Phần 86
Hôm nay khách cũng đông.. Họ đến để hưởng cái chỗ ấm cũng mà nó làm ra cộng những tách cà phê nóng.. Thôi thì cũng vui vui hơn một chút vì thành quả mình làm ra được mọi người thích.. Có hứng liền chơi liên tiếp vài bài nhạc.. Coi như tự chúc mừng sinh nhật vậy.. Cũng không thấy em gọi nữa.. Chắc mải chơi điện tử… Vì giờ nó không cho em chơi tối nữa mà.. Sau khi chơi xong và những vị khách cũng thưa dần.. 4 giờ chiều nhưng trời âm u y như sáu giờ lúc hè, đông nhanh tối lắm.. Bỗng chị ở sau bếp gọi nó…
– Nhóc nhóc.. Qua đây.. !
– Hả.. hả.. ?
– Qua đây.. ! Qua đây.. !
Cũng hơi ngạc nhiên vì chị gọi, mặt cười vẻ vui lắm.. Bỏ cốc nước ấm đang uống dở nó chạy vào bếp.. Vừa bước vô cửa thì nó bất ngờ.. Chị đang cầm chiếc bánh kem mini cắm một ngọn nến.. Mắt long lanh nhìn nó.. Dễ thương lắm..
– Chúc mừng sinh nhật nhóc ha.. hihi..
– Ơ.. ơ.. em cảm ơn..
Nó bối rối vì bất ngờ.. chị cười tít mắt, đưa nó một cái hộp..
– Hì.. Quà của nhóc nè.. Mong nhóc sẽ thích..
Chị khác với em, khác với Tâm.. Bên chị nó không có khoảng cách.. Chỉ là quen biết nhưng chị như chị ruột nó vậy.. Nhận qua lần này là vui, vui vì bất ngờ, vui vì được quà.. Thật sự là thế.. Cũng lại một đôi giày.. Nhưng chỉ toàn màu đen và.. không có dây…..
– Chị ơi.. Em thích lắm, cảm ơn chị..
– Hihi.. Chị biết mà..
– Nhưng.. nhưng không có dây sao đi chị.. ?
Nó lúng túng.. Ngượng ngượng.. Chị cười như được mùa..
– Trời ơi.. Nhóc tồ.. Giày lười thì làm gì có dây.. ? Hihi..
– Vậy hả.. ? Mà giày lười là sao.. ?
– Là nhóc cứ xỏ vô dễ dàng, không cần buộc dây gì hết mà vẫn vừa hihi.. – Nghe cũng hay.. Mà nó lười, đi giày lười cũng đúng.. Nó hấp tấp tháo đôi quai hậu ra xỏ vô thì vừa thật.. Nhìn còn đẹp nữa..
– Hihi.. Thấy hay không?
– Dạ có.. Em cảm ơn ha..
– Cảm ơn hoài.. thích là được rồi.. À quên chị hát cho nhóc nghe nhé.. hihi.. ?
– Có vụ này nữa hả.. ?
– Hì, chị tập từ tối qua đấy.. Cấm trêu chọc.. – Và thế là trong bếp, tiếng bài hát chúc mừng sinh nhật phiên bản Huyền s2 phát ra…
Chị cứ hát hồn nhiên. Nhưng xinh đẹp.. Nó chìm đắm trong cái giọng trẻ con của chị.. Hạnh phúc ở đâu xa?? Hạnh phúc là trong một ngày được hai người con gái mình yêu thương hát cho nghe.. Với nó đơn giản vậy thôi, không mưu cầu gì cả.. Đúng, một nhân mã với tính cách thỏa mãn với những gì mình đang có mà.. Nghĩ ngợi, cười tươi rồi vỗ tay cổ vũ.. Chị được đà cứ nghêu ngao vài bài hát trẻ con nữa.. Nhưng nghe chẳng thấy chán.. Tiện tay còn đệm đàn luôn.. Chị thích quá hay sao mà mắt cứ híp lại vì cười..
– Khè.. Rát họng quá nhóc ơi..
Chị xụ mặt..
– Hề.. Hát cho lắm vào.. ?
– Hát cho ai nghe.. ?
– Em… Hát hay ghê..
– Ừ.. hihi.. Mà chị quên, còn một người nữa gửi quà cho nhóc đây.. Cầm về đi, muộn rồi.. hihi, tiết mục đến đây à kết thúc..
Lại quà nữa, lần này hổng biết của ai nhỉ.. Nó tò mò mở chiếc hộp bìa được ghép rất đẹp bằng giấy màu đen..
…
Giật mình đánh rơi chiếc hộp.. Toàn thân nó run rẩy, ngỡ ngàng.. Không thể như thế được.. Bên trong hộp là một chiếc khăn len đan tay đen trắng.. Có hình bông hoa siêu vẹo.. Chiếc khăn của cô bé ngày đó.. Kèm thêm mẩu giấy nhỏ.. “Chúc anh sinh nhật vui vẻ, đông rồi phải giữ ấm nhé… Em chưa bao giờ xa anh như anh tưởng đâu.. Chỉ một lúc nào đó, anh sẽ nhận ra thôi và mong em sẽ có một vị trí bên anh như trước.. Đừng quên lời hứa đó.. Anh đã không thực hiện nó 8 năm rồi đấy.. hì.. “.. Nó không hiểu, không hiểu nổi.. Đau đầu quá.. Rắc rối quá.. Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ.. Nó thất thần suy nghĩ những hình cảnh về cô bé đó.. Không.. Không phải.. Chỉ là một sự trùng hợp thôi, nó tin là vậy..
– Nhóc sao vậy.. ?
– Chị.. chị.. !! Chị cho em biết ai đã tặng chiếc hộp này chị.. Cái khăn này của ai.. ?
Nó cầm đôi vai nhỏ bé của chị lắc.. Chị nhăn mặt..
– Chị đâu biết đâu, lúc chiều có người gửi đến quán mà..
Không.. Chị đang nói dối.. Bằng chứng là đôi tai chị đang đỏ.. Nó ngưng cái hành động điên cuồng kia lại.. Cầm theo quay đi về, không nói một lời nào.. Đầu đầy những nỗi nhớ và mâu thuẫn.. Đang vui lại thấy đau.. Đau vì cô ấy bỗng dưng xuất hiện sau 8 năm rời xa nó.. Chắc là gửi nhầm mà để ý chiếc khăn này to hơn và nếu đúng nó thì phải cũ chứ.. Không phải đâu.. Nó tự an ủi mình như vậy.. Rồi qua nhà em.. Nhưng đầu vẫn không làm theo ý nó.. Giờ chỉ có em mới giúp nó được thôi.. Công nhận món quà cuối cùng này đáng sợ thật..