Phần 62
Tiết trời đông lạnh lẽo vô vị, nhưng nó lại thấy ấm áp một cách lạ kì bởi vòng tay ôm chặt quen thuộc, nhưng nay em thọc tay vào túi nó. Nói chuyện với em làm em cười thì thôi, chứ cứ trêu hay phản bác là em nhéo.. Em đeo đàn của nó bảo về thẳng nhà em luôn.. Đến trước cổng to đồ sộ, em suýt xoa run rẩy…
– Nè.. Anh mở cổng đi.. hihi, lạnh quá anh ạ…
– Ừ.. Đưa tay đây.. – Em ngạc nhiên chìa đôi bàn tay lạnh buốt đang xoa vào nhau cho nó.. Nó nâng lên hà hơi ấm vào.. Em có vẻ thẹn, cứ quay mặt đi cười khúc khích.. Dễ thương không chịu được.
– Đỡ chưa?
– Rồi ạ…
– Ừ.. Thôi đi vào..
Cổng mở.. Em nhảy chân sáo đi vô mở điện trước, nó dắt xe theo đóng cổng rồi vào sau.. Căn phòng khách nhà em sáng bừng lên từ cây đèn trùm.. Tạo một không gian ấm áp và có phần lãng mạng khi chỉ có hai đứa ở đây.. Em cởi chiếc áo choàng bông vắt vô tay vịn rồi chạy vô bếp.. Để luôn bao đàn nó ngay bên cạnh.
– Hihi.. Anh chờ chút hen, hâm lại là ăn được rồi..
– Món gì đó, liệu có ăn được không?
Em trề môi.
– Xí.. Thế nào cũng thích mê cho xem.. hihi.
Đúng thật, tần ngần nhìn những tấm ảnh hồi bé ngộ nghĩnh của em một lúc thì em gọi vào ăn. Toàn món lạ mà nó chưa ăn bao giờ thấy, nóng hổi.. Cảm giác như em mang lại một chút gì đó của gia đình cho nó.. Thật vui sướng, nó cũng chỉ biết ôm em.. Thì thầm hai tiếng “cảm ơn” Người khô khan như nó mà được như vậy là tốt lắm rồi.. Em khẽ véo mũi nói cười tít mắt.. Trong bữa ăn, em kể nó biết bao nhiêu chuyện, vui có buồn có.. Hầu hết là từ khi bố mẹ em sang Nhật.. nhưng em kiên quyết không sang.. Lý do thì em cũng đã nói trước, vì nó, vì bạn bè…
Nó thì luôn mang một nỗi lo sợ em sẽ đi.. Nên chỉ im lặng lắng nghe.. Người dậy lên một nỗi buồn man mác.. Ăn xong nó đòi rửa bát vì không muốn em lạnh thêm chút nào nữa.. Em thì chạy biến lên lầu.. Ừ thì sự tò mò lúc sáng chắc đến giờ cũng phải giải đáp thôi.. Khi chiếc bát cuối cùng được úp lên trạn.. Nó chạy theo em lên phòng.. Thấy em đang ngồi chơi vi tính.. Ngồi lên giường nó gọi em..
– Ly ơi..
– Dạ.. – Em vẫn gián mắt vô vi tính.
– Quay sang đây anh bảo..
– Thì anh nói đi em vẫn nghe mà.
– Quay sang đây không anh đi về nè.. – Đành chơi đòn này thôi, em phụng phịu quay sang mặt nhăn nhó.. Vừa dễ thương vừa buồn cười..
– Đàn này của ai.. ?
– Dạ, của em.
– Thế mà lúc nào cũng đòi nghe anh đàn, sao không tự đàn mà nghe?
– Nhưng anh khác mà, em có yêu tiếng đàn của em đâu..
– À.. ừ, thế học lâu chưa. ?
– Được hơn tháng thui.. Tính tạo bất ngờ cho anh mà anh biết rồi hix.. – Mặt em mếu mếu..
– Bao công sức mất hết trơn..
– Ơ anh xin lỗi, anh biết đâu.. – Thật sự nó xúc động khi nghe em nói như vậy, giờ mới để ý, móng tay của em bị hỏng hết rồi.. Nhìn mà xót xa..
– Anh xin lỗi mà, anh hứa hôm nào đàn hát cho em nghe.. chịu không?
– Có… hihi. – Em tươi lên một chút cũng là lúc nó cân nhắc lời hứa của mình.. Giọng thế này thì hát ai dám nghe hix… Em quay mặt vào máy tính, nó bê cây đàn của em lên mở ra.. Một cây thùng cũng đen tuyền..
– Mua lâu chưa?
– Đàn ạ? Lâu rồi, nhưng thấy tên ngốc chơi hay lên em mới học gần đây, chứ trước kia chán lên bỏ hihi..
