Phần 76
Vội vàng lục mẩu giấy số điện thoại bàn của nhà mà anh Cương đưa.. Vui sướng và hồi hộp khi sau hai tiếng tút là mẹ bắt máy.. Giọng mẹ nghẹn ngào qua điện thoại khi biết là nó.. Dặn dò nhiều lắm, nó không nhớ hết được.. Chỉ biết vâng dạ vì chính nó cũng đang khóc thút thít.. Mẹ bảo gia đình vẫn khỏe, cứ an tâm học khi nào nghỉ rồi về.. Rồi nói chuyện với anh, với bố.. Hai người nó kính trọng.. Động viên, khuyên nhủ nhiều.. Ứa nước mắt.. Cuối cùng không chịu được nữa.. Nó khóc thành tiếng.. Mẹ lại nghe..
– Con trai không được khóc.. Mày đi học có phải đi chơi đâu.. Ráng lên nha con..
– Dạ.. dạ.. – Bỗng nhiên chẳng hiểu suy nghĩ gì.. Nó nói..
– Mẹ ơi.. Con có bạn gái rồi..
Những tưởng sau câu đó mẹ sẽ mắng cơ.. Nhưng mẹ tủm tỉm..
– Chết dở.. Giống y sì đúc bố mày.. Có thì không sao nhưng không được làm bậy rồi khổ con bé nhớ chưa.. Rồi tết dẫn nó về.. Học xong mẹ cho cưới.. – Mẹ trêu nhưng cũng an tâm hơn trước.. Nó chẳng giấu mẹ điều gì, có sao kể vậy.. Nên hai mẹ con thường tâm sự với nhau.. Đôi khi thấy mình giống con gái thiệt.. Xấu hổ quá đi..
– Dạ con biết rồi.. Mẹ nhắc mọi người giữ ấm cả siêng qua nội nha mẹ.. Nội nhiều tuổi rồi..
– Ừ.. À. Hôm nọ gửi đồ thằng Cương mày lấy được chưa?
– Dạ rồi.
– Con bé nhà gần đó là bạn gái mày đúng không.. Đúng thì mẹ duyệt luôn.. Ngoan ngoãn, xinh gái, ăn nói lễ phép.. Còn siêng việc nữa.. Bố nó mời mẹ sang nói chuyện mà thấy nó đảm quá lại còn đòi mẹ kể về mày nữa đó.. Nghe vẻ mẹ đoán đúng nhỉ.. ? Mẹ làm một tràng.. Người miền bắc thật thà chất phác ăn nói bộp chộp nhưng chân thành, mẹ nó y vậy mắc bệnh nói nhiều.. Mà đúng đâu mà đúng chệch tùm lum..
– Đâu.. Không phải.. Người khác Tâm là bạn thui mà mẹ.. – Nói vậy tuy vô tình nhưng phải dứt khoát cho mẹ hiểu không sinh chuyện.. Ấy thế mà mẹ hiểu sai ý.. Gần 50 tuổi lúc đó mà vẫn còn thích đùa..
– Tiên sư bố mày còn nữa à.. Vớ vẩn là chết với mẹ đấy.. Tao không biết, tao là tao chấm nó rồi.. Chưa kể tên Tâm là rất hợp.. Về sau dễ nói chuyện với mẹ chồng hơn mày bỏ con bé kia đi cưa con Tâm cho mẹ, đảm bảo đổ.. – Lo xa với mê tín ghê gớm.. Thành ra nó cũng chột dạ.. Buôn với mẹ chắc cả ngày không hết chuyện.. Với lại cái gì cũng có giá của nó tiền chắc hết mất tiêu rồi còn đâu mà gọi..
– Dạ dạ.. Bàn sau nha mẹ.. Con cúp máy nha..
Nói vậy cũng biết mọi người khỏe rồi, nó đỡ áy náy hơn chút..
– Ừ.. Thôi lại hết tiền.. Giữ cẩn thận khéo mất là xong đấy.. Mẹ không gửi nữa đâu..
