Phần 33
Tỉnh dậy người nó toát hết cả mồ hôi.. Cơ mà thấy khá hơn rất nhiều rồi, vô rửa mặt xong xem cái đồng hồ.. Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ.. Nhưng thôi cứ đi trước vậy.. Từ qua giờ có làm tý gì đâu giờ ra làm bù mới được. Thay bộ quần áo rồi ra khỏi phòng mới nhớ, xe để ngoài quán mất rồi.. Còn cây đàn nữa.. Không biết có ai cất giùm nó không, lo quá.. Đành bắt xe ôm ra quán vậy.. Dù gần nhưng đi bộ chắc gục mất…
Đến quán thấy anh Vinh đang ngồi ngoài, chắc nay không phải đi đón nhỏ Yến nữa.. nhìn nó anh đứng dậy hỏi han…
– Hôm qua chú làm sao mà đổ như cây bị đốn thế ? – Lạ thật, chị với anh Vinh có cách so sánh giống nhau ghê.. Chắc do người nhà nên giống nhau.
– Dạ cũng mệt sơ sơ thôi anh…
– Sơ sơ gì mà xỉu tại chỗ luôn như mày.. Lúc mày xỉu, con bé Mi cứ rối rít ra gọi anh vào.. Còn cái Huyền với con bé tóc ngắn ngắn cứ lay gọi mày mãi.. Tốt số ghê hehe…
– Dạ không phải đâu anh.
– Thế mà quen biết gì con bé tóc ngắn không?
– Thì khách quen của quán mình thôi, em cũng hay ra tiếp nó..
– Thế mà hôm qua, nó khóc bù lu bù loa lên.. Chạy theo mày vô viện.. Lạ nhở hehe.. – Giọng anh Vinh đểu đểu.
– Em biết đâu đấy, hôm qua vì nó sai em chạy lung tung nên mới vậy đó chứ.. Chắc sợ em bị sao thôi mà.. Em vào đây.
– Ừ.. hehe, chắc vậy.. – Giọng anh vẫn đểu đểu.
Bước vào khu của nó, với một thái độ lừ lừ quen thuộc.. Chưa có khách, lại lau bàn ghế cho sạch.. Nó vào trong thấy quầy có bao đàn của nó phía dưới.. Mở ra thì có đàn ở trong.. Chắc ai tốt bụng cất giúp nó đây mà.. Khu vườn của nó giờ chỉ còn mình nó, một không gian thích hợp để thử chơi một đoạn nhạc cũ tập lại cho quen hơn.. Đang thả hồn mình vô bản nhạc thì một giọng nói cất lên..
– Chơi hay nhỉ?
– Ơ Mi à.. ? – Nó dừng lại ngước lên nhìn thấy nhỏ Mi.
– Ừ.. Sao? Chơi tiếp đi.. – Có vẻ hôm nay không lạnh rồi, chắc tha vụ nó mới ốm dậy. Mà làm người ta mất hứng rồi còn bảo chơi tiếp gì nữa chứ.
– Thôi.. Làm việc.
– Thế à.. Tiếc nhỉ, tý chơi nha.. – Sao hôm nay dễ chịu thế cơ chứ, giá như hôm nào cũng được như này thì tốt.
– Ừ.. Mà nè.
– Sao?
– Ai hôm qua cất đàn giùm mình vậy?
– Mình đó.. Hôm qua lúc cậu xỉu mình ra gọi anh Vinh cho cậu vào viện rồi cất đi luôn.. Đàn gì nặng thế không biết.. – Nhỏ này điêu thế, mỏng thế này kêu nặng. Nhưng dù sao cũng biết ơn nhỏ.
– Vậy thì cảm ơn cậu nha…
– Không có gì… Sao không cảm ơn chị Huyền với cái bạn gì tóc ngắn ngắn ý, người ta lo cho cậu mà mình có làm được gì đâu.. – Xong nhỏ nhìn nó rồi quay đi luôn…
Gì đây trời.. Thay đổi nhanh thế thì ai mà kịp đỡ chứ. Tự nhiên lạnh lùng không thèm nói chuyện với nó nữa mới chết… Hai đứa lại làm việc nhưng mỗi đứa một góc, haizz.. Khách khứa cũng bắt đầu đến nên nó cũng quên đi cái vụ giữa nó và nhỏ lúc nãy.. Lại chạy quanh khu như thường, đôi lúc còn cảm thấy nhỏ Mi nhìn nó nữa cơ… kệ nhỏ khùng.
