũng phải, mình chưa trải nhiều. Nhưng nghĩ chuyện gì cũng dễ dàng như này lại tốt quá chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì. Mình không thích đâu nên chỉ ngồi uống, tất nhiên là rượu chả nhẽ vô đấy uống nước ngọt, có thì mình cũng gọi. Mấy anh mình uống, rồi ra quay như cắn thuốc. Mình lẳng lặng ngồi nhâm nhi rồi nhìn đám người nhảy nhót. Bao nhiêu mảnh đời ở đây là bất hạnh?
Mình cứ lẩm nhẩm như vậy. Bỗng nhiên.
– Như anh mới đến đây lần đầu… ?
Từ đâu mà bên cạnh mình lúc ấy có một cô gái, ngồi sát rạt mình hỏi. Mình thì tỏ ra điềm đạm nhưng bụng nghĩ con gái Sài Gòn bạo vậy ư ?
– Đúng rồi sao em biết hay vậy, còn em chắc lúc nào cũng ở đây ?
– Vì anh lạ mặt quá, mà giọng cũng khác người ở đây… Thế sao anh biết lúc nào em cũng ở đây ?
– À vì em đẹp, mà ăn mặc chả giống đi chơi. Lại còn khoanh tay ngồi một góc nhìn xung quanh, lâu lâu nói chuyện với bảo vệ… Mà quan trọng hơn em đẹp mà chẳng ai để ý…
Nó nói giọng nửa đùa nửa thật. Cô ấy thì nháy mắt với nó.
– Anh vô duyên nhỉ ? Em là chủ ở đây. Anh là dân Bắc à ?
– Đúng rồi.
– Anh có bạn gái chưa ?
Cô ấy ngồi sát rạt vào hơn, nó nóng nóng hai bên má
– Ớ..
– Hihi dễ thương vậy…
Cái sự tự tin nãy giờ của nó đổ vỡ luôn. Nó tự nhiên bị ngại, chỉ ngồi im.
– Sao rồi ? Tự nhiên im re vậy. Có rồi nhưng nhìn em, muốn nói dối là chưa à ?
Cô ấy lại chớp mắt. Nó ấp úng.
– Anh chư…a
– Thiệt hôn… giỡn nha… đẹp trai vầy…
Nó không nói gì chỉ ngồi im. Mấy ông anh nó đến gần.
– Mới vô cưa được em hot girl nào vậy?
Nó chỉ chỉ.
– À… nhỏ đó con chủ ở đây, nó mới tý tuổi đầu thôi mà nhìn già thiệt chứ…
– Nhưng nó đẹp hề hề…
– Sao nó quen cậu hả?
– Dạ không, tự nhiên nó ra nói chuyện với em. Em biết gì đâu?
Mấy ông anh nó cười. Nhỏ đó đâu mất tiêu luôn. Nó hú hồn. Hỏi ra thì mấy anh bảo con bé mới học cấp ba, nhưng của nhà nó nên nó cứ thỉnh thoảng lại vào, khách quen thì ai cũng biết nên chả quan tâm cho lắm. Cái Bar này cũng nhỏ nên người ta kệ.
– Ông thần này số hưởng. Cưa được xơi tuốt rồi làm chủ chỗ này luôn không chừng. Rồi cho chúng tôi zô miễn phí.
– Mấy anh cứ đùa. Em làm việc bục mặt ra chỉ muốn ngủ mà các anh cứ kéo đi.
– Ấy… chứ đừng ngoan vậy cậu.
Mình chỉ cười mặc kệ mấy ổng. Ai chứ riêng nó giờ không có yêu đương gì hết. Không có thích thú gì cả. Quyết tâm mang tiền về chứ không thêm gì khác.