Phần 18
Phương Anh là Lan trong ký ức, trở về với nó trong một hoàn cảnh không thể ngờ tới. Em như một tia sáng le lói kéo nó ra khỏi cái tương lai nhạt nhẽo mà nó đã định sẵn. Nó nắm đôi bàn tay trắng trẻo cùng làn hơi ấm của em lại bằng bàn tay xương xẩu đầy sẹo của nó thay cho lời nói để em an tâm. Nó nghe tim em đập rất nhanh.
– Rất lâu rồi em mới dám làm điều này… Em cũng chưa nghĩ rằng hai mình sẽ gặp nhau như vậy…
Nó thở dài với mớ cảm xúc hỗn độn, từ nãy đến giờ nó mới dám nói, cảm giác tim nó còn đập nhanh hơn em.
– Anh có rất nhiều mặc cảm, thật đấy… Không phải những mặc cảm như ngày xưa. Nhưng giờ anh như thế này… Liệu rằng có ai chấp nhận được?
Nó chỉ vào những vết sẹo trên mặt trên đầu, nơi khóe mắt. Bộ dạng nó thật lởm khởm. Em cười, nụ cười nhẹ làm lòng nó bâng khuâng.
– Em chấp nhận anh là được chứ gì? Còn ai nữa em không quan tâm, cả thanh xuân của em đã đánh cược rồi, em không muốn để mất anh thêm một lần nào nữa…
Em nép vào gần nó hơn mùi hương ngọt ngào dễ chịu ấy chẳng thể quen thuộc như cô gái lạnh lùng ngày nào.
– Vậy còn gia đình em thì sao liệu họ có…
Em chặn câu nói cuối cùng của nó ngước mắt lên nhìn.
– Anh lo cái gì chứ, bây giờ còn gì khiến anh lo lắng sao…
Em xoáy sâu vào nó, nó ngẫm lại cũng đúng thôi sau lần thập tử nhất sinh, nó chẳng còn gì cả. Em tiếp lời.
– Gia đình em thì anh không phải lo đâu, chỉ cần em muốn là sao cũng được hết. Anh nghĩ đến tuổi này em còn chưa lấy chồng thì liệu gia đình em có khó không? Với lại bố em chỉ sợ em chơi bời linh tinh thôi chứ người cùng làng đồng hương như vậy có khi còn mừng ấy chứ…
Em làm nó yên tâm hơn và như tiếp thêm cho sự cố gắng, nếu là thằng Minh của mấy năm trước thì giờ nó mặc cảm lắm chứ không phải thoải mái như này. Nó ôm em lại.
– Anh xin lỗi… Vì tất cả…
Tối đến gia đình nó giữ em ở lại ăn cơm trước sự khen ngợi và tiếng cười nói rộn ràng dành cho em. Em cũng chẳng e ngại hay tỏ vẻ lạnh lùng như trước. Không khí ấm cúng này nó muốn tồn tại mãi. Bố mẹ nó hỏi han em nhiều đến nỗi em chẳng có khi nào được ngưng trả lời khiến nó phải đánh tiếng. Nó cảm giác em cũng vui lắm vì ít khi nào nó thấy em nói nhiều như vậy.
Đêm về, nó cùng em ngồi ở chỗ sân phơi ngày xưa hai đứa vẫn hẹn nhau chỉ có điều hai đứa bây giờ không còn bé, một chút trưởng thành, một chút xô bồ, một chút gian truân với toan tính của cuộc sống làm hai đứa khác đi. Nụ cười sún răng của Lan không có mà chỉ có nụ cười rạng rỡ nhẹ nhàng của Phương Anh thôi. Nó không dám chạm vào em nữa như sợ cơn gió đông đang thổi cuốn bay cái hình ảnh nhạt nhòa này…
– Sao rồi, nghĩ gì về em không?
Em nghinh cái mũi thẳng tắp lên nhìn trời hai tay cố giữ vững dưới thềm đá lạnh. Bầu trời đêm hôm nay rất đẹp. Với tất cả người con gái bước qua đời nó thì sự chủ động lần này là ở em, nó không biết làm gì hay nghĩ được gì cả…
– Anh á… Um không có gì?
– Đừng lo lắng nha… Em nói được em làm được. Mai tiễn em ra sân bay nhé.
Nó hơi bất ngờ.
– Em đi luôn sao?
Em gật đầu.
– Em vào đó sắp xếp rồi sẽ ra đây mà đừng lo em không lừa anh đâu…
Nó vẫn im lặng nhìn, đôi mắt em tỏa sự lung linh phản ánh sao trời. Em bỗng kéo nhẹ vạt áo nó lại hai chiếc mũi cụng vào nhau. Nó nghe được hơi thở hơi nhanh từ phía em. Chủ động hôn nó, ngỡ ngàng quá. Thì ra đây là vị của cô nàng lạnh lùng ngày nào hành nó ra bã tại quán coffe một điều nó chả dám mơ đến, rồi nó cũng đáp lại em nồng nhiệt và ôm em chặt hơn. Đã bao giờ nó mới thấy được sự ngọt ngào này. Buông nhau ra, em cười.
