Phần 49
Thức dậy hơi oải chút vì nằm vẹo người.. Nó lồm cồm ngồi dậy ngáp cái xong vô vệ sinh cá nhân.. Đến giờ làm, vác con xe cào cào huyền thoại chạy sang quán.. Chiều nay tuyệt thật, trời mát mẻ.. Gió dịu nhẹ mang theo mùi hương của những cánh hoa sữa rơi trên vỉa hè dọc con đường chỗ nó ở.. Đôi khi hướng ánh mắt trên con đường nhựa nhìn dòng người với những chiếc xe gắn máy, ôtô nó lại thêm được một chút gì của Hà Nội vào nó.. Cái đó hình như là sự vội vã thì phải…
Đạp xe đến quán làm với cây đàn trên lưng.. Chào anh Vinh rồi nó mới vào.. Nó cứ thế mải mê làm việc theo một cách riêng của nó.. Lầm lì khi bê nước đến bàn khách, nhưng luôn có một nụ cười kèm theo câu chúc ngon miệng khi đặt đồ xuống bàn… Khách trong quán không đông lắm.. Thời gian này khu nó rất vắng khách, chỉ bên ngoài kia nhiều thôi.. duy chỉ có một số vị khách mà nó biết vì họ thường lui tới mỗi chiều riết rồi cũng quen.. Những vị khách này giúp khu nó tránh việc không có người nào… Ví dụ như con nhỏ vừa bước vào.. P. Anh, một mình, không có em và nhỏ Chi.. Trước nay nó chả để ý gì đến nhỏ, giờ có em thì việc đó càng thấy rõ hơn.. Khoảng cách nó và nhỏ càng lớn khi nhỏ còn là bạn của em nữa chứ.. Nếu không cẩn thận vì nó mà hai người này bất bình thì tiêu.. Bản tính nó vậy mà, quan tâm thì vẫn quan tâm nhưng chẳng vì lý do là thích hay không thích.. Điều này rất dễ gây hiểu lầm cho em khi mà nó vẫn nhìn thấy nhỏ mặc đồ ngắn trong cái thời tiết này.. và tính nhắc nhở nhỏ.. Ý nghĩa vừa rồi ngăn nó lại…
– Dạ chị dùng gì ạ?
– Đàn..
– Dạ?
– Lên đàn đi.. Muốn nghe.. – Nhỏ hướng đôi mắt long lanh đầy ma mị nhìn vào mắt nó.. Mái tóc bạch kim bay bay về một phía (khu nó ngoài trời mà, nhỏ còn ngồi ở cái bàn trung tâm nữa) do cơn gió tinh nghịch của thu..
Nó sững người vì sắc đẹp của nhỏ.. Ngẩn ngơ.. Chợt hình ảnh em trong mưa hiện ra.. Nó tỉnh lại.. May chứ cái phần con trai trong nó chắc chả đủ sức đánh gục được vẻ cuốn hút đầy ma lực này nhưng.. Người yêu nó là Ly cơ mà.. Em là đẹp nhất…
– Ừ.. – Nó quay đi.. Kệ nhỏ.. Cũng chả quan tâm đến việc phải lịch sự với khách hàng nữa…
– Này.. – Nhỏ gọi bằng cái giọng trong trẻo pha chút bối rối..
– Sao?
– Anh.. Anh có thể đàn bài nào buồn.. Được không? – Giọng nhỏ lúng túng mất đi cái vẻ băng giá thường ngự trị.. Nó hơi ngạc nhiên..
– Được.. Nhưng sao muốn nghe?