Mẹ đùa vậy thui.. Chứ chẳng bao giờ thế.. Chào mẹ xong nó cụp máy thở dài thườn thượt.. Nhiều điều phải nghĩ, tình yêu, cuộc sống, gia đình tiền bạc.. Chán quá.. Giờ nó bị căng thẳng nặng.. Chả suy nghĩ nhiều nữa.. Lúc như thế này thì chỉ có một người làm nó khá hơn đó là chị.. Lóc cóc đạp xe sang quán.. Điếng người vì rét.. Mỗi lần bước chân ra khỏi phòng là cả một hành trình dài của tất cả người miền Bắc vì không khí khắc nhiệt.. Giả sử bắt một thằng ở châu Phi sang đây chắc nó ngỏm luôn quá.. Vi vu ù tai vì gió mới đến.. Anh Vinh rét quá chui luôn vô trong ngó xe qua cửa kính, ngồi run cầm cập mà thấy tội.. Nó cũng vầy nhưng vừa cải tiến được cái áo bông của anh mẹ gửi nên đỡ.. Chân thì có tất nhưng không giày nhìn hãm thế nào ấy.. Mà rét đến nỗi không cảm giác luôn…
Loanh quanh luẩn quẩn mãi với khách thì mới được thả, chẳng hiểu sao dân VN mình kì ghê.. Hôm nào rất nóng hay rất lạnh thì đến đông thấy ớn.. Làm nó chạy bở hơi tai.. Người bắt đầu ra mồ hôi dù đang là mùa đông.. Nhỏ Mi thấy vậy vẫn bình thản đứng khoanh tay nhìn..
– Giúp mình với..
– Ngại lắm Minh làm đi mai mình làm..
Con nhỏ độc, ác nó cau có..
– Không làm thì đến đây làm gì.. ?
– Đến coi cho vui đấy.. Rồi sao?
Tức ói máu.. Gân trên thái dương giật liên hồi.. Nhìn nhỏ bằng con mắt rực lửa.. Vậy mà nhỏ vẫn đứng yên vênh mặt lên.. Chịu thua, bệnh nhỏ nặng lắm rồi..
– Trời ơi.. Mấy người một ngày không cãi nhau thì không chịu được à.. ? – Nhỏ Yến hôm nay cũng đổ quạu, chỉ thấy không khí nóng làm người ta căng thẳng thui chứ lạnh thì chẳng bao giờ, ấy thế mà người như nhỏ Yến cũng bực thì chắc do nhiều khách quá rồi.. Im lặng ba đứa tản ra mỗi đứa một việc.. để ý thấy cây ghitar trên quầy chắc thằng Tuấn gửi, nhưng nay chẳng có hứng chơi.. Bỗng nhiên nó nhìn chăm chăm vào chiếc bàn trung tâm quán.. Nghĩ mông lung điều gì đó chẳng định hình được.. Định thần, nó chạy đi kiếm chị.. Khó chịu lắm rồi..
Đi hết quán, bếp rồi khu ngoài, khu trong chả thấy bà chị của nó đâu cả.. Lúc cần thì như mất tích vầy hix.. Đang tính hỏi anh Vinh thì đi qua nhà kho, chỗ nó ngủ trước kia.. Lò dò bước vào.. Ui trời, chị nó đang nằm trên chiếc ghế xếp.. Chăn đắp kín mít, đang ngủ.. Đến gần.. Ngắm chị thêm chút trước khi kêu, hiếm thấy chị ngủ lắm mà.. Chị đẹp thế này mà cứ ngủ vạ vật hajzz đến nản.. chắc rét quá.. Nó nhéo mũi chị..
– Ư.. ứ.. Không phá.. – Mắt vẫn nhắm nghiền mè nheo..
– Dậy đi lười quá..
Chị ti hí mắt nhìn nó..
– Ủa nhóc hả.. Chị mệt quá nằm chút nên ngủ quên..
– Ừ.. Ngủ này tối ngủ sao được.. Gần 7h rồi đó..
Chị ngồi dậy ngơ ngác..
– Muộn thế à?.. Hix.. Nay chị phải qua nhà bé Ly sớm..
– Ừh, Chi đi đúng hông?