– Anh tin chưa… Em chưa từng như vậy với ai đâu nhé… Em cười vẻ tự hào đan xen hạnh phúc. Tự nhiên nó thấy thương em quá. Cả tuổi trẻ chạy theo cái mối tình thời con nít và không hứa hẹn gì.
Ngày hôm sau em đi, nó bắt xe vì cũng chưa dám đi xe máy xa vậy. Tính của em nó hiểu, em cũng không thích nói nhiều lời. Hai đứa chỉ nhìn nhau cười là đủ. Chiếc máy bay em khuất xa cũng là lúc nó lặng thinh như dòng đời nhẹ bẫng.
– Cố lên nào Minh!
Nó vươn vai dài như lấy đà cho nhiều tháng sắp tới.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Chiều vắng, nó hết kỳ nghỉ phép lại thui thủi một mình trong cái shop guitar, chỉ có điều giờ nó vui lắm, đâu ai hiểu được cái niềm vui nhỏ của nó đâu chứ. Mùi gỗ đàn với cánh cửa đóng kín làm cho những bản finger của nó hay thêm. Nó tự cảm nhận là vậy tuy thích thú thật nhưng nó nghĩ chắc mình cũng không gắn bó với công việc này dài nữa đâu.
Hà Nội về đêm đỡ ầm ĩ hơn Sài Gòn. Tiếng gõ phím lạch cạch viết bài của nó cũng không thể làm phiền giấc ngủ mệt mỏi của anh đồng nghiệp. Nó thở dài hơi hận đời tý. Nếu mà không có vụ tai nạn đó giờ biết đâu nó đã yên ổn với nỗi lo tài chính lúc nào cũng may mảy trong đầu như bây giờ. Đầu nó mông lung, em bảo không lo, kể mà được vậy đã tốt. Hai đứa chưa tiến triển nhiều em không cho nó yêu mà ngộ nhỡ yêu rồi nó lấy đâu ra tiền để lo, biết bao vấn đề…
– Thức khuya ít thôi em, hại sức khỏe lắm. Cày gì thì cày chứ có tiền mà chẳng có sức tiêu cũng khổ.
Anh đồng nghiệp nhắc nó khi hai anh em đang xì xụp tô mì lúc sáng sớm. Nó chỉ cười.
– Em thành ra vậy rồi không chăm chỉ thì lấy gì mà lo tương lai?
– Ông cứ lắm văn, còn trẻ vậy sao không có cơ hội được. Mày cứ làm đi. Anh ổn định cái nhà, anh hứa tìm cho mày được công việc tốt, yên tâm. Mà mày đang học tiếng đúng không?
– Dạ, em đang học! Không biết có tốt nghiệp được không ấy, khó quá anh ạ!
– Khó mới phải học, mày cứ lo linh tinh… Tuổi trẻ mà nghĩ hệt ông già… có cái tiếng Anh vào người đi đâu làm gì cũng dễ… Mày yên tâm học không lo đâu em. Có năng lực sợ quái gì. Mình phải dạng ngu dốt gì đâu cơ chứ…
Nó im lặng húp nốt chỗ nước cái còn sót lại. Nó không giống mấy người Việt thông thường ăn toàn kiểu để chừa lại ít lấy cái sĩ. Đồ gì ngon nó ăn bằng hết không thì thôi, vì tuổi thơ cơ cực nên nó ghét mấy kẻ lãng phí đồ ăn lắm.
– Thế chỗ học tiếng anh đấy uy tín không? Hay để anh giới thiệu cho một nơi?
Ông anh đồng nghiệp tỏ thiện ý. Nó lành tính dễ sai bảo. Nên mấy anh chị ở công ty cũ cũng quý và hay giúp đỡ lặt vặt, trên cả nó có việc cũng nhờ mối quan hệ mà.
– Em nghĩ là ổn thôi. Đóng cũng mấy chục triệu lận chứ ít ỏi gì đâu anh…
Gọi cái trung tâm của nó là cái trường cũng đúng vì cái quy mô quá lớn. Nó học thì thấy dễ vào đầu.
– Tùy mày thôi… Anh đi làm đã nhé.
Anh em chào nhau, nó sửa soạn để đi làm luôn. Đôi khi nó nhớ Phương Anh quá nó vẫn gọi cho em để nghe giọng, mỗi lần vậy là mỗi lần nó mong thời gian trôi qua nhanh để em ra Hà Nội với nó. Mặc dù nghe em nói nó an tâm là vậy, nhưng nghĩ lại thấy công việc của em cũng đang tốt ngộ nhỡ ra đây lại môi trường mới em có vất vả hơn chăng.
