Phần 156
Buổi chiều, nó đem câu chuyện kể lại cho nhỏ Hoài, nhỏ cười.
– Anh yên tâm, con gái nói không là có nói có là không mà. Chị ấy nói là chị ý quan tâm đấy, còn chị ấy không nói gì mới đáng lo.
– Ừ.
Những ngày tiếp theo, trường bắt đầu hoạt động ngoại khóa sinh viên tình nguyện vì đã nghỉ hè. Nó tham gia, dù sao nên có gì đó cần phải trải nghiệm chứ đâu thể sống ru rú mãi được. Địa điểm là một tỉnh miền núi phía Bắc, nó nghe tên mà cứ quên vì bản chúng nó đến của người dân tộc sinh sống. Đã là tình nguyện thì không ai ép đi lúc ấy nhà trường khá dễ. Nó xin được vô nhóm của nhỏ Nhi, đương nhiên cô bí thư làm sao thiếu được trong cái hoạt động này. Nhỏ Nhi nhìn thấy mặt nó trong nhóm chẳng tỏ thái độ gì nên cũng an tâm.
Một ngày trước khi đi tình nguyện, nó chuẩn bị đồ đạc thật kỹ lưỡng, bọn bạn nó thì nói nó ngu. Không bận tâm nó lặng lẽ xếp đồ. Cái màu áo xanh này, nhìn cũng hay đó chứ.
– Ông đi làm gì, lên đấy cả tháng trời đi phục vụ cho bọn dân tộc, được gì đâu?
Thằng Quang nghịch cây guitar của nó rồi vỗ vai.
– Ừ, lên làm gì, về quê tôi chơi có phải vui không. Rảnh chi không biết.
– Chúng mày không biết à? Con bí thư cũng đi đấy… Lạ gì cái lão này, chắc tính theo lên miền núi hoang sơ hành động cho dễ đây mà. Hoho.
Thằng khánh nói to, mấy thằng quay lại nhìn nhau cười khả ố, nó cũng cười nhưng chỉ gượng.
– Thôi phụ ông ý đi, mấy thằng hâm, nhỡ có bánh trái gì ông nghệ sĩ mang về tụi mày nhịn hết nhé.
Thằng siêu quậy Tùng mang đồ nó lại bó vào túi rồi xếp ngay ngắn.
– Cảm ơn!
– Ừ mai để mấy anh em ra đi cùng bến, ông có đủ tiền chưa?
– Rồi mà.
– Sợ không đủ thì tôi đưa cho, chứ cuối tháng này lại thiếu thì mệt. Tuy dân tộc nhưng ở trên tụi nó vẫn xài tiền đấy.
– Vừa nhận lương ở ngoài quán, không thiếu đâu.
– Ừ.
Mấy thằng này tuy tính cách trẻ con nhưng thật ra đều rất tình cảm với tốt bụng, nhìn hai thằng Hiệp với Tùng cầm cái quần “bé” của nó ném qua ném lại mà buồn cười không ngậm được miệng. Đã vậy hai ông mãnh còn tranh luận cái đó làm bằng chất liệu gì mới chết. Thảo nào, thằng Khánh kể ” Bọn bên phòng con hung thần bảo rằng không chơi với phòng mình nữa, vì phòng mình toàn thằng bựa .”
Mải lo đi mà quên mất, nó phải báo cho gia đình.
– “Alo.”
– “Mẹ ơi, con đây.”
Nó nghe giọng mẹ phía bên kia chợt thấy băn khoăn và nhớ nhà, nhưng nếu nói nó đi tình nguyện, mẹ sẽ cổ vũ nó đi chẳng hết chứ nói chi chuyện về quê, mẹ bảo với nó rằng, mẹ mong nó trưởng thành lên từng ngày mà.
– “Ôi thằng Minh! Đợi chút để mẹ gọi bố mày đã!”
Gác máy nó thở dài, lúc nào cũng vậy, gọi điện về gia đình mẹ toàn để hai bố con nói chuyện trước rồi mới đến lượt. Sau khi nghe nó kể, bố cũng đồng ý dặn dò nhiều câu cũ rích, đã nghe nhiều nhưng vẫn cứ thích nghe.
– “Thế hè này không về à con?”
– “Dạ có, nhưng con phải đi mất một tháng cơ mẹ ạ!”
– “Ừ thôi, cố gắng lên nhé con, con cứ yên tâm học bố mẹ dưới quê khỏe lắm! Đừng suy nghĩ nhiều nghe chưa, tham gia hoạt động là tốt!”
– “Dạ vâng.”
Nó chỉ vâng dạ, nghe mẹ nói được lúc, chào mẹ xong cụp máy. Cầm chiếc điện thoại ngoài ban công. Thở dài nghĩ ngợi. Luồng gió của HN lại thổi mạnh mẽ, một cơn mưa nữa. Tóc của nó giờ không tung bay được như trước, cảm giác cái đầu bị lạnh đi nhiều, cặp kính cũng giúp nó bớt gió vô mắt. Nhiều khi nó tự hỏi, thay đổi để được gì đây? Khi mà nó luôn buồn chán về một tâm sự nào không rõ. Một lần nữa bấm máy gọi.
– “Alo anh à, anh có đến không?”
Nhỏ Tâm bắt máy giọng hấp tấp. Chắc nhỏ đang mong nó.
– “Anh xin lỗi, nhưng chắc giờ anh không đến được rồi. Em tự ôn đi.”
– “Sao thế anh, có chuyện gì à?”
– “Ừ, anh đi tình nguyện, nên một tháng nữa anh mới về.”
Nhỏ Tâm gào to lên, dù qua điện thoại nó thấy nhỏ rất bực.
– “Anh có thể không đi mà?”
Nó im lặng để tìm một lí do, bên tai nó trong khoảng đêm vô tận, gió vẫn thổi mạnh.
– “Em đừng trẻ con như thế nữa… Điều quan trọng với em là đại học, chứ không phải anh. Em nhìn lại gần một năm vừa rồi, em vẫn sống thật tốt, học thật giỏi khi không có anh mà. Đừng miễn cưỡng những thứ không cần thiết nữa!”
Giọng nhỏ hình như đang khóc, có phần ấm ức.
– “Anh không biết những điều đó em làm là vì anh ư?… Em cần anh, anh biết không? Anh có hiểu cảm giác thấy người mình yêu hạnh phúc bên người khác không?”
– “Em lạc đề rồi đó, nếu thật sự là vậy, em hãy đỗ đại học để chứng tỏ đi, dù sao trong lời hứa đó cũng có điều này mà?”
Nó cúp máy, nhỏ Tâm có gọi lại mấy lần nhưng nó không nghe. Trời sáng, đoàn xe sinh viên tình nguyện khởi hành lên vùng miền núi của Ba Vì cũng lăn bánh, nó nghiễm nhiên cùng xe với nhỏ Nhi. Nhìn nó lúc lên xe, đôi mắt to sau cặp kính cận vẫn dửng dưng. Trong lúc chống chọi với bệnh say xe cùng miếng chanh. Nó thầm nghĩ, nó là thằng kiên nhẫn vì nhìn khuôn mặt của nhỏ, ai dám theo đuổi cơ chứ. Tiếng xe cứ rì rì, nó ngả người xuống. Mọi người trên xe, nói chuyện rôm rả, nó không quen ai và mệt nên chỉ im lặng, vậy mà cũng không yên.
– Em là Minh đúng không?
Một con nhỏ ngồi gần nhỏ Nhi lên tiếng vì đụng phải ánh mắt nó, vài người khác quay lại nhìn.
– Ơ…dạ đúng!
– Hihi, rất vui được gặp nghệ sĩ !
Nhỏ này phong cách như người nước ngoài, còn chìa tay ra bắt, nhưng nó không biết là ai.
– Ủa, mà mình có quen nhau không chị?
Nhỏ kia kéo cho cái nón tai bèo thẳng lại rồi cười.
– Không! Nhưng chị biết em!
– Sao biết em?
Nó ngạc nhiên, nhỏ kia chỉ vô cái bao đàn nó mang theo. Rồi chớp mắt.
– Cái đó, hihi… Ở khoa này có mỗi em chơi thôi! Đi tình nguyện cũng mang theo, đúng là nghệ sĩ!
Nó nghệt mặt. Thấy hơi ngại. Nhưng cũng chẳng hối hận ở rừng rú ít ra cũng phải có gì chơi cho đỡ buồn chứ.
– Dạ…
– Chị có thể ngồi cùng em được không?
– Ờ… được.
Nhỏ kia xuống cuối xe với nó, thấy nhỏ Nhi bĩu môi thì phải nhưng nó không bận tâm. Chỉ khổ nỗi cứ phải nghe cái con nhỏ mới quen kia nói những công việc tình nguyện đến phát nhàm tai. Chán quá, nó thiếp đi ngủ.