Vài phút sau thì nhỏ Yến cũng đến, chỉ hỏi thăm nó mấy câu lấy lệ rồi cũng thôi, giờ nhỏ quen anh Vinh rồi thì phải khác chứ.. Vui thật. Bỗng chị ở ngoài chạy vô.. phía sau chị là… Má ơi. Nhỏ Ly… Tuy sáng nay thấy hơi có cảm tình với nhỏ.. nhưng đó là trong bệnh viện khác còn mỗi lần nhỏ đến quán là nó lại thấy sợ.. Chả hiểu sao nữa. Chị tiến lại gần nó còn nhỏ Ly lại bước vô chiếc bàn quen thuộc.. Trung tâm của khu…
– Nhóc khỏi hẳn chưa mà đi làm vậy?
– Rồi mà chị…
– Thiệt không đó? – Chị sờ bàn tay mịn màng mát rượi lên trán nó tay còn lại lên trán chị.. Nó ngạc nhiên về hành động này…
– Ơ?
– Có vẻ còn nóng đấy nhóc. Hay nhóc nghỉ đi.
– Em làm được mà…
– Ừm.. Vậy mệt kêu chị đó nha.. – Làm như nó yếu lắm ý. Rồi chị ra khỏi khu luôn…
Từ nãy giờ nó thấy nhỏ Ly ngồi nhìn nó, vì đôi khi nó cũng hay liếc nhỏ.. Lâu lâu nhỏ còn hơi nhăn mặt nữa.. Chả hiểu nhỏ này nghĩ gì.. Nhỏ Mi hỏi nước mà nhỏ Ly cũng chưa chịu kêu.. Haizz, chắc muốn hành nó tiếp đây mà.. Thôi thì kệ vậy, khi nào muốn uống nhỏ tự khắc gọi.. Nó thì vẫn đi tiếp những bàn khác phớt lờ nhỏ.. Đôi khi nó nhìn trộm nhỏ.. Bản năng con trai mà.. Thật sự mà nói nhỏ rất đẹp.. Nhưng không kiểu nữ tính như chị, mà theo một phong cách cá tính riêng.. Tóc nhỏ ngắn nên có khi nó để tầm tháng nữa là giống tóc nhỏ ngay ý mà… Hôm nay nhỏ vẫn vậy, quần áo thì kiểu chồng lên nhau.. Khía từa lưa.. Ấy vậy mà trông bắt mắt và đẹp lạ kì.. Không hiểu sao.. Có vẻ, mỗi người con gái đều có một sức hấp dẫn khác nhau chăng?
Ôi tự nhiên lại chú ý đến nhỏ nhỉ.. Từ lúc nên Hà Nội nó hay chú ý đến con gái.. Chết thật, thế này thì học hành gì nữa. Phải kệ đi.. Thế mà vừa nghĩ vậy nhỏ Ly gọi nó luôn…
– Anh ơi.. ! – Nhất thời dù chưa quen lắm với cách gọi này của nhỏ nhưng theo quán tính nó vẫn quay ra.. Nhìn nhỏ bằng ánh mắt ngạc nhiên.
– Nhìn gì mà nhìn.. ! Trong này có mấy phục vụ nam? Lần sau nghe em gọi là phải biết nghe chưa? – Nhỏ Ly lại bắt đầu rồi, tưởng hết rồi chứ.. Thà nhỏ cứ bơ mặt lạnh với nó như mấy hôm trước còn hơn.. Chán thật, lại ra bàn nhỏ…
– Dạ, em dùng gì ạ? – Nó quen miệng mất rồi, dù sửa được chị thành em nhưng phong cách phục vụ vẫn không sửa được. Nhỏ thở dài.. mặt có vẻ chán.
– Em phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Anh cứ nói chuyện với em bình thường không được à?
– Được, nhưng anh quên.
– Quên thì phải sửa.
– Ừ. Em dùng gì?
– Lấy em li nước dừa. – Lạ thật, sao hôm nay nhỏ không uống cà phê sữa nhỉ.. Chắc đổi vị, thôi.. Chả hơi đâu quan tâm làm gì cho mệt.. Nó im im quay vô lấy nước, nhỏ lại gọi quay lại…
– Anh lấy em miếng bánh giống hôm qua… – nhắc đến lại thấy sợ, nhỏ lại tính bày trò sao, bây giờ thì nó khỏi rồi, kiểu này lại chạy đi chạy lại quá..
Mặt nó nghệt ra nhìn nhỏ…
– Nhìn cái mặt anh kìa.. Khó coi quá.. hihi, em ăn thiệt mà.