…
Thế rồi đông Hà Nội lại đến để đá bay mấy cái tháng hè thu mát mẻ. Tròn 4 tháng sau Phương Anh ra Hà Nội thật. Nó vẫn học hành đàng hoàng, thi thoảng được thành tích gì hay có hoạt động gì tập thể lại khoe với em. Trái với khoảng thời gian yêu Ly nó chỉ có khép mình lại trong tình yêu ấy và chả quan tâm điều gì. Nó không chấp mình của trước kia, một thằng nhóc lông bông mang đầy cái ngông của tuổi trẻ, nó thích mình bây giờ chai sạn, sứt sẹo và bình tĩnh hơn… Cả Phương Anh nữa đâu rồi cái vẻ huyền bí lạnh lùng. Em thay đổi thành một cô bé biết mè nheo và hay tâm sự với nó.
– Sao rồi. Nhớ em không?
Nó đứng nhìn em tiến lại gần ở khoảng gần sân bay. Em tháo chiếc gối để kê cổ ra kéo áo nó cười hiền lành. Em đẹp rạng rỡ và nổi bật với chiều cao của mình. Chả bù nó, một thằng lùn tịt đang xỏ tay túi áo với cái mũ lưỡi trai bám bụi đường.
– Nhớ… 4 tháng và 10 năm…
Nó cười, nụ cười không tươi nổi vì cái sẹo. Em đẩy nhẹ vai nó.
– Xạo sự, lúc ấy quên tôi rồi. Trước thì toàn cáu gắt với đuổi tui mà giờ sến súa…
Em tự ngồi sau xe và để nó đội cho cái mũ bảo hiểm. Thời điểm em về nó đã dám đi xe máy, khá tự tin nhé. Hành lý em mang về, em đã nhờ chuyển đến thẳng nhà nên hai đứa ung dung đi đâu mà em muốn. Với nó, em bảo em muốn đi rất nhiều nơi mà những năm trước không có cơ hội.
– Rồi ra đây giờ làm gì?
– Anh tập chung đi xe đi… lát kiếm quán nước ngồi nói chuyện chứ… Anh vội vàng làm gì?
Em cười khẽ vòng qua ôm bụng nó.
– Đồ xấu tính này nè… Tình cảm của em bây giờ mới thật sự là của em…
Em đầy ẩn ý. Nó chọn một quán coffe gần quán ngày xưa nó làm việc. Cả em và nó đều không gọi coffe…
– Em thích đồ ngọt chứ không phải coffe… coffe đắng ngắt.
Nó vờ trêu.
– Vậy sao trước kia lúc nào cũng ra quán gọi cốc đen không đường rồi bắt tội anh đủ điều…
Em nhấp một ngụm sữa nóng và cười tinh quái.
– Nếu không vậy sao gây ấn tượng được với anh… Mà không thấy em chẳng bao giờ uống à?
– Không uống cũng gọi lãng phí…
– Để gặp được anh… để anh nhìn em một cái thôi, em đâu thấy lãng phí gì… Em luôn dõi theo anh mà… Em luôn đóng giả thành cô nàng khó ưa. Em muốn em bên anh bằng cách của em. Em phải là đặc biệt với anh nhất…
Nó khoanh tay ngả người ra sau ngẫm nghĩ. Đúng thật, mỗi lần Phương Anh xuất hiện đều theo cách đặc biệt với nó. Kể cả khi người nó chọn là Ly chứ không phải Phương Anh.
– Đồ ngốc… em ngốc lắm…
– Vâng… ngốc lắm mới thích một kẻ đa tình như anh… Không ngốc sao để mất người mình yêu lâu như vậy.
Em nói làm nó đỏ mặt. Em ngó lơ ra ngoài con đường. Gió đã nổi lên. Hà Nội sắp lạnh rồi.
– Nè sao trước em hay nhuộm tóc lắm sao giờ lại để như này?
Ngoại hình của em lúc đó khác hẳn với lần gặp đầu tiên của nó với em ngày nó mới bước lên Hà Nội, không phải cô gái lạnh lùng tóc bạch kim tóc đỏ hay màu khói. Giờ em để xõa dài và có màu đen.
– Ngày bé… em xấu xí lắm đúng không?
Nó không dám thừa nhận hay nói gì chỉ nhìn em đợi câu nói tiếp theo. Em khẽ nhấp ngụm rồi tiếp tục.
