Phần 23
Những ngày sau đó thì cũng không có gì thay đổi nhiều, mọi việc và sinh hoạt cá nhân vẫn vậy thôi, sáng đi học chiều đi làm ngoài quán cà phê. Nhưng được cái hai tuần sau, nghĩa là cuối tháng nó vẫn còn đủ tiền, hình như là 50 nghìn hay sao ấy, phải công nhận là nó tiết kiệm siêu thật. Dạo này thì nhỏ Mi cũng chả cười chả lạnh với nó nữa.. Mà ông mãnh Tuấn hay đến quán đón nhỏ đi chơi nữa mới ghê… Chắc đang cặp với nhỏ, thảo nào thằng này cứ cảm ơn nó suốt. Thành ra nó cũng ít nói chuyện với nhỏ hơn.. Đến quán gặp thì có vài câu xã giao rồi ai làm việc người ấy… Nhỏ Yến cũng vậy, ờ thì như thế cũng tốt, đỡ phải nói chuyện nhiều, nó thì không thích cái vụ này lắm.
Chỉ có chị là vẫn vậy, hồn nhiên vui vẻ, luôn luôn tốt với nó… Nhưng cứ hơi một tý là.. Nhóc ơi, nhóc à… Mà lộn cả ruột, cái gì cũng không biết.. Xong đi hỏi tùm lum.
Cái công việc mới của nó là chơi đàn ở quán cũng trở lên quen thuộc trong mắt khách, thường thì những khách quen lui đến nhiều hơn… Những đôi tình nhân cũng vậy, họ có lẽ cũng thích cái không gian ở khu nó sẵn, giờ có thêm những giai điệu nhạc nhẹ từ ghitar, thì sẽ lãng mạng hơn rất nhiều… Nhìn họ ngồi tựa vào nhau mà nó nhiều khi nghĩ đến chuyện có người yêu, nhưng giờ đi học hành thì yêu làm gì, đến lúc thi không qua được các môn thì lại buồn cho bố mẹ.. Mà quan trọng là ai thèm yêu nó chứ. Được cái dịp cuối tháng phát lương thì nó được chị đưa một cái phong bì, mở ra là 2 triệu rưỡi.. Sao mà nhiều vậy nhỉ…
– Chị ơi.. Chị đưa nhầm lương cho em à?
– Sao vậy nhóc?
– Sao nhiều thế này?
– À nhóc còn chơi đàn thu hút khách nữa hihi.. Coi như thêm chút thuê nhạc công đi.. hihi
– Ơ nhưng…
– Nhưng gì cầm đi.. Mà không được nói với mấy đứa kia kẻo, lại tỵ với nhóc á..
– Dạ vâng.
Thế đó, cái lý do củ chuối là chơi đàn cho quán mà nó được chị tăng lương, chị tốt với nó thật.. Mà cũng lạ thật, 2 tuần nay. Nhỏ Ly hầu như hôm nào cũng đến quán uống cà phê, chả nhẽ nhỏ thích cà phê theo lời nhỏ nói thật sao? Lúc thì nhỏ đi một mình, lúc thì đi với nhỏ Phương Anh, trong mắt nó thì con nhỏ tóc bạch kim này như không tồn tại.. Mà có khi trong mắt nhỏ cũng vậy, vậy nên nhiều lúc nó hỏi đồ uống còn không thèm ngước lên nhìn nó cơ mà, vỏn vẹn hai từ:
– Như cũ!
Ờ thì cũng đơn giản thôi, lại sữa và đen.. Cái loại nước đen xì đắng ngắt được gọi là cà phê này có gì ngon đâu, uống vào thì chả có “phê” gì như tên gọi cả. Chán ở chỗ là mỗi lần đến nhỏ đều bắt nó ra phục vụ cho nhỏ, nó không ra thì lại lôi quản lí lên… Chị thì cũng không sao, biết là đùa vui thôi nhưng mà nó ngại.. Thành ra lúc nào cũng phải trà với cà phê cho nhỏ, riết thành quen, nhưng nó kiệm lời với nhỏ này bằng một sự tiết kiệm nhất định.. Chỉ là.
– Chị dùng gì ạ?
– Như cũ em ơi.. hihi. – Cười gì mà cười hả con nhỏ đáng ghét kia.