Chợt nó thấy một cái tên làm nó chú ý bằng sơn trắng “Mon Ly”.. Nó tủm tỉm, vì biết cái đống truyện kia của em là đôrêmon qua bìa truyện.. Cô bé này đúng là trẻ con ngoài sức tưởng tượng mà..
– Tên em hay thật.. haha..
Em bĩu môi quay ra, mặt tươi như chưa biết gì..
– Nguyễn Ánh Dương Ly lại chả hay hihi.. Quá ý nghĩa luôn đấy.. hihi.
– Ý anh là Mon Ly cơ haha.. Nghe như tiền ý nhở.. haha. – Em nhăn nhó, mặt đỏ lên lườm nó.. Nhảy lên giường..
– Trả em đây, không cho anh mượn nữa đâu…
– Nè.. Nhưng sao để tên như vậy? – Em không nói gì đỏ hết mặt chỉ vô đống truyện.. Biết ngày mà..
– Đồ trẻ con.. haha.
Em giận nó, ngồi ra bàn máy tính im im.. Haizz, chán quá..
– Ờ mà tên thật em có gì mà ý nghĩa.. ? – Đành trống lảng vậy.. Em quay qua mặt có vẻ hào hứng hơn..
– Hihi.. Lúc bố em còn là công nhân bên Nhật ý. Mà anh biết nước Nhật còn được gọi là gì không?
– Ơ Japan hả?
– Đó là tiếng anh.. Ngốc, còn được gọi là đất nước mắt trời mọc hihi.. Lên bố đặt tên em là Ánh Dương Ly.. hay không?
– Bình thường..
– Hứ, thế tên anh là gì mà chê tên em.
– Minh.
– Tên họ đầy đủ?
– Nguyễn Hải Minh..
– Chả có ý nghĩa gì mà chê người ta.. hứ.
– Ai bảo không có ý nghĩa.. – Nó phản bác lại em, đầu tìm lung tung một ý nghĩa gì đó, không chịu thua kém em.
– Thế ý nghĩa gì?
– Hải là biển, Minh là sáng suốt.. Có nghĩa là anh sẽ thông minh vùng biển…
Em cười ngặt nghẽo trước cái ý nghĩa củ chuối của nó làm nó quê hết cả mặt..
– Hihi.. Ý nghĩa, hihi thấy gớm hihi..
– Thì có đấy còn gì..
– Hihi..
– Còn hơn là MonLy, hế, tiền.. Tên hay ghê.. – Em đanh mặt lại nhìn nó kiểu soi xét.. Ánh mắt lồng mùi nguy hiểm.. Nó run run..
– Ơ em định… Định làm gì.. ? – Lùi vào góc giừơng, nó lắp bắp.. Em lục ngăn tủ lấy một chiếc bút dạ mực đen bản to..
– Vén tay áo lên đi anh..
– Để làm gì.. ?
– Vén lên.. !!
Em hét lên nó ngập ngừng kéo, để lộ phần băng vết bỏng.. Em đưa mắt nhìn lên trần nhà.. Rồi tủm tìm cười.. Xong viết vô tay nó.. “Nguyễn Mon”..
Cau có vì miếng băng bị bẩn.. Nó nhìn em..
– Gì thế này?
– Minh Mon không hay, Hải Mon không hay.. Nguyễn Mon hay hơn, em với anh có cùng họ hihi.. – Nó mếu mếu..
– Nhưng sao lại là Mon.. hix
– Em thích ĐôrêMon nên viết thế đấy làm sao không.. ? – Nhìn cái mặt này thiếu điều đẩy nó xuống giừơng nếu nó ý kiến không chừng, sợ quá.. huhu..
– Ơ không..
– Hihi.. Anh yêu ngoan dữ, đánh răng trước đi rồi tý đi ngủ, em chơi một chút nữa đã, anh chơi không?
– Máy tính á, không..
– Ừ.. hihi, thôi đi đi.. – Cái lần nó tiếp xúc với máy tính cuối cùng là ở nhà thằng Long.. Chỉ nghe nhạc thôi cũng chán nên không có ham.
Lúc lâu sau em cũng chịu nghỉ để đi ngủ.. Tự động rúc sâu vào người nó.. Em thì thầm..
– Tên này là của hai chúng ta, của em đặt cho anh.. Đừng cho ai biết anh nhé..
– Ừ.. – Nhẹ nhàng, chìm vào giấc ngủ sâu sau khi nhận một nụ hôn kiểu Pháp của em.. Ngọt ngào lắm.. Tiếng gió rít bên ngoài rất mạnh.. Tưởng chừng mọi việc bình yên.. Nhưng giường như tất cả đang chuẩn bị cho một thảm Kịch của chính cuộc đời của nó.. Chỉ nhớ rằng nó sẽ mãi mang theo cái tên này.. Nguyễn Mon.