Phần 75
Chở em qua chợ thì em đuổi nó đi học bảo tý bắt taxi về vì cần mua nhiều thứ để chuẩn bị.. Ờ thôi, đuổi thì đi vậy.. Em còn trả nó ví nữa. Thấy cứ lạ lạ. Về phòng giở ra xem thì biết em bỏ thêm tiền vô. Cảm giác vừa vui vừa buồn.. Em lo cho nó quá mà chẳng hiểu sao nó thấy có lỗi.. Tủi nhục thế nào ấy, ai là con trai chắc sẽ hiểu cảm giác này.. Thành ra nó hơi bực nhưng chẳng dám giận em.. Cất kĩ vào ngăn tủ để có cơ hội sẽ trả em.. Nó đi học.. Muộn thế nào mà được nửa tiếng mới chết.. Đỗ xe chạy lên lớp mà cứ thập thò ngoài cửa.. Thằng Tuấn thấy thế ném cả quyển sách vào cửa sổ…
– Bụp… !!
Ông giáo giật mình chạy ra nhặt quyển sách, nó liền lẩn vào.. Ổng bực hét lên mà chẳng đứa nào nhận.. Cả lớp đứa nào cũng cười rúc rích..
– Hè tưởng đêm qua quá sức ngủ quên mẹ rồi còn đi học hả.. ?
– Im.. Điểm danh giùm tui chưa?
– Rồi..
– Cảm ơn..
– Ừ.. Tý nghỉ xuống căng tin nhé..
– Làm gì?
– Đếu biết.. hehe..
– Thì thui ở trên cho lành.. Rét lắm..
– Anh Quân bảo xuống, ai biết đâu..
– Ờ ờ..
…
Nghỉ giờ, xuống cùng thằng Tuấn.. Mẹ cha nó đi mà cứ cười tủm tỉm ghê chết đi được.. Vừa vô căngtin thì…
– Hú… hú.. òa… !!!!
Nó bị một đám đông chỪ khăn vô đầu nhấc lên.. Thôi chết hình như bị đánh hội đồng.. Ý không phải… Lúc sau im im khăn được bỏ ra.. Lại bắt đầu..
– Hu raaaaa… !!!
– Yeah… !!yeah.. !!
Tiếng hò hết của cả nam lẫn nữ nó thấy rất nhiều thành viên của lớp nó đứng đầy cả căngtin.. Chưa hiểu cái gì thì..
– Nghệ sĩ.. Nghệ sĩ.. Nghệ sĩ… !!!!
Tiếng gào liên tiếp bởi cái biệt danh, điếc cả tai.. Anh Quân đến gần..
– Thả Minh xuống.. Haha..
Cả bọn tản ra nó ngã nhào xuống đất..
– Á.. Ui da.. !
– Anh em đỡ nó dậy.. Thằng này phê nên ngã kia haha..
– Nó sướng quá ấy mà.. haha
Mấy thằng vừa thả nó trêu trêu cười nham nhở lũ khốn nạn.. Nó vẫn chưa hiểu gì hết..
– Hehe.. Nay thầy bảo tiết mục hai đứa hôm qua rất hay và truyền cảm.. Được đánh giá cao.. Nếu thích thì có thể thi miss hè tới đấy. Nên anh tổ chức liên hoan chúc mừng haha..
– Liên hoan.. !! liên hoan.. !! Liên hoan.. !! – lại tụi nói đồng loạt lên giờ thì thêm bọn con gái nữa.. Không khí diễn ra rất vui vẻ ăn uống cười nói, nó thấy vui và có cảm giác lạ.. Lần đầu tiên nó nhiều bạn như vậy.. À, thêm nữa nhỏ Linh được tụi con gái dẫn ra.. Lại bắt đầu gào..
– Ca sĩ.. !! Ca sĩ.. !! Ca sĩ.. !!
