Phần 152
Được nghỉ, vào những buổi chiều, nhỏ Tâm thường hay rủ nó đi chơi. Nhưng không phải mất qua nhiều chi phí như ở các khu vui chơi, nơi nhỏ chọn chỉ là bờ hồ, công viên, để chúng nó có thể đi dạo, để nhỏ tâm sự mọi điều của nhỏ và để nó có thể im lặng lắng nghe. Đôi khi nhỏ khẽ chạm vào tay nó như muốn nắm lấy, nó lại đưa tay lên chỉ.
– Em nhìn kìa, đẹp không?
Chẳng phải cảnh gì đẹp nhưng nó muốn lảng tránh cái nắm tay vì mọi chuyện không thể đi xa hơn. Sau lúc đó, nhỏ Tâm nói với giọng miễn cưỡng.
– Đẹp!
Như chiều nay, chúng nó cứ thế đi với nhau trên vỉa hè dưới những hàng cây xanh lắp sau ánh nắng mùa hè chói lóa. Như hai đường thẳng song song, nhỏ Tâm chỉ có thể thấy nó, nhưng không thể chạm vào nó và điều khiến nó buồn ở nhỏ, là cứ mỗi khi vào thời điểm chúng nó gặp nhau lần cuối cùng trong ngày, nhỏ lại hỏi nó một câu hỏi chứa đầy sự hy vọng trong đó.
– Anh…anh đã yêu em chưa?
Để rồi đổi lại sự im lặng và nụ cười của nó. Nhỏ cũng gượng cười theo.
– Không sao, mình còn nhiều thời gian mà, em sẽ khiến anh yêu em thôi!
Lúc nào cũng vậy, lặp đi lặp lại. Tim nó nhiều khi cũng nhói lên. Nó sợ Tâm sẽ tổn thương nên, chỉ luôn im lặng…
Buổi tối cuối cùng để ôn, cả phòng chúng nó, ai cũng đờ đẫn với hai con mắt thâm đen. Đôi khi gục lên gục xuống, chắc không thể chịu được, thằng Khánh kêu gào như điên, nhưng chẳng ai bận tâm.
– Cứ thế này thì chết hết các ông ạ!
– Sao sao…?
– Giờ mắt tôi nhìn đâu cũng thấy chữ!
– Hay là nghịch giải trí chút đi!
Thằng Tùng, thằng còn lại trong sáu thằng, cũng là thằng thông minh và nghịch ngợm nhất lên tiếng. Cả phòng tươi tỉnh hẳn, vì trò gì thằng này nghĩ ra cũng vui.
– Thế nào?
– Nói đi, đang chán!
Cu cậu làm vẻ thần bí lắm, cả phòng tò mò, nó thì tựa vào chiếc guitar quan sát và chẳng ý kiến nhiều.
– Các ông đi bắt cóc đi!
Cả lũ nghệt mặt, rồi quay lại xúm vào tẩn thằng Tùng.
– Bắt này!
– Mày trêu bọn ông đấy hả!
– Á…á! Tôi bảo bắt con cóc!
Cả bọn tản ra, nhìn thằng bạn thở hồng hộc, thằng Khánh đeo kính vào, như hỏi cung.
– Bắt để làm gì?
– Bẩn bỏ mẹ!
– Thì muốn vui phải bắt thôi! Bắt đi về tôi kể cho!
Chẳng ai bảo ai, nó cùng mấy thằng bạn cầm điện thoại đi soi cóc dưới sân ký túc. Phần vì bản mặt thằng Tùng không điêu, phần vì muốn hít chút tiết trời vào đêm khi cả ngày cứ phải ngồi trong cái phòng ngột ngạt. Sân vắng lặng, chỉ có tiếng gió, mọi người đã ngủ hết. Cái sự sảng khoái vây lấy cơ thể nó. Bọn bạn thì cứ soi rồi bắt bỏ vô bọc, nó thì đứng im cảm nhận.
– Thôi thế là được rồi, lên đi!
– Mất công thế mà nó bảo thèm ruốc cóc thì coi chừng!
…
– Ông nào có thuốc là không?
– Đây nè!
Thằng Hiệp chìa một bao vàng vàng. Mà giờ mới để ý, bộ răng thằng này, ngày không hết hai bao thì phí.