– Lớn phải thay đổi chứ… Xấu hoài rồi ai yêu, em thích nhuộm tóc lắm vì mỗi lần nhuộm là mỗi lần em cảm giác một sự thay đổi gì đó trong cuộc sống của mình. Nhưng giờ thì em không cần phải vậy nữa…
Em che miệng cười phá lên. Đây là con người thật của Phương Anh sao?
– Vậy sao trước kia em lại đối xử với anh như thế? Ý anh là… Em không giống như có tình cảm với anh, rồi còn kiểu lạnh lùng nữa…
Em vuốt cho mái tóc gọn, nét mặt thanh tú ấy lại làm nó một lần đắm say. Bỗng em nhảy sang bên ghế nó ngồi rồi tự dựa vào người nó. Mùi hương này làm nó mê mẩn.
– Em vẫn luôn lạnh lùng mà… lạnh lùng để không ai biết, thật ra em còn mềm yếu hơn nhiều đứa con gái khác… em sợ em bị tổn thương mới bất cần như vậy. Thế bây giờ em có phải tiếp tục diễn nữa không hả anh?
Nó thấy sự cô đơn cùng hờn tủi trong câu nói của em. Người con gái này đã phải chịu những gì để đến với nó vậy.
– Không… không em không cần nữa… Anh…
Nó không nói được chỉ biết tựa vào em để giấu cục nghẹn đắng của mình lại. Rồi nó cũng chưa dám ngỏ lời yêu. Quán coffe đang bật một bản tình ca du dương, nó không nhìn em nữa và em cũng im lặng tựa hẳn vào nó. Khách khứa đông đúc tiếng cười nói ồn ào làm nó liên tưởng bầu không khí này ở thời sinh viên lúc nó đi làm thêm. Quen thuộc quá, cậu bé phục vụ kia có lẽ trạc tuổi nó thời bấy giờ. Đầu nó mông lung.
– Anh này…
Em cất tiếng sau vài phút im lặng.
– Đây… anh nghe…
– Mình chưa yêu đâu nhé… Chỉ em được yêu anh thôi… Từ đó giờ, anh không được yêu em vội nhé…
Nó cười khì, véo nhẹ mũi em. Em thật kỳ lạ.
– Umm… Vậy em phải đợi nhé, đợi anh ổn định, mua nhà, mua Xe, rồi mình yêu được không…
Em gật gù.
– Phải vậy chứ… anh nghĩ vậy là tốt.
Bỗng em nắm chặt tay nó lại nói khẽ.
– Nhưng… Nếu mình yêu nhau anh có chắc tình yêu của anh hoàn toàn 100% thuộc về em không?
Nó nói bằng giọng tự tin với ánh mắt bình tĩnh đến lạ, đâu chỉ có mình em đợi nó suốt ngần ấy năm. Nó cũng vẫn luôn nhớ về Lan của nó mà.
– Chắc chắn…
Em ngồi xa nó hơn chút, những tưởng sẽ cười sau câu nói ấy. Mà mặt em đăm chiêu, lưỡng lự như suy nghĩ dữ lắm vậy rồi em cũng nói…
– Còn Ly thì sao… Anh có quên được Ly không?
Tim nó nhói lên một hồi, mảnh ký ức kia như bắt đầu xuyên qua người nó. Nó thấy tức ngực.
– Sao em lại nhắc đến Ly…
Cả nó và em đều hiểu vị trí hồi Ly còn sống khác xa bây giờ. Nếu Ánh Dương của nó còn sống thì người ngồi đây là cô ấy chứ không phải em. Cảm giác tội lỗi đau đớn này như nó phản bội lại tình yêu dành cho Ly vậy, nó biết em lăn tăn điều này mặc dù nó đã quen em từ thời thơ ấu. Em biết mình đã phá vỡ không khí gặp mặt nên mặt cũng buồn.
– Em chỉ lo, mình bên nhau và anh vẫn buồn vì nghĩ đến Ly thôi… Em không nghĩ gì cả, em sợ anh buồn… Anh biết cảm giác của em mà…
Cô gái ngồi đối diện nó tự nhiên nhỏ bé đến lạ, em chịu đựng nhiều thứ quá. Mà mọi vấn đề chỉ toàn bắt nguồn từ nó thôi.
– Ưm… Ly là quá khứ đẹp nhất trong tình yêu của anh… Còn em là hiện tại và tương lai của anh… Anh tin Ly sẽ vui vẻ thôi…
Câu nói bắt nguồn từ trong lòng nó nhưng lạ thay càng nói càng đau, càng làm rõ mồn một cái ký ức đau đớn trong đêm mưa ngày nó thấy Ly đi mất. Không phủ nhận được Ly là người nó yêu rất nhiều.
– Em xin lỗi vì đã đa cảm… Thôi anh đừng nghĩ nữa nha… Giờ em về với anh rồi đây… Mọi thứ qua rồi…