– Thích.. Thui lên đi.. – Ánh mắt nhỏ buồn lắm.. Giờ thì không còn che giấu gì nữa.. Không còn tảng băng chắn ngang nữa.. Nó thấy nhỏ đang buồn.. Như đang tiếc nuối điều gì đó…
Đi lên quầy mở cái bao nhấc cây đàn ra, nó chơi bản path of the wind.. Vẫn đoạn nhạc nó thích nhất.. Đoạn nhạc ngắn mang theo nỗi buồn tự nó cảm nhận được điều xa vời tiếc nuối khi chơi.. Có lẽ bản nhạc này hợp với nhỏ lúc này.. Ít ra là nó nghĩ vậy.. Nhưng bản nhạc này hợp thì hợp, nhưng không giúp nhỏ vơi buồn được.. Vì đây là một bản nhạc buồn mà..,
Thực hiện đúng yêu cầu của nhỏ xong nó nhìn nhỏ.. Nhỏ đang cúi cúi với chiếc điện thoại trên bàn.. Khéo từ nãy chả nghe thấy nó đàn cũng nên.. Chậc.. phí quá.. Sau khi bước xuống.. Nó trở về với công việc.. hăng say hơn vì khách bắt đầu vô nhiều hơn mà toàn đôi nữa.. Tất nhiên nhỏ P. Anh vẫn là tâm điểm của mọi người vì bộ tóc lạ lùng với vẻ xinh đẹp kiêu kì.. Cộng thêm đang mặc đồ ngắn nữa thì bảo sao… Mùa này trời có vẻ tối nhanh hơn chút, nó tiếp nốt bàn cuối.. Tính xin chị về thì thấy nhỏ P. Anh ôm hai bên vai trần xoa xoa.. Biết ngay, trời trở gió mà ăn mặc thế này kiểu gì chả lạnh.. Định kệ mà đầu óc như nào lại vô kho lấy cái áo khoác mỏng của nó ra đưa nhỏ.. Vừa giặt xong lên cũng tự tin chút hehe…
– Nè.. lạnh hả.. ?
– Khô..ng.. – Giọng thì hơi run… Tay vẫn xoa liên hồi, còn giấu nữa..
– Không mà run hả.. Lấy cái này mặc đỡ nè.. – Nó chìa cái áo khoác ra cho nhỏ.. Nhỏ không cầm mà nhìn nó với anh mắt mở to ngạc nhiên.. Tự thấy mình hâm đi lo chuyện bao đồng haizz.. Kiểu này em mà biết có ghen không ta? Mà con nhỏ kia nữa.. Chìa mãi không cầm, làm nó ngại ngại…
– À.. Ờ.. Chắc không cần, thôi về đây..
– Cần! – Nhỏ Bỗng giật chiếc áo từ cái tay đang thu lại của nó..
– Ơ..
– Hi.. cảm ơn.. – Nhỏ cười với nó một cái rồi đứng dậy tính tiền, khoác áo ra về.. Để nó đơ ra vì lần đầu tiên nhỏ cười với nó.. Lạ thật.. “Băng ơi, trời nắng kìa.. “. Ơ cơ mà nó có em rồi.. không được nghĩ nữa.. Đi vào gặp chị, tính xin về thì bỗng chị lườm lườm nó.
– Nhóc đi với chị ra đây đã.
Nó ngạc nhiên, sao tự dưng chị tỏ thái độ với nó như vậy hix.. Nó có bỏ bê công việc gì đâu.
– Ơ dạ?
– Đi ăn với chị.
Thì ra nay có hứng rủ nó đi ăn.. Thế mà cứ tưởng giận gì nó.. Cơ mà rủ đi ăn nhưng chị mang cái mặt này thì ai dám.. Với lại có khi em đến phòng nó thì sao…
– Thôi.. Em không đi đâu.. Em về nha..
– Nhóc có đi không thì bảo.. Chị có chuyện muốn nói.. – Hơi tò mò chút, vì cái chuyện muốn nói của chị nhưng vì ngại nó vẫn lắc đầu…
– Thì chị nói đi.. Đây đâu có ai.. – Ngoảnh đi ngoảnh lại, khu nó vắng không à.. Tối rồi có lẽ khách người ta cần một bữa cơm hơn là một thứ giải khát..
– Không nói nhiều.. Thế giờ nhóc có đi không hay để chị bảo anh Vinh khóa xe đây.. ? – Chị chống nạnh nheo mắt lườm nó ghê hơn.. Lúc quen chị tới giờ đầu tiên nó thấy chị dữ thế này.. Lại còn ngang ngược nữa.. hix, biết thế hôm nay bảo ốm ở nhà cho xong…
– Thôi mà chị.. – Nó cố, vì sợ em đến mà không có khóa lại ở ngoài chờ.. Thời tiết lạnh, cái phong cách của em thì.. Khỏi nói, không cố tình mặc hở nhưng cái bộ quần áo rách tùm lum.. Mặc dù nó đã góp ý.. Được vài hôm đâu lại vào đấy…
– Anh vi.. nh… !!! Ứ.. ứ.. m – Chị bỗng gào lên thật.. Tưởng chị nói chơi, ai dè.. Nó đành bịp miệng chị lại…
– Được rồi, được rồi.. Em đi, ăn xong về luôn nhá.. Em có việc.. – Nói thế vì muốn về sớm, nó chưa muốn chị biết về tình cảm của nó với em..
