Phần 148
Không thấy nhỏ Hoài trên bờ nữa, chỉ thấy hai cái tay đang cố vươn lên ở phía