– Nhóc biết à.. ?
– Ly nói..
– Ừ.. Buồn thiệt, nhưng bé Chi đi sẽ có tương lai hơn nhóc nhỉ?
– Vâng..
Không khí bỗng nhiên trầm xuống, im lặng.. Chị đứng dậy vươn vai.. Giả cười..
– Hihi.. Chỗ ngủ này của nhóc ấm ghê..
– Ừ..
– Nhóc sao vậy.. ?
– Em hỏi chị chút được không?
Đầu nó nghĩ chị sẽ biết nó nên làm gì bây giờ, ít ra con gái tâm lý hơn và chị còn hơn nó mấy tuổi liền.. Nhưng dĩ nhiên nó sẽ không hỏi trực tiếp vì ngại..
– Bày đặt hihi.. Nhóc hỏi đi..
– Em có thằng bạn thân.. Nó thích một con bé gần nhà nhưng nó phải chuyển đi.. Con bé kia bảo sẽ đợi nó một năm sau quay về và hứa với nó sẽ thay đổi mọi thứ vì nó, con bé này bảo yêu nó.. Nhưng thằng bạn em trót yêu một người khác mất rồi vì người này tốt với nó quá nhiều.. Rồi đến một hôm thằng bạn em thấy con bé gần nhà kia đã thay đổi đúng như lời hứa nên nó cắn rứt và muốn tìm lời khuyên, nó hỏi em nên thế nào chị ạ.. – Nó nói sạch với chị cũng hơi lo chị biết nhưng kệ giờ nghe ý kiến mới là điều đáng quan tâm.. Chị có vẻ chăm chú lắm vào câu chuyện nó kể, chắc không nghi ngờ gì rồi..
– Ừ.. Nghe lãng mạn ghê nha nhóc hihi..
– Chị bảo nó phải thế nào hả chị..
– À.. hihi, thời gian.. Hết một năm thui.. Theo chị thì cứ để thời hạn một năm thử thách cả ba người.. Nếu một năm sau bạn nhóc vẫn đang yêu người này và cô bé kia vẫn yêu bạn nhóc thì hãy tính tiếp.. Chứ giờ mà quyết định vội vã sai lầm, thì chỉ có 3 người mỗi người một nơi thui.. hihi..
Chị nói làm nó bớt khó chịu đôi chút.. Ờ thì thời hạn đã đến đâu mà cứ lo, chắc gì em hay Tâm còn yêu nó sau một năm.. Nó sẽ có sự lựa chọn.. Tuy biết là tồi tệ nhưng nó vẫn có lòng tham.. Lòng tham về một người con gái bên mình.. Cái quan trọng đó là tình yêu.. Với nó tình yêu rất dễ trao nên không lo.. Nghe có vẻ bất công với em.. Nhưng sự thật là vậy.. Tính cách trước đến nay đã như vậy rồi.. Nó gật gù với cái lời khuyên của chị.. Bỗng chị không cười nữa.. Nhìn nó..
– Vì là nhóc hỏi nên chị mới nói thôi.. Chứ bạn nhóc là một tên lăng nhăng đào hoa.. Chị ghét nhất những tên nào như vậy.. Cơ mà xui xẻo chị đang thích một tên đào hoa.. Đúng là ghét của nào trời trao của ấy mà.. – Chị thở dài.. Nó thì giật mình chột dạ và tò mò.. Khổ.. Nếu vậy khác gì chị ghét nó chứ.. Nhưng cái này mới hay nè..
– Ủa thiệt hả.. Anh nào có diễm phúc đó thế chị.. – Chị chẳng nói gì chỉ biết đỏ mặt rồi đẩy nó ra..
– Thui thui.. Ra trước đi.. Không có ai đâu mà.. Chị gấp chăn đã.. Rồi qua bé Ly nha..
– Ơ vâng..
Ra đến cửa mà nó chẳng hiểu gì hết.. Chỉ cảm thấy đỡ đỡ ít nhiều.. Tìm chị đúng là chuẩn thiệt.. Nhưng thái độ của chị là gì nhỉ.. Lạ ghê gớm.