Nhỏ cười, hiếm khi thấy nhỏ cười mấy ngày gần đây.. Trước có thấy mấy lần nhưng toàn là cười kiểu ranh mãnh và tinh quái.. Còn lần này là cười hiền nhìn nó.. Nhỏ xinh thật.. Nó hơi mê mẩn chút.. Nhưng sực nhớ đến nhiệm vụ của mình.. Vội đi vào.. Lấy lại cái bản mặt lầm lì của mình, nó đặt đồ xuống bàn cho nhỏ…
– Chúc ngon miệng.. ! – Câu nói nó hay nói với khách hàng khi mang đồ ăn cho họ và nhỏ cũng không ngoại lệ.
– Anh này. – Nhỏ kéo kéo vạt áo nó.
– Gì?
– Anh khỏi thật chưa? – Nhỏ hỏi nó câu này làm nó rất ngạc nhiên, chả nhẽ chuyện nhỏ lo cho nó là thật.
– Rồi.
– Ừ tốt.
– Mà nè.
– Dạ.. – sao ngoan vậy trời.
– Hôm qua đưa anh vào viện.. e.. m kh.. óc à.. ? – Nó dù rất ngại nhưng cũng muốn biết từ nhỏ.. Tại sao lại vậy.
– Ừ. – Nhỏ tự nhiên không cười nữa.. mặt hơi cau lại.
– Sao lại thế.. Em.. có vẻ ghét.. anh mà? – Nó cảm thấy sao thì nói vậy, chả việc gì phải dấu diếm cả.
– Ừ.. Em ghét anh lắm.. Vì anh ngốc nên dễ lừa.. Ai nói gì cũng tin.. Nên từ sau đừng tin những gì em nói, nhớ chưa, em khóc là vì em muốn vậy thôi.. Giờ thì anh lên kia đàn cho em nghe đi.. hihi – Nhỏ khùng này giống hệt nhỏ Mi.. Thay đổi thái độ xoành xoạch, mà nó ngẫm lại cái câu nói của nhỏ nhưng chả hiểu gì hết.. Máy móc quá.. Hay cũng có thể nó ngốc thật…
Không hỏi gì thêm nữa nó im lặng đi bàn khác làm công việc phục vụ của mình.. Bỏ mặc nhỏ với ánh mắt có vẻ thất vọng.. Ai bảo làm nó phải suy nghĩ và không trả lời đúng câu hỏi hehe.. Để vậy thôi chứ lúc sau nó cũng lên đàn ngoài nhỏ ra còn có khách nữa mà.. Rồi lại theo vào cái vòng quay của công việc, đàn xong lại xuống phụ… Phụ ổn định khách lại lên đàn.. Nên nó chỉ chọn những bản nhạc ngắn của Nhật thôi…
Thời gian trôi qua nhanh lắm.. Ấy thế mà cũng xẩm tối rồi.. Nhỏ Ly vẫn chưa về.. Quái lạ thật bố mẹ nhỏ không quản sao nhỉ?.. Cũng chả hiểu học hành gì không mà chiều nào cũng ra ngồi cà phê này. Được cái có nhỏ trong khu thì khu nó cũng tăng thêm được một đống ông khách đực rựa vô tia gái.. Lúc sau nó xin chị về, nhỏ cũng bước ra theo luôn.
– Anh về à?
– Không về chả nhẽ ở đây?
– Ừ.. Anh về cùng không em cho đi nhờ nè.. – Tốt bụng ghê, nhỏ thay đổi thật rồi sao?
– Thôi.. Anh có xe mà.
– Vậy em về trước đây…
– Ừ.. Mà cảm ơn hôm qua nhé…
– Sao?
– Vì em đến thăm anh.. – Lần đầu tiên xưng anh em với nhỏ mà lưu loát thế này, ơn trời.
– Ừ.. Không có gì…
Nhỏ để anh Vinh dắt xe ra rồi đi thẳng.. Nó đeo bao đàn vô lấy cái xe đạp rồi về luôn.. Tối nay trời Hà Nội đẹp.. Gió mát trời thoáng.. Thấy cả trăng và sao dự là mai trời nắng to rồi. Về tắm rửa ăn uống rồi học.. Giờ không chểnh mảng được nữa.. Nhỡ có thi mà không qua được để thi lại thì chết.. Đến gần đêm rồi ngủ.. Nằm trên giường mà đầu nó mới nhớ.. Quên không hỏi chị ai đóng viện phí cho nó.. Tò mò thật, ai mà tốt vậy trời.. Quả thật xung quanh nó có rất nhiều người con gái tốt.. Thật sự không thể đoán nổi là ai.. Thôi ngủ đã…