Phần 182
Ngày mới đến, nó thức dậy bồn chồn và uể oải. Trước khi đi học nó nhắn Tâm kêu chiều đi chơi để nó qua đón, em có vẻ vui lắm nhắn lại đồng ý liền. Hôm nay Nhi với nó đi riêng, khi giờ nghỉ đến nó không thấy em ra sân trường, nó cứ đợi bởi muốn nói chuyện với em. Được nửa giờ khi hội thằng Khánh đi vào hết, Nhi mới lật đật đi ra.
– Anh ăn sáng chưa?
Nó gật gật, Nhi ngoảnh đi ngoảnh lại, rồi chợt hôn vào má nó cười cười.
– Trưa nay về…
Em đang hào hứng nói, nó cắt ngang.
– Anh có việc muốn nói với em…
Nhi ngồi xuống nắm tay nó, tò mò hỏi.
– Chuyện gì vậy anh?
Nó lúng túng.
– À anh có… Một cô bạn, sắp đi du học, anh… Muốn dành thời gian từ, giờ đến cuối tuần… Bên cạnh cô ấy…
Nó chẳng biết dùng từ nào phù hợp hơn, nó sợ tổn thương Nhi thêm, nhưng vì Tâm nó đành vậy. Nhi thở dài như cam chịu.
– Cho em hỏi một câu thôi?
Nó gật.
– Tại sao lại là anh, mà không phải người khác?
Nó lặng thinh. Suy nghĩ, cơn gió lạnh buốt lùa qua, Nhi chợt nói.
– Em hiểu rồi, nhưng chỉ tuần này thôi nhé, em không muốn có thêm bất kì chuyện gì nữa đâu. Anh biết đấy, em… Đủ rồi. Thôi, em vào lớp đây…
Nhi đi vào, nó lặng nhìn theo cái đuôi sam khuất dáng. Em chịu đựng nó đủ rồi, sẽ có lúc nó giải thoát cho em, như nó đã làm với người mà nó yêu thương vậy. Từ lúc ấy, nó bỗng nhiên thèm học đột xuất, những kiến thức rắc rối, nhồi vào đầu để bớt chuyện đau buồn.
Tan học, nó chạy thẳng về quán. Anh Tân đang kiểm tiền nên thấy nó chỉ gật chào, nó thay đồng phục thì Thanh Hoài đi vô.
– Eo ơi, trời lạnh vậy mà cởi có một lần mà hở hết xương xẩu ra kìa…
Nhỏ bĩu môi. Nó cười cười.
– Rình trộm anh thay đồ à?
– Em chả thèm, người ta đô con 6 múi mới đáng rình chớ anh chả có múi chỉ toàn que gậy thì coi làm chi?
– Ủa, vậy sao vô đây?
– Thì thấy lạ lạ sao tự nhiên đi sớm chớ sao?
Nó để mặt dê dê người vẫn ở trần, tiến sát vào nhỏ Hoài trêu.
– Hihi… Tính làm gì hả?
– Thấy vậy mà không sợ còn cười, không sợ anh làm gì em à?
– Không… Đông lạnh đang thèm hơi, thích làm gì thì làm đi hihi.
Nhỏ làm nó nổi da gà, vội mặc đồ rồi ra tiếp khách. Thanh Hoài chạy theo vô quầy thu ngân.
– Dọa sao nổi em haha…
Chán nản nó làm việc, trời lạnh khách người ta vào chỉ uống cafe là chính, nên quán nó toàn lọc sẵn chỉ việc đun. Hoài được thể nhàn cứ bắt chuyện với nó, thằng bạn nó thì chẳng hiểu gì cứ chốc lại hỏi, hình như ông con thích Hoài.
– Ủa, sao ông không đi với Nhi hả?
– Đi làm đi chung chi?
– Ờ ờ…
Hết việc nhỏ Hoài hỏi.
– Việc chi anh đi sớm?
– Thì chiều có việc, đi sớm nghỉ sớm, hỏi nhiều ghê.
– Lại gái chứ gì… Anh sát phết đấy… Hôm nọ mấy đứa cấp 3 hỏi anh có bạn gái chưa đấy. Kinh chết đi được?
– Sao kinh? Mà trả lời sao?
– Em thấy học sinh mà phấn son lòe loẹt nên em bảo anh chưa có bạn gái chỉ có vợ thôi, chúng nó không tin thì em bảo em là vợ anh đây… Tự nhiên nín thinh hết haha.
– Thiệt tình…
Nó không nói nổi bà cô này nữa, lắc đầu đi khuân nước. Tầm giữa chiều khi nó đang thay đồng phục để về, Thanh Hoài gọi.
– Anh Minh có cô nào gặp kìa? Em đoán trúng phóc hihi, nhìn vậy mà toàn quen gái xinh nha…
Nó không trả lời chỉ đi ra ngoài. Tâm đang lom khom ngó xung quanh như tìm nó.
– Anh đây… Tìm đến nơi làm gì, sao không để anh qua đón?
Em giật mình quay ra.
– Hì… Em nhớ.
– Thôi đông người… Giờ tính sao? Đi thế này thì hai xe hở?
– À thì… Anh cứ gửi xe ở quán đi. Đi rồi về qua lấy.
– Chờ anh chút!
Nó gật đầu rồi vô thay nốt bộ quần áo, đóng thật kĩ áo mùa đông trước gương, nó tự nhủ.
– Bắt đầu rồi…
Chiều tan tầm nó đưa Tâm đi qua những con đường nó từng đưa em đi. Không phải vô thức mà nó muốn vậy, nó thích thú xem cảnh sắc thay đổi như thế nào khi người ngồi đằng sau nó cũng thay đổi, không còn là bông hoa của nó mà là một người con gái khác.
– Em muốn đi đâu không?
– Em muốn nhiều lắm… Em muốn từ năm trước cơ. Nhưng giờ em chỉ cần mãi mãi như này. Có anh thôi.
Tâm ôm chặt nó lại, vòng tay bé nhỏ đó không đủ làm cơn gió đông vơi lạnh đi. Nó không đáp. Lòng buồn.
– Ủa sao anh bảo cho em đi đâu cơ mà?
– Vậy đi ăn nhá? Em bảo với hai bác chưa?
– Dạ rồi.
Kể cả người lớn cũng hi vọng. Nhưng nó sẽ cho mọi người thất vọng.