– Hứ…
Chị quay ra, nó bước theo.. Hơi lạnh chút vì mặc mỗi cái áo sơmi.. Chị đòi đi xe chị và bắt nó đèo…
Trên cái con đường Hà Nội vào tối này, nghiễm nhiên những chiếc đèn đường vàng vẫn hoạt động hết công suất, cộng thêm những chiếc đèn của xe cộ.. Giờ thật sự trước mắt nó Hà Nội chỉ còn hai màu, đen và vàng…
Từng luồng gió lạnh thốc vô người nó.. Mỗi lần như vậy là nó lại gồng mình lên chịu.. Nó không muốn run vì chị đằng sau sẽ biết.. Sĩ diện mà.. người nó bé đến giờ chịu lạnh kém nhưng thời tiết thế thì phải chịu thôi.. Hôm nay chị không bám, không ôm nó, đơn giản ngả cả người vào lưng nó luôn, như mệt lắm ấy.. Hơi ngạc nhiên, nhưng vì đó là chị của nó nên cũng không suy nghĩ nhiều, với lại tính chị hồn nhiên chắc cũng không để ý…
Nó cứ thế đèo chị qua những con phố quanh đây mà nó biết, bằng một tốc độ chậm nhất.. Cũng không hỏi chị muốn ăn gì mà đòi.. Chỉ biết chị im lặng, nó cũng im lặng.. Kì lạ.. Chị của nó hôm nay rất khác, nó không hiểu sao lại vậy.. Có lẽ chị đang buồn chuyện gì đó và cần có người chia sẻ chứ không phải đói.. Nhưng sao lại là nó nhỉ.. Thấy chị buồn nó cũng không vui vẻ gì.. Trong đầu hiện hữu một suy nghĩ mơ hồ.. Bỗng nó thấy lưng mình hết nặng, chị không tựa nữa…
– Nhóc vào kia đi.. – Chị chỉ vào một quán nước kiểu teen.. Dành cho tụi học sinh thì phải..
– Tưởng muốn ăn mà.. ?
– Chị hết rồi.. Giờ muốn uống cơ…
Chị hâm quá, quán nhà thì không uống lại kêu đến đây.. Nhưng vì thấy chị trầm trầm nên nó cũng chả nói gì nữa.. dựng xe rồi cùng chị bước vào.. Chị thì uống cái sinh tố quả gì nó không nhớ.. Còn nó thì đành gọi pepsi.. Trước nay chả bao giờ uống loại này, khi rót tưởng phản ứng hóa học vì thấy nó xì bọt tùm lum à…
– Nhóc ơi.. – chị khuấy khuấy cái ống hút gọi nó..
– Dạ…
Nó ngơ ngác nhìn nên vì nãy giờ mải nghịch đống bọt trong cốc, mà cái bọn kia cho vô rõ nhiều đá, trời thì lạnh.. Thiếu điều muốn khách hàng viêm họng hết quá..
– Nhóc đang quen bé Ly à.. ?
– Quen lâu rồi mà chị..
– Không, ý chị là.. Nhóc đang yêu bé Ly?
Nó ngạc nhiên nhìn chị hóa ra chị muốn nói chuyện này, mặt chị đang ửng hồng.. Sao chị biết nhỉ.. haiz…
– Bé Ly nói chị đó…
– Vâng…
– Nhóc yêu bé Ly thật hôn?
– Thật…
– Nhóc yêu bé Ly nhiều hôn?
– Em không chắc chắn…
– Sao lại không chắc chắn…
– Em không biết tại sao Ly yêu em nữa.. Vì vậy em không chắc chắn, em sợ một ngày hai đứa có thể làm tổn thương nhau.. Vì chúng em khác nhau hoàn toàn về mọi thứ…
Nó nói hết những điều nó sợ trong mấy ngày nay với chị.. Dường như chị đang rất nghiêm túc không như mọi hôm.. Có thể người cần chia sẻ là nó chứ không phải chị.. Nó thấy vơi bớt chút nỗi lo khi được nói ra.. Giờ đây chị là người lắng nghe…
– Nhóc đừng lo.. Chị hiểu nhóc nghĩ gì, chị tin chắc bé Ly không vậy với nhóc đâu.. Chỉ có điều là nhóc có như vậy hay không thôi…
– Tại sao?
