Phần 67
Sáng đầu tuần vào mùa đông của Hà Nội luôn mang cho con người ta một cảm giác lạnh lẽo nhưng cũng thanh thoát nhẹ nhàng.. Nó bị đánh thức bởi tiếng giao hàng ngô nướng của ai đó.. Cũng thoảng thoảng đâu đây cái mùi thơm thơm khét khét, quen thuộc khi cùng nội quây quanh bếp lửa nướng ngô.. Nhớ mãi ngày đó đông rét mướt, cảm giác ùa về.. Nhớ gia đình.. Cũng dễ hiểu thôi khi đêm qua nó đã hụt hẫng thế nào…
Trời bên ngoài tối om nhưng đồng hồ phản bác lại bức tranh không màu đó bằng 7h.. Lật đật dậy vệ sinh cá nhân để đi học.. Cái buốt khủng khiếp khiến người nó tê cứng khi chạm phải dòng nước lạnh.. Còn rát nữa, hình như bị nẻ rồi.. Gió đông Hà Nội thường khô mà.. Tỉnh táo thêm chút nó đóng một đống quần áo đủ để ra ngoài, người trông to lên nhiều.. Đến bàn chân nay biết ý cũng đi đôi tất thẳng vô.. Hên là thủng dưới đáy nên chẳng ai biết cả…
Lóc cóc chiếc xe đạp trên phố sáng Hà Nội vào đông.. Trời xám xịt, tối, gió mùa về tạt vào nó rét buốt.. Đôi găng tay của em cũng không giúp tay nó khá hơn là bao.. Chỉ thấy chút hơi ấm của những hàng quà sáng là đỡ, học sinh đông vì ngày mới đầu tuần đi học.. Đứa nào cũng mũ len, khăn quàng, bịp tai.. Khiến nó hơi tủi thân.. vì từ bé chưa bao giờ sở hữu những đồ vật xa xỉa như thế.. Họa chăng chỉ là đôi bít tất cũ của bố thôi…
Cảm nhận cái vẻ lạnh lùng nghiêm nghị này của mùa đông Hà Nội khi băng qua phố phường, khiến nó tê tái một chút vì chẳng thể quên hình ảnh tay trong tay của nhỏ P. Anh với anh chàng người yêu của nhỏ.. Một chiếc lá còn xót lại trên những cành cây trơ trụi rớt xuống làm cho cảnh vật hoang vu đi nhiều so với Hà Nội lúc hè.. Haizz.. nhỏ P. Anh có vẻ ảnh hưởng đến nó nhiều so với những gì nó tưởng tượng…
Loanh quanh lúc cũng đến cổng trường quen thuộc.. Dắt chiếc xe đạp vào bãi đỗ, chợt nhìn thấy một vài đôi đang lắm tay nhau đi qua hành lang trước cửa lớp.. Nó chợt nhớ và muốn tìm hơi ấm bàn tay khi ở bên em.. Từ qua đến giờ không gặp rồi còn gì.. Có mới lới cũ, cũ rồi lại chán mới.. Cứ như một vòng tuần hoàn của em và nhỏ P. Anh quay quanh nó vậy…
Ngồi trong lớp rồi mà nó vẫn nghệt ra tưởng tượng.. So sánh.. Sắc “đẹp “thì em không bằng nhỏ.. ” xinh” em lại xinh hơn.. Có vẻ nhỏ P. Anh mang điều gì đó già dặn hơn tuổi thì phải.. Tính cách thì dĩ nhiên em hay hơn nhỏ rồi.. Hồn nhiên, ngây thơ.. Kiên quyết, nhỏ thì chỉ 1 từ thôi.. Lạnh. Nói thì nói vậy chứ, tính em và nhỏ nó vẫn chẳng thể hiểu hết được.. Nhất là em, nhiều lúc như bị đa nhân cách vậy.. Còn về cách ăn mặc thì em cá tính hơn nhỏ P. Anh vì em là chủ shop quần áo mà.. Nhưng nhỏ P. Anh cũng chẳng kém cạnh gì bởi những bộ đồ nhỏ mặc luôn quyến rũ cộng thêm quý phái.. Loạn đầu vì kiểu so sánh kì lạ này…
Hết mọi thứ rồi, cái đầu của nó lại sang “tóc”.. Ừ thì cả hai đều có kiểu tóc chẳng hợp tính nó tẹo nào.. Nhỏ P. Anh tóc dài đẹp.. Nhưng nhuộm, tóc em tuy không nhuộm nhưng lại ngắn kiểu Vic gì đó mà em nói.. Thở dài một cái, nghĩ vậy mọi chuyện cũng chẳng khá hơn chút nào.. Chẳng đi đến đâu.. Phải nhanh tiễn cái cảm xúc khó chịu kia đi thôi.. Bứt rứt lắm nhưng nó cũng phải hiểu rằng, người đẹp thì phải yêu người đẹp chứ.. Nhỏ đẹp như vậy chẳng nhẽ lại yêu một thằng xấu xí quê mùa như nó chắc.. Nghĩ đến đây lại thấy kì lạ.. Em cũng đẹp cơ mà.. Dù biết câu trả lời rồi nhưng nó lại quên.. Tại sao em lại yêu nó nhỉ?