– Vâng…
Thế xong quay vào lấy nước cho bàn nhỏ, lại ra quầy ngồi chơi đàn.. Cứ mỗi lúc như thế thì khu lại im lặng, dường như đã thành một thói quen, dành không gian này riêng cho nó.. Mà dạo này không thấy nhỏ Chi, cũng không thấy nhỏ nhắn tin sau cái đợt ấy.. Nhưng nhắn thì nó cũng không trả lời được vì máy hết tiền rồi còn đâu.
…
Hôm sau lên lớp thì nghe thông báo lớp có tổ chức một phong trào nghiên cứu về các tỉnh thành, đứa nào cũng khoái vì được đi du lịch chùa không mất tiền mà.. Thành ra đăng kí gần hết, nó nghĩ thế nào lại không đăng kí.. Nó tính đợt này sẽ về quê vì được nghỉ một tuần liền, về xong thì tết mới có thể về tiếp… Nhớ gia đình quá rồi. Tan học về ăn cơm, nó cho phép mình ăn sang một bữa vì mới nhận lương mà, một hộp cơm.. Đã lâu không được ăn cơm… Ngon thật.
Chiều lên quán cũng làm bình thường thôi, không có gì đặc biệt, định bụng làm xong, xin phép chị nghĩ một tuần về quê…
Đang chơi đàn thì có khách, mà hai nhỏ kia đang bận rồi, thành ra nó phải bỏ dở bản nhạc đang chơi để mà ra trà nước, mà khách không ai khác là nhỏ Phương Anh, mà hôm nay lại đi một mình, không đi cùng nhỏ Ly, lạ thật… Ngồi vào cái bàn mà ít người muốn ngồi ở gần như là giữa quán, nhỏ luôn vậy, lạnh băng cố hữu, thu hút mọi ánh nhìn ngoại trừ nó.. Nó thì quen rồi.. Mà hôm nay nhỏ mặc một cái váy đen chưa dài đến đầu gối, thế nên nhỏ ngồi bắt chéo chân.. haizz, chân gì mà trắng, lại dài miên man… Thiện tai, nó phải tránh để không nhìn chằm chằm vào đó và đi đến bàn của nhỏ.
Vẫn với khuôn mặt lầm lì nhất có thể và vẻ mặt không quan tâm, nó đặt cốc trà xuống…
– Chị dùng gì?
– Như cũ…
Lại thế rồi, người thì trắng mà khoái cà phê đen, ngon lành gì mà uống, hình như nó ghét cà phê… Cơ mà làm việc trong quán cà phê thì phải chịu.
Nó quay vào bỗng…
– Đàn hay đấy, đàn tiếp đi nha.. – Gì thế này nó có nghe lộn không, nhỏ này mở mồm nói quá ba từ, mà lại là khen nó mới ghê.. Trời sắp sập rồi chăng.. Nó lúng túng…
– Vâng.. – Ngoan thật, mặc dù biết nhỏ bằng hoặc kém tuổi thôi.
Xong lại đóng khuôn mặt bằng một lớp băng lạnh lùng, nhỏ quay xuống nghịch cái điện thoại đặt trên bàn.. Vuốt vuốt.. Mà lúc nãy mới để ý kĩ ánh mắt nhỏ, đẹp thật.. Nhưng trong đó ẩn chứa một nỗi niềm mà nó không thể nào đọc nổi. Ơ cơ mà làm phục vụ quán thì quan tâm quái gì mắt khách… quan tâm xem họ thấy ngon không thôi là đủ rồi.