– Vì chị biết bé Ly cũng yêu nhóc thật lòng mà.. Hihi – Chị cười, nhưng không tươi.. Gượng lắm nó không hiểu.. Chị đang làm sao nữa?
– Chị đang buồn à.. ? – Nó hỏi chị, chị nhìn nó mắt rưng rưng.. Nó hốt hoảng…
– Ơ kìa.. Sao tự nhiên lại khóc? Buồn gì nói em biết đi…
– Không.. Chị buồn gì đâu.. Tự nhiên chị thấy cay mắt quá, có cái gì bay vô á… – Chị nói dối rất tệ vì khuôn mặt đỏ hồng lên.. Nó buồn, không phải vì chị giấu nó mà buồn vì chị đang khóc mà nó không làm gì được.. Chị dụi dụi mắt.. Nở nụ cười như mếu…
– Hi.. Thôi nhóc ơi về đi…
Nó im lặng ngồi dậy thanh toán.. Không gặng hỏi chị vì tính nó là vậy.. Không quá tò mò khi đối phương đã muốn giấu.. Dắt xe ra ngoài.. Chị trèo lên xe.. Nó đèo, cái sự chán nản xen lẫn buồn chán, chiếm hữu nó khi thấy chị như vậy.. Nó suy nghĩ tìm một lý do thích đáng.. Điều đó khiến cho con đường về quán như ngắn hơn.. Từng làn gió càng lúc mạnh hơn.. Nó không kiềm chế nữa, nó run.. Bỗng chị đẩy ngón tay vào lưng nó di chuyển linh tinh như viết một điều gì đó…
– Nhóc…
– Ơi…
– Nhóc có người yêu rồi…
– Ừ…
– Nhóc có người yêu rồi.. – Chị lặp lại khùng thật và nó cũng như vậy…
– Ừ…
– Là bé Ly.. Chị buồn.. – Cuối cùng chị cũng để lộ ra cảm xúc thực sự của mình nhưng nó không hiểu chị buồn gì về chuyện này…
– Sao buồn?
– Vì người yêu em chị là một tên ngốc… – Hóa ra là vậy, tưởng gì.. Chị lo cho em vì tính cách của nó…
– Ừ.. Em sẽ cố thông minh hơn.. – Nó nói, cuộc nói chuyện này thật kì lạ.. Chị bỗng tựa hẳn vào người nó.. Giọng nghẹn nghẹn…
– Đồ.. ngốc.. Nhóc là một tên ngốc…
– Ừ…
Nó vẫn đèo chị trên con đường lạnh lẽo của Hà Nội vắng người.. Cảm xúc của nó khó hiểu và có phần bối rối trước những hành động và cảm xúc của chị.. Có thể nó ngốc thật.. Nó chẳng bao giờ hiểu hết được những người con gái xung quanh nó…
Đến quán chị không nói gì quay lưng đi vô, nó nghe tiếng thút thít cùng những bước chân vội vã của chị chạy vào bên trong.. Lắc đầu chán nản.. Nó lấy xe đi về.. Cảm xúc của nó giờ rất tệ.. Nó như một cỗ máy được lập trình để về phòng vậy.. Đến gần cửa nó đã thấy hình bóng cao cao quen thuộc của em ở đó ngồi bệt xuống.. Mái tóc ngắn phất phơ.. Người thì run lên từng chập mỗi khi có một cơn gió đi qua.. Nó giật mình vội quăng xe đạp chạy lại phía em.. Cởi luôn cái áo với một đống khuy, quàng luôn qua người em…
Em tỏ thái độ rất lạnh lùng.. Nhưng cũng để im.. Nó thấy lạnh khủng khiếp vì nó đang cởi trần, mở của phòng xong chạy lại nhặt cái xe vô.. Em thì đang ngồi trên giường.. Nó đóng cửa lại mà run run.. Nhìn em.. Không gian im lìm chỉ có tiếng gió phía bên ngoài.. Nó cũng để im vậy không nói năng gì cũng chẳng kiếm cái áo mặc nữa.. Chỉ nhìn và nhìn.. Em bỗng bật khóc nức nở.. Nó vội chạy lại thì…