Phần 5
Ăn xong nó vào rửa bát, má cái ông kia ăn xong rồi để nó dọn, sao không giành như tối qua đi. Rửa xong cũng gần 1 rưỡi rồi. Anh Cương tự nhiên hỏi nó:
– Mày gặp cả thằng Sơn với thằng Quốc rồi à?
– Vâng, em nói lúc nãy rồi còn gì?
– Mẹ hai cái thằng lười, nghỉ không đi làm đi, lâu lâu hết tiền, lại sang ăn chực mì tôm của tao.
– Thế hả anh, em sang thấy 2 anh ý đang ngồi chơi đàn ghitar.
– Ừ, 2 thằng nghệ sĩ xịn của khu đấy, chúng nó chơi hay lắm, có văn nghệ gì của khu chúng nó đều tham gia cả, mà anh nhớ trước kia mày cũng hay chơi đàn mà, sao dạo này không thấy nhỉ?
Phải rồi, đàn ghitar, trước kia nó không những chơi, mà đó còn là niềm đam mê của nó suốt những năm học cấp 3. Nó lầm lì ít nói, bạn bè không có mấy, nên thời gian rảnh nó thường học đàn từ bác Vũ – một người lính trở về sau chiến tranh, bác bỏ lại một phần thân thể, là chân trái của mình tại chiếc trường.
Nhưng bù lại, bác có hai bàn tay khéo léo lướt trên phím đàn. Nhớ lại lúc ấy, lần đầu tiên nó thấy bác đàn hát:
– Ủa, cái đồ gì phát được tiếng hay thế bác Vũ?
– Đàn ghitar đấy nhóc, nghe hay không?
– Dạ, hay!
– Mày thích học chơi cái này không?
– Dạ thích, bác dạy cháu nha. – Nó hào hứng.
– Chiều nào rảnh thì ra đây tao dạy nhé.
– Vâng!
Và cứ thế, không cần bạn bè, nó thoát khỏi nỗi cô đơn bằng những bản nhạc không lời, từ những đoạn beat của nhạc Âu Mỹ, hay nhưng bản nhạc của yiruma khi được đổi thành ghitar, nó nghe hợp tai được bài nào là nó tập hết cho đến khi thuần thục thì thôi. Đương nhiên là bác không dạy nó những bài đó, chỉ nhạc lý với cách chơi, các nốt thôi còn đâu muốn chơi bài nào nó phải tự mò, bác thường tự đàn hát những bài về người lính, cách mạng, tuy hay nhưng nó không thích vì “già”.
Cứ thế nó hay sang bác tập mỗi chiều rảnh, vì nhà nó không có đàn, mà nhà bác có tận 3 cái, 1 cái của bác và 2 cái của những người đồng đội đã ngã xuống của bác. Nhưng rồi đến lúc cuối cấp, nó bận học hành không sang nhà bác tập nhiều được nữa, bác cũng biết lên tặng nó 1 cây đàn, trong 3 cái của bác, nó không dám nhận, vì dù sao có đàn nó cũng không tập được, ngoài học còn có công việc nhà nữa. Thế rồi những ngày thi cử ập đến làm nó ôn luyện ngày đêm, quên hẳn cái đam mê chơi đàn của nó, cho đến khi gặp 2 ông kia lúc sáng.
– Em có bao giờ chơi ở nhà đâu mà anh thấy được, cũng vì thi đại học lên không có thời gian chơi.
– Thế bây giờ thi xong rồi thì chơi lại đi, cái đó hấp dẫn gái lắm đấy, haha!
– Ông hâm à, hấp dẫn gì chứ? Bây giờ muốn chơi phải có đàn tập lại, kiếm đâu ra?
– Nếu mày muốn chơi lại thì để anh hỏi thằng Sơn kiếm cho, đơn giản thằng này nó hay sửa sang mua đàn cũ về bán mà, chắc cũng rẻ.
– Vâng. – Nó đồng ý, vì cũng thích sẵn rồi.
Bỗng nhiên cửa phòng nó lại mở ra, nhỏ Tâm bước vào.
– Em chào hai anh ạ.
– Ừ, Tâm sang chơi hả em?
– Dạ, em sang nhờ anh M một chút ạ hihi!
Nhỏ quay sang cười duyên nhìn nó, từ nãy giờ nó không để ý đến nhỏ vì vẫn cay cú vụ buổi sáng, bây giờ nhỏ nhắc đến, nó mới quay ra.
– Nhờ gì mình cơ? – nó ngạc nhiên.
– Tý anh đèo em đi học nhé? – Nhỏ hấp háy mắt nhìn nó. Mặt ông Cương nghệt ra chút, rồi tự nhiên cười đểu đểu về phía nó, giơ ngón Cái lên kiểu “Được!”
– Ơ sao cần mình đèo?
– Em có việc tý nói sau, được không anh Cương? – Nhỏ quay sang ông Cương.