– Chị làm em nhớ bố.. – Một thằng phán hệt hôm qua làm tất cả mọi người cười to.. Thì ra tình sinh viên như vậy.. Vui lắm.. Đang nhai viên kẹo dẻo thì anh Quân đến gần vỗ vai..
– À của Minh này..
Anh đưa nó một cái phong bì.. Tiền, nó hơi ngạc nhiên..
– Dạ gì đây anh.. ?
– À.. Thầy thưởng..
Nó chẳng hiểu, ông này thừa tiền hay sao ấy có thế mà cũng được thưởng.. Dù sao cũng đang nghèo, thôi thì cứ nhận..
– Vâng em xin.. Thế còn Linh thì sao hả anh?
– À.. Ban nãy anh đưa rồi.. Thế nhé..
– Vâng..
Cười nói, đùa cợt với cả lớp, tụi con gái cứ trêu nó.. Còn tụi con trai cứ trêu tụi con gái.. Hài.. Nó cứ im ỉm thôi.. Lúc sau rồi rủ thằng Tuấn đi về vì muộn.
Cũng phải vất vả vật lộn với gió ngoài đường mãi mới về đến nhà, đã rét còn gió nữa thì chịu sao nổi.. Tay tê cứng hết cả rồi.. Rét lại “thèm” đến em. Cái cảm giác chuộng hơi ấm của em hình thành ở nó từ lúc nào chẳng hay.. Mà tự nhiên được tiền trên trời rơi xuống đang muốn khoe.. Bỗng dưng em gọi..
– A lo..
– Anh có sang em hông.. ?
– Đây anh sang đây đợi chút ha..
– Hay thui để tối sang.. Giờ nhà em mua nhiều đồ lu bu quá anh ạ.. – Giọng em kì thiệt.. Cứ ngập ngừng..
– Thế hả.. Anh sang giúp được mà.. ?
– Ừ.. thì có người rồi anh..
– Ai?
– Dạ bạn em.. Mấy con bé hay đi chơi cùng, em sợ anh không hợp.. Tụi nó quậy nên..
– Không sao.. Làm tốt nhé, tối anh qua..
– Dạ.. Anh đừng giận em.. – Cũng chỉ vì em nghĩ cho nó thui, một thằng nhà quê như Đường Tăng thế này rơi vô ổ yêu quái nhện chỉ có mất xác.. Tất nhiên trừ thiên thần của nó rồi kàa.. Làm sao giận em được.. Vậy mà em giọng em có vẻ sợ.. Chắc chừa mấy vụ bị nó bơ rồi.
– Hâm.. Giận gì đâu..
– Vâng.. Yêu anh.. hi
Cụp máy, vẫn mê mẩn bởi lời nói ngọt ngào của em.. Trời.. Yêu vào là như thằng điên.. Ngồi nhâm nhi cốc nước lọc mà cứ cười một mình.. Nay ăn toàn bánh kẹo nên lửng dạ chả đói tẹo nào.. Tính nằm chút rồi qua quán với chị.. Vì từ hôm chị ốm, hai đứa chẳng nói chuyện với nhau một lần tử tế, thấy cứ bứt rứt.. Cũng tại chị trẻ con quá, không đỡ nổi hix.. Với lại nay cần qua em sớm để phụ, dù sao nó với nhỏ Chi nhiều ấn tượng.. Ngẫm cũng lạ, lúc đầu gặp nhỏ Chi trên xe khách thấy nhỏ rất lém lỉnh, tinh nghịch đó chứ mà từ đợt gặp ở quán thấy nhỏ hiền hơn chính vì vậy mà nó mới có cảm tình với nhỏ trước.. Con gái thật kì lạ.. Đang thiu thiu thì cửa phòng nó đánh rầm một phát, , giật cả mình.. Chạy ra mở cửa..
– Ủa.. Anh Cương.. ?
Anh đến phòng nó, ngồi trên chiếc xe máy với lớp áo khoác rét.. Nó vẫn không khỏi ngạc nhiên..