– Hút đi, nhưng nhả khói vào bọc cóc!
– Ông điên à?
– Bộ tính chơi trò gì mà mất vệ sinh vậy mày?
Cả đám phải đối, thằng Tùng phân bua.
– Nghe tiếng cóc ho bao giờ chưa? Bà tôi bảo tiếng này nghe như tiếng ma kêu cả vang lắm. Nghe như khóc ấy. Ghê cực.
– Vậy thì làm sao?
– Hehe làm sao à?… Phòng nữ chúng nó tắt đèn chưa?
Cả bọn mới ớ một cái rõ to, xong thằng nào cũng cười đểu. Nó thì chẳng hiểu gì, nhưng cũng cười theo.
– Khà khà… Thích trò này rồi đó nha!
– Anh em, đốt thuốc nào!
Trước cửa phòng nữ, sáu thằng đi nhẹ nhẹ rón rén như tụi ăn trộm. Đúng là thằng trời đánh mới nghĩ ra cái trò này. Cái bọc cóc thì cứ ho tiếng ngay gần mà ghê ghê văng vẳng.
– Suỵt, để luồn cái dây rồi kéo nhé!
Thằng này nghịch hơn cả học sinh, nó thầm nghĩ nhưng vẫn hưởng ứng.
– Ông chọn đúng phòng không?
Thằng Quang khẽ gọi, thằng Tùng gắt.
– Đúng mà, phòng con “hung thần” bên phải. Không lo!
Nó không biết “hung thần” là ai, nhưng giọng điệu thế này chắc bọn bạn nó phải sợ lắm. Được cái dây, thằng Tùng luồn qua, rồi lăn bọc cóc vào, thằng Khánh kéo dây. Tiếng cóc ho ở trong cứ như liên tục. Bọn nó nín thở chờ kết quả.
…
– Á……á….aaaaaa….!
– Chạy!
Nghe được tiếng kêu khủng khiếp của một đứa con gái, mấy thằng bò lăn ra cười rồi kéo nhau về phòng. Đúng là trò dọa ma kinh điển nhất mọi thời đại.
– Haha!
– Vui vãi đái!
– Hoho nghịch thế mới là nghịch!
– Tùng “quậy” nhận em một lạy!
Cả phòng tung hô, thằng Tùng sướng ra mặt. Nó thì ngồi im cười. Bỗng nghe tiếng bước chân bình bịch bên ngoài, bắt đầu có tiếng gõ cửa, cả phòng nín thở, điện đã được tắt.
– Mấy bạn ơi, bên phòng mình có cái gì ghê quá, các bạn giúp tụi mình với!
Giọng rất lịch sự của một cô gái nào đó, nó toan ra mở cửa, cả lũ dồn hết vào một góc mặt hoảng loạn. Nó nghe tiếng hai thằng bạn cãi nhau.
– Sao mày bao đúng phòng?
– Tao không biết! Hình như hôm ý tao đi… về hướng ngược lại!
Thằng Tùng run run, như sợ lắm, cả lũ nhìn tưởng chừng muốn giết cu cậu.
– Các ông sao thế?
– Nghệ sĩ ơi, đừng mở. Con đó chính là “hung thần”.
– Gì ghê vậy, người ta giọng lịch sự vậy mà?
Nó khó hiểu, bọn bạn hùa nhau vào hết WC.
– Kệ, người lạ chắc nó tha. Anh em trốn đi… Đó, ông thích thì mở. Có gì bọn tôi không chịu trách nhiệm.
Nó gật đầu. Tiếng gọi nhỏ nhẹ.
– Giúp mình với mấy bạn nam ơi!
– À đây!
Nó mở ra, thấy một con nhỏ, chưa kịp làm gì đã bị nhỏ đá một phát vào bụng. Bất ngờ quá nên ngã xuống, đau không thể thở.
– Mấy thằng mất dạy, chúng mày biết phá người khác ngủ là bất lịch sự lắm không, mai còn thi nữa. Lũ vô đạo đức! Chúng mày ra hết đây cho bà!
Cái giọng nhỏ nhỏ lúc nãy, giờ như thét ra sấm. Nó ôm bụng lăn lộn. Con nhỏ kia sấn tới.
– Mày là thằng nào, mấy thằng kia đâu?