– Được thoải mái đi em, hehe. – đúng là ông anh bựa.
– Nhưng tý mình phải ra quán với anh Cương rồi. – Nó vớ được cái lý do, tuy nhỏ dễ thương thật đấy nhưng mà nắng nôi thế này nó cũng không ham mà dại gái.
– Mày cứ đèo em nó đi, tao đợi. – xong, đến lượt thằng anh nó dại gái.
– Thế nha, anh ra luôn nhá, em về thay đồ. – Cái giọng nhí nhảnh không kịp để nó trả lời. Xong nhỏ chạy đi.
– Hahaha, sướng nha con, vừa lên được luôn em hoa khôi để ý, thế này thì đếu phải đóng tiền nhà rồi. – Ông Cương trêu nó.
– Ông nhớ nhá, tối bà Quỳnh sang tôi bảo ông nói xấu bà ý. – Nó dọa.
– Ấy ấy bậy mày, tao nói bao giờ?
– Tôi cứ thích đấy. – Nó nói cứng.
– Hehe chú cứ bình tĩnh, được đèo gái xinh sướng thế còn trả vờ. – Ông cười cầu tài.
– Sướng thì ông đi mà đèo, nắng thế này xem sướng không. – Nó cáu, mặc cái áo sơ mi mới trong balo, nó bước ra khỏi cửa phòng, thầm trách nhỏ khùng, trưa nắng này không biết có việc gì đây?
Đi ra phía cổng khu trọ, nó thấy bác Trung đang ngủ trong phòng. Không biết nhà bác ở đâu, mà thấy trông suốt thế nhỉ. Ra đến lề đường đợi nhỏ Tâm, nó nghĩ, không có xe thì đèo nhỏ thế nào chứ, thôi hay bảo nhỏ tự đi, nắng thế này ở nhà cho khoẻ. Đang nghĩ thì, ở phía đối diện bên kia đường nhỏ Tâm vẫy vẫy tay về phía nó, Nó bước sang đường, định bụng từ chối vì không có xe thì…
– Em biết anh không có xe nên đèo bằng xe của em nha?
– Có xe rồi thì tự đi đi, việc gì phải nhờ mình đèo chứ.
Nó khó chịu ra mặt, gì chứ đi dưới cái nắng gắt cuối hè của Hà Nội vào buổi trưa, thì cũng không phải là việc đơn giản gì, nhất là phải đèo một nhỏ vừa quát nó cách đây vài tiếng đồng hồ, trong khi nó không làm gì cả.
– Có việc thì em mới nhờ chứ, thôi đi đi anh, con trai gì mà nhờ xíu cũng không chịu. – Nhỏ chạm đúng huyệt dại gái của nó.
– Ờ, rồi thế cặp sách đâu, mà ăn mặc thế này đi à? Học hành gì ghê thế?
Giờ nó mới để ý, nhỏ ăn mặc kiểu “đốt mắt người ta cho ra máu mũi ý”, quần ngắn lộ đùi trắng phau ra, áo thì bó sát. May mà tầm trưa nắng này ít người đi đường chứ, không thì nó dám chắc, thể nào cũng có tai nạn do nghẹo cổ, vì nhỏ như thế này họa có thằng mù mới không để ý. Nó cũng liếc liếc vài lần nhưng không chăm chăm vào, kẻo ăn tát như chơi. Ai chứ nhỏ này thì dám lắm, sáng còn đạp nó cơ mà.
– À? Dạ, em quên, anh chờ em xíu nha hihi.
Lại cái nụ cười đó, cái mà nó thích nhất ở nhỏ. Xong, nhỏ chạy lại cái căn nhà cao tầng ngay gần chỗ nó đứng, mở cánh cửa sắt to màu trắng ra, nhỏ bước qua sân và đi vào trong nhà. Thì ra đây là nhà bác Trung, thảo nào bác trông suốt trong khu, nhà bác gần thế này qua đường cái là đến rồi. Nó nhìn căn nhà với giàn hoa giấy quấn quanh hàng rào ngoài sân, đẹp thật, lối kiến trúc này nó chưa thấy bao giờ, ngôi nhà không nhiều tầng nhưng trông rất rộng và có đến tận 3 gian liền. Nó đứng nhìn ngôi nhà rất lâu, thầm rủa cái con nhỏ giờ cao su và cái trường dở hơi của nhỏ, bắt học sinh đi vào cái tầm chiều không ra chiều trưa không ra trưa này.
Một lúc sau nhỏ đi ra, nhỏ mặc một bộ áo dài màu trắng và đeo một chiếc cặp màu đen, nhỏ dễ thương quá khiến mặt nó hơi nghệt ra, nhưng cái thứ phá bỏ vẻ hoàn thiện của người con gái Việt Nam ở nhỏ là mái tóc màu nâu xen những lọn tím đỏ, nó thật sự không có cảm tình với mấy đứa nhuộm tóc như thế này dù biết được nguyên nhân tại sao nhỏ nhuộm. Thấy nó như vậy nhỏ kêu.