– Mày cho anh đứng ngoài à?.. Rét quá.. – Anh xuýt xoa trêu nó.. Mặt nó nghệt ra.. Chả biết nói sao chỉ thấy rất vui vì lâu lắm mới gặp lại anh.. Có phần gầy hơn trước..
– Ơ.. Không không.. Anh vô đi..
Dắt chiếc xe máy anh vô, nó ngồi đối diện cười tít mắt.. Vui ghê..
– Nay rồng đến nhà tôm thảo nào giảm độ.. Hehe
– À.. Mẹ tôm gửi đồ nên rồng mang qua..
– Mẹ em gửi tiếp hả anh?
– Ừ.. Trong túi kia á, mày không nói cho thím địa chỉ, làm thím lọ mọ lên tận phòng tao..
Mắt nó nhòe đi.. Cảm giác như thằng bất hiếu vậy.. Mấy tháng không về không liên lạc cho mọi người..
– Tao đập vỡ mặt mày giờ.. Khóc lóc gì.. – Anh Cương có vẻ dữ dằn hơn thì phải..
– Dạ không…
– Ừ.. Anh đến đưa thôi, có cả số điện thoại bàn của nhà mày nữa đấy.. Chú thím mới lắp kêu mày gọi về.. Đi mấy tháng trời..
– Em biết rồi..
Đợt về quê trước bố mẹ có đồng ý nhưng chưa lắp được.. Giờ mới có.. Nó mừng lắm.. Anh Cương đứng dậy luôn..
– Anh bận nên phải đi luôn.. Mày sống hẳn hoi đấy nhé.. Vớ vẩn chết với anh.. Nghĩ cho chú thím nữa..
– Dạ..
Nó ngỡ ngàng anh qua thăm được có tý, chán chẳng nói chuyện được chút nào..
– À Minh.. Anh bảo?
– Gì anh?
– Tối qua mày có đi đâu không?
– Đi đâu hả anh?
– Cái chương trình ở trường cũ mày làm mày có ra đấy không.. ?
– Tâm nhờ anh hỏi đúng không?
Nó thấy giọng nói anh có phần lúng túng nên có phần đoán được.. Vậy là hôm qua Tâm thấy nó thật..
– À.. Ờ.. Nó nhờ anh hỏi nhưng không được nói cho mày biết là nó nhờ.. Mà anh chẳng hiểu hai đứa mày như nào nữa..
Tâm.. Ngốc, em làm nó day dứt đau đớn bởi mọi thứ, dằn vật như đang gậm nhấm con người nó.. Buồn thêm buồn..
– Anh về cứ vờ nó là em bảo không đi nhé..
– Được rồi.. Chán thật, anh thấy nó yêu mày lắm rồi đấy.. Mày mà nhìn nó bây giờ chắc sẽ nghĩ khác ngay.. Tội nghiệp, chẳng hiểu hai đứa mày như nào nhưng thấy con bé giờ trầm lắm.. Hôm nào về thăm cái cho nó vui..
Anh Cương chắc không biết hôm qua nó thấy Tâm rồi.. Chính vì vậy nó mới tệ thế này, nó sợ đối mặt với sự thật phũ phàng.. Sợ gặp lại em.. Cũng chỉ biết ợm ờ..
– Được rồi anh..
– Ừ mà mẹ mày lên có vẻ thích con bé đấy, khen nó ngoan….
– Thôi được rồi…
– Ừ.. ừ anh đi nhé..
– Dạ..
Tự nhiên thấy bực.. Anh Cương đi ra khép cửa vô, nó chẳng để ý gì nữa lục cái túi anh mang đến để quên.. Vừng lạc, áo bông của anh, có cả tiền mẹ cuộn bằng trun.. đếm từng đồng tiền một nghìn hai nghìn mà nó chảy nước mắt, chẳng thể kiềm được nữa.. Thương mẹ quá mà không thể làm gì được.. Đủ hai trăm bằng những tờ tiền lẻ mẹ kiếm hàng ngày, càng gạt nước mắt đi càng chảy.. Nhớ gia đình..