Chợt, lại nghĩ đến nhỏ Chi.. Lâu lắm rồi không thấy nhỏ.. Rất lâu, kiểu nhỏ Chi tách ra khỏi nhóm em luôn rồi ý.. Có lần hỏi qua loa thì em nói, nhỏ Chi thích học lắm nên không rủ đi chơi được.. Vì ngành nhỏ theo học rất bận bịu đòi hỏi sự tư duy cao.. Với nhỏ Chi thì không thể được nên chỉ có chăm chỉ thui.. Đó, nó cũng không hỏi nữa vì sợ em hiểu lầm…
Ngửa đầu ra sau một cách tự nhiên như chẳng có ai trong lớp.. Hồn nó như treo ngược cành cây vì nãy giờ chẳng để ý gì.. toàn tự do theo đuổi ý nghĩ về gái.. Phải “Gái”… Sắp thi rồi mà còn như thế này thì học hành gì nữa… Nhủ ngay từ đầu là lên đi học thôi.. Thế mà cái tính hám gái từ nhỏ chẳng bỏ được.. Nhớ ngày mới lên Hà Nội đã biết tia rồi.. Khổ, kết luận từ lúc mới lên là ” Hà Nội toàn gái xinh. ! ” Tưởng sướng lắm ai dè dính vào mệt người.. Giá như nó không vào phòng trọ cùng anh Cương, giá như nó không gặp chị, giá như nó không gặp nhỏ Chi.. Mọi chuyện sẽ khác.. Lại cúi đầu xuống, đập đập vài cái cho tỉnh.. Bỗng một cảm giác lạnh sống lưng đến.. vì cả lớp tự nhiên im bặt..
Trước khi nó kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thấy tất cả mọi người đang nhìn nó, đến cả ông thầy cũng nhìn nó với vẻ mặt khó chịu và hài hước.. Đối lập hoàn toàn luôn.. Thằng Tuấn bên cạnh thì khục khặc cười như được mùa.. Mặt nó thộn ra…
– Cậu chơi được thật chứ, cậu Minh…
Ông này chẳng biết người miền nào mà xưng hô rất lạ toàn là Tôi – cậu thôi.. Nhưng vấn đề bây giờ là sao.. Nó chẳng hiểu gì hết.. Tất cả những việc nó biết là do thằng Tuấn kể lại..
…
Lúc nó còn đang mải mê với dòng suy nghĩ vớ vẩn thì ông thầy thông báo.. Nguyên văn..
– Còn một ngày nữa là 20 – 11, với tư cách là sinh viên của trường.. Tôi đề nghị lớp ta sẽ tổ chức một vở kịch hoặc tiểu phẩm và một tiết mục văn nghệ về tình cảm sinh viên, giữa thầy và trò.. Tuỳ các cô cậu chọn việc này không bắt buộc lắm về chủ đề.. Nhưng không được đi quá xa dẫn đến những bài hát lố lăng phản cảm.. Tất nhiên tiết mục này sẽ là cây nhà lá vườn do thành viên lớp ta tổ chức, vậy nên tôi giao nhiệm vụ này cho cậu trưởng lớp chủ trì tiết mục và sẵn hỏi ai có khả năng chơi nhạc cụ, loại nào cũng được nhưng nhất là ghitar?
Tiếng ông thầy vừa dứt thì tiếng xì xầm cũng nổi lên từ đám sinh viên lớp nó.. Duy chỉ có một thằng không chú ý là nó không biết gì mà thôi.. Đành là vậy nhưng có đứa đã lén chơi nó một vố.. Một vài cánh tay giơ lên kèm theo tiếng hét của thằng khốn kiếp Tuấn…
– Thầy ơi cậu này nè thầy.. Cậu ý chơi guitar hay kinh điển luôn.. Hehe…
Liền sau đó là mọi người biết rồi.. Cả lớp chú ý đến nó và ông thầy hỏi một câu.. Điều này khiến nó rất ngại vì lúc nào cũng chui rúc xuống bàn cuối vì chẳng muốn ảnh hưởng đến ai.. Chắc hẳn cũng có đứa không biết nó là ai dù học lâu rồi.. Câu hỏi của thầy khiến nó bối rối cùng cực và những đôi mắt tò mò kia vẫn dí vào nó…
– Dạ em cũng biết đôi chút…
– Ôi chú cứ khiêm tốn thế bao giờ khá lên được.. – mặc kệ ánh mắt muốn ăn thịt người của nó về thằng Tuấn, thằng mất dạy này lại oang oang..