– Nhìn gì nữa, dắt giúp em cái xe nào.
– À.. ờ đây đây, làm gì mà lâu thế, biết ở ngoài này nóng lắm không? – Nó bực bội.
– Chờ có xíu con trai gì mà…
– Thế con trai là không biết nóng à?
– Rồi, thôi đi đi anh. – Nhỏ giục nó.
– Biết đường đâu mà đi.
– Cứ đi đi em chỉ cho.
– Ờ, lên xe đi.
Nhỏ trèo lên rồi đưa nó cái mũ bảo hiểm, chu đáo phết. Trên đường đi nó hỏi nhỏ:
– Thế Tâm nhờ mình cái gì? – Nó thắc mắc.
– À, có gì đâu, tý đến trường tỏ ra thân mật chút với em nhé.
– Hả? Làm thế để làm gì cơ? Mà thân mật là như thế nào? – Nó ngạc nhiên.
– Có mấy thằng ở trường cứ làm phiền em suốt, anh giả làm bạn trai em để tụi nó khỏi làm phiền em nữa nha, hihi.
– Ớ thôi không được đâu? – Nó từ chối.
– Không sao đâu, giả vờ thôi đừng tưởng bở nhé, hihi.
Làm như nó thèm lắm không bằng, cơ mà cũng thấy hơi thích thích. Chưa kịp trả lời thì nhỏ vỗ vỗ vai:
– Mà anh M nè.
– Sao?
– Anh hơn tuổi em mà.
– Rồi sao?
– Toàn xưng tên với mình, gọi anh em đi.
– Xưng thế quen rồi, gọi thế kia thấy ngượng ngượng sao á.
– Thì coi em như đứa kém tuổi bình thường đi.
– Ừ
– Ừ gì mà ừ, gọi thử xem nào?
– Tâ.. À nhầm, em, đi đường nào nữa? – Hơi ngại mồm nhưng nó hỏi nhỏ luôn.
– Hihi, đến cái cột đèn kia anh rẽ trái nha.
– Ừ.
Nó với nhỏ không nói gì với nhau nữa, đường phố giờ này cũng vắng nên thấy cứ im im kiểu gì á. Đi thêm đoạn nữa thì nhỏ đập đập lưng nó chỉ chỉ:
– Kìa kìa đến rồi anh.
– À ừ.
Nó đỗ lại. THPT KL… cổng trường cũng đông học sinh, một số đang nhìn nhìn nó và nhỏ. Nhỏ xuống xe, nó rút chìa khóa đưa nhỏ:
– Nè.
– Ơ.. gì?
– Cầm lấy, đi xe ôm về. – Nó nói không vì vẫn ngại mồm.
– Anh hâm à? Lấy xe em mà về.
– Ơ thế, không sợ lấy luôn à?
– Anh có mà dám lấy ý hihi. – Nhỏ cười cười.
– Ừ, thôi về nha.
– À mà nè.
– Gì?
– Chiều đến đón em nha.
– Có vụ này nữa hả?
– Chứ sao? Anh đi xe em mà. – Nhỏ nghênh cái mặt lên…
– Ừ, được rồi thế mấy giờ vậy e.. m? – Chán quá, khi không lại làm xe ôm cho nhỏ, mà có được ôm cái nào đâu.
– Anh đọc số điện thoại đi, tan em gọi. – Nhỏ rút ra cái điện thoại to tướng mà có đúng một phím ở cuối, vuốt vuốt ( Phải một thời gian sau nó mới biết điện thoại cảm ứng ).
– À anh không có dùng?
– Ủa thế kỷ bao nhiều rồi mà không dùng điện thoại vậy ông?. – Nhỏ tỏ ra ngạc nhiên.
Không phải nó không muốn dùng mà là nhà nó không mua cho nó, nhưng nó chả có tý gì ngại ngùng về điều này. Ngược lại nó còn tự hào vì có một gia đình êm ấm.
– Ờ thế kỷ 21 rồi sao? Chưa có tiền mua thì chưa có. – Nhỏ có vẻ hơi sững trước câu trả lời quá ư thật thà của nó.
– À không sao, vậy khoảng 5 giờ anh nhé, hihi. – Nhỏ cười tươi luôn được.
– Ừ, thôi về nhé!
– Vâng! – Xong nhỏ đưa nó cái mũ bảo hiểm rồi chạy về phía trường.
Đến gần cổng, nhỏ đứng lại quay về phía nó tay vẫy vẫy rồi đi vào. Nó khẽ cười vì cái hành động dễ thương đó, rồi quay xe về. Trên đường nó suy nghĩ đến cái việc giả làm bạn trai mà nhỏ nhờ nó, cái trò này làm nó tưởng bở, trong đầu… Chả lẽ.. nhỏ thích mình sao ta?