Mang cà phê cho nhỏ, xong nó quay vào quầy đàn tiếp, lúc ấy vắng khách nó còn đàn thêm một bản nữa, sau khi kết thúc bản nhạc tình yêu nhẹ nhàng ban đầu.. Nó nghĩ rằng, suốt ngày nhạc buồn với nhẹ nhàng thế này thì có vẻ hơi trầm nhỉ.. hay thay đổi chút xem.. Nó gảy từng nốt đàn theo nhịp điệu bài hát I’m your… vui nhộn, kiểu nhạc của bọn bên hawai ngồi đàn hát trên biển xong múa váy lá dừa ý, nửa trầm nửa bổng, nghe rất hợp tai… Là nó nghĩ vậy thôi chứ không biết người khác nghĩ như nào.. Đôi lúc nó vẫn ngước nhìn lên, vì giờ cũng đã bớt ngại hơn rồi, khách họ cũng quen với cái mái tóc rủ xuống khuôn mặt của nó…
Nó bắt gặp ánh mắt nhỏ Phương Anh, nhỏ đang nhìn nó, ngón tay thì cứ gõ vô mặt bàn kiểu như theo nhịp tiếng đàn ý, nhỏ cũng biết bài hát này chăng? Nhìn nhỏ lúc đó xinh và đáng yêu lắm, chả còn tý băng giá nào, đúng điệu bộ của chị mỗi khi vui, hồn nhiên… Nhưng khác chị ở chỗ, nhỏ có mái tóc bạch kim xoã dài… Bắt gặp ánh nhìn của nó nhỏ trở về khuôn mặt như lúc đầu, lại ngó xuống cái điện thoại.. Lạ thật ai làm gì nhỏ đâu chứ, việc quái gì cứ phải như thế nhỉ.. Nó muốn thử nhỏ xem có để ý đến đoạn nhạc hay không.. Đang chơi thì nó ngừng lại một chút, để xem thái độ nhỏ thế nào.. Vừa hay bài này có đoạn ngân phải dừng lại ở đoạn cuối…
Đúng như nó đoán, nhỏ ngước lên luôn khi tiếng đàn vừa dứt.. Đấy cứ thế mà còn giả vờ.. Sau đó nó nhìn nhỏ rồi tiếp tục đàn, để ý thấy khuôn mặt trắng bóc của nhỏ hơi hồng nên, rồi lập tức quay xuống cái điện thoại. Khi hết bản nhạc thì nhỏ về luôn, ra dọn bàn cho nhỏ thấy cốc cà phê đen còn nguyên, phí của thật.. Đúng là đồ tiểu thư.. Cơ mà cũng lạ thật, đến không uống cà phê thì nhỏ đến và gọi ra làm gì nhỉ.. Mà tại sao nó lại để ý đến nhỏ vậy… Thôi thôi không nghĩ nữa…
Tầm này tuy chưa muộn nhưng cũng hết ca rồi, nó muốn về sớm, dọn dẹp với xả hơi chút, trước khi về quê…
– Chị Huyền, em bảo này? – Nó gọi chị khi ra quầy bên ngoài.
– Sao nhóc?
– Từ ngày mai chị cho em nghỉ một tuần nhé.
– Ủa sao không đâu nhóc lại nghỉ vậy?
– À, em được nghỉ học lên muốn về quê chơi, cả đi cũng mấy tháng rồi em chưa về.
– Ừ hihi. Không có người đàn nên chắc khu cũng không đông đâu… Mà quê nhóc gần đây hông?
– Dạ cũng gần.
– Chị về với.. hihi – Her tự nhiên đòi về quê nó làm gì không biết.
– Thôi hâm, quê em có gì đâu mà về, chán lắm..
– Nhưng chị muốn đi.. – Cái mặt chị xụ xuống, nó thì mòn đòn với cái chiêu này rồi nên giờ không dính nữa, tuy chị xinh thật.
– Thôi, chị phải trông quán nữa mà.. khi nào nên em mang quà quê cho.
– Ừ, thôi vậy.. Nhóc nhớ mang quà cho chị nha cái gì ăn được thì càng tốt hihi…
Chị giống Tâm, ăn hoài không béo, nhắc đến em mới thấy nhớ.. Không biết gần hai tháng qua em sống như nào nhỉ, mà kệ, chưa đến một năm mà.. Nó không cho phép mình nhớ đến em nữa, mà em cũng không là gì của nó cả.
– Rồi, lúc nào cũng ăn, sắp béo như con heo rồi đấy.
– Ủa thiệt hả nhóc.. ? – Chị tròn xoe mắt nhìn nó, ôm cái eo xoay xoay.. Điệu bộ buồn cười không chịu được.
– Đùa đấy gầy nhom à, đúng là lúc nào cũng sợ mất dáng..
– Chứ sao, chị là con gái mà, hứ..
– Thôi em về đây.
– Ừ mà nhóc nhớ đấy nhá.. hihi – Nhớ gì đây, nhớ cái câu trêu chị, nhớ mua bánh cho chị, hay là nhớ chị nhỉ?… Nó không biết.
Đạp xe về phòng, cũng không có gì ngoài việc nó muốn đi ngủ để mai có thể bắt xe sớm về quê nó… Chào Hà Nội nhé, tao về quê tao.. Ở đây mày ồn ào quá.. Tuần sau tao lại lên..