– Cậu ấy giấu nghề đấy thầy, đánh như nghệ sĩ đó thầy ơi.. Hehe.. – Cũng phải một lúc tiếng xì xầm nổ ra tiếp…
– Biết chơi thì nhận đại cho rồi.. Bày đặt..
– Thằng này là thằng nào nhỉ, tao mới thấy lần đầu..
– Ui.. Hi, nhìn baby thế kia..
Phớt lờ những câu bình luận kiểu miệng vịt, nó đợi một câu phán của ông thầy như một kiểu tuyên án.. Thật sự thì nó cũng không dám chống đối, chỉ vì ngại thôi..
– Tôi nghĩ đây là cơ hội cho chúng ta thế hiện mình.. Nếu biết thì cậu nên đi.. Và cá nhân tôi thì thấy cậu chơi sẽ hay đấy vì vẻ bề ngoài cậu rất giống với mấy tay nghệ sĩ thực thụ.. Cắt tóc đi nhé cậu trai.. – Thế là xong.. Nhà giáo VN.. Thảm họa rồi, đứng trước ngàn sinh viên thì không biết đủ dũng khí để đàn không nữa.. Thằng ôn Tuấn thì sướng quá hay sao cứ đập vào bàn cười sằng sặc.. Nó bóp cổ thằng Tuấn lắc qua lắc lại vài cái..
– Thằng mồm thối.. Mày chết với ông..
– Ặc… Ặc.. Anh Minh… thật là…. anh minh.. Anh Minh.. Ặc.. tha em…
Thả thằng cu ra, thằng Tuấn cười.. hề hề rồi lại chăm chú với mấy trò nghịch của nó.. Chán thiệt.. Để ý thấy một vài mẹ nở trong đó có nhỏ Linh dáng đẹp đang nhìn nó tủm tỉm cười.. Ôi trời ơi.. Chưa làm gì nghĩ đã bủn rủn rồi.. Tất cả là tại thằng Tuấn.. Điên không chịu được..
Cuối giờ một anh có vẻ già dặn, chững chạc.. Xuống bắt tay nó làm quen..
– Chào Minh.. ! Anh là Quân lớp trưởng..
– Vâng, chào anh.. !
– À.. Ừ, em cũng nghe thầy nói rồi nhỉ.. ?
– Dạ rồi.
– Vậy có gì khi nào đội tập anh gọi nhé, anh tính chỉ một đàn một hát thôi.. Cho con bé Linh hát..
– Dạ được rồi..
– Ừ thế khi nào chọn được bài anh nói.. Em cho anh cái số để tiện liên lạc..
– Dạ đây… Mà Linh nào hát hả anh?
– Con bé thấp thấp mà xinh xinh đó.. Được nhẻ.. Hêhê.. Giọng nó hay..
Nghe anh Quân tả thì chắc không phải nhỏ dáng đẹp mà là nhỏ Linh kia.. Cơ mà hỏi cho biết thôi chứ ai cũng chẳng quan trọng.. Quan trọng bây giờ là phải tìm cách giữ được bình tĩnh trước đám đông.. Khó nghĩ thật..
– Dạ được rồi, có gì anh chỉ cần nhắn bài hát em tập beat được rồi.. Khỏi cần hát, khi nào xong ghép vào một lần là được…
– Rồi Ok.. Anh về trước.
– Vâng.
Đạp xe về mà lòng lo lắng, chưa bao giờ nó nghĩ tình huống này sẽ xảy ra.. Nhỡ có làm sao thì bị cười thối mũi.. Tự nhiên dính vô cái chuyện vớ vẩn này.. Tuấn ơi là Tuấn.. Chán không chịu nổi.. Chuyện này nó cũng phải giấu em thôi.. Không thì chắc chết vì ngại mất..
Ngày nhà giáo Viện Nam cũng cận kề.. Nỗi lo của nó càng ngày càng lớn hơn thà rằng nếu em để ý thì cũng bớt lo.. Đằng này em chẳng thèm nhắn tin hay gọi điện kể từ tối hôm gặp nhỏ P. Anh. Vậy nên niềm khó chịu nhân đôi.. Chắc giận nó, nó cũng bực chả thèm gọi hay nhắn tin cho em… Tính em trẻ con, nó cũng trẻ con.. Thành ra hai đứa cứng đầu.. Làm việc mà nó rất căng thẳng lầm lì chẳng nói chuyện với ai cả.. Bao thứ rắc rối lo toan như muốn nổ đầu ra vậy.. Còn bài nhạc anh Quân đưa cũng chưa tập hết, xót đoạn cuối nữa.. Rồi hết tiền.. Khó khăn trồng chất khó khăn..