Con gái gì mà thô lỗ. Nó im lặng. Tưởng nhỏ không hỏi. Ai dè.
– Chúng mày ra hết đây! Bà bực mình lắm rồi nhé!
Nhỏ cứ dư dứ cái bọc mà theo trí nhớ của nó là đựng “sản phẩm cóc ho” của thằng Tùng. Mặt nó từ đau đớn trở lên trắng bệch kinh hãi. Nhỏ cười cười, nhưng trong phòng không có đèn nên nó không nhìn rõ lắm. Nhưng ánh sáng bên ngoài lại chiếu vào mặt nó.
– Haha, lũ thỏ đế, nãy chúng mày trêu bà giỏi lắm mà, sao giờ nghệt mặt ra thế?
Trong WC im lặng, nó sợ quá nằm im. Nhỏ cứ đá đá vào người nó.
– Thằng lính mới, mày đừng có giả chết. Bà mày không sợ đâu!
Nhỏ hình như càng điên tiết hơn. Bỗng từ trong WC, năm cái bóng phi ra có tiếng hét của Khánh.
– Hú hú, chạy anh em!
– Tẩu vi thượng sách!
Thì ra lũ bạn nó vọt đi, nhỏ kia bị bất ngờ, cầm cái bọc kia đuổi theo khắp dãy hành lang. Lia túi cóc ho tung toé. Miệng hét ầm lên.
– Mấy thằng hèn kia, có giỏi đứng lại xem!!
Không đuổi được, nhỏ lầu bầu vì ức chế, rồi quay lại phòng chúng nó phá lung tung lên. Điện sáng, nó thấy một con nhỏ tóc nâu ngắn buộc sát, người nhỏ đầy đặn mà ăn mặc đồ ngắn nên nó thiếu điều chảy máu mũi. Chưa kể khuôn mặt đanh đá kia cũng có chút gì đó duyên. Chưa kịp hoàn hồn. Nó bị nhỏ đấm một cú vào mặt ngã ngửa ra.
– Á…!
– Thằng dê già kia, mày nhìn gì đấy! Bà chưa tính sổ mà còn dám nhìn trộm bà mày à? Muốn chết không?
Giờ thì cũng phần nào nó hiểu tại sao con nhỏ này được gọi là “hung thần” rồi. Gượng dậy, máu mũi nó chảy tong tỏng.
– Một lũ bệnh hoạn, mất vệ sinh, bà mà bắt được thằng nào, bà vặn cổ!
Sau khi hả hê vì phòng nó bị như bãi rác, nhỏ hung thần đi. Lúc sau, lũ bạn trời đánh mới trở lại.
– Trời ơi, ai làm gì mà ông ra nông nỗi này!
Thằng Quang sà xuống, nâng nó lên. Đểu thật.
– Tất cả là tại mày, ai bảo mày chọn phòng “chuẩn” thế hả Tùng!
– Tui xin lỗi!
Thằng cu xuôi xị, thằng Khánh kể.
– Con đó dân Bình Định, sống ở Hải Phòng, nhưng giờ làm sinh viên ở đây. Tên Thảo, mà chả thảo chút nào, dữ như cọp cái, động tý là lao vào chửi rồi tay đôi luôn nếu bình thường thì không sao, nhưng mà nó võ giỏi nên đành giữ mình. Xin lỗi ông nhé!
– Bạn tốt gớm!
– Hehe! Nhưng các ông có công nhận một điều là, “Phao Câu” nó quá chuẩn không?
Thằng Hiệp nhăn bộ răng ướp nghệ của nó ra cười khà khà.
– Thằng mất dạy!
– Học võ đứa nào chẳng thế!
– Ừ, thôi chỉ còn vài tiếng nữa là thi, anh em nghe lệnh tôi, giải tán! Đề nghị đưa thương binh nghệ sĩ lên giường và nút “bình siro” lại!
Thằng Khánh dõng dạc. Bọn kia dọn lại đồ mà lầu bầu chửi, may nó tầng giường trên nên không bị phá.
– Hỏi thật, ông nhìn đã quá thành ra chảy máu mũi à?
– Không, xơi một quyền đấy! Đau quá!
– Ừ thôi, mai thi rồi cố lên nhé!
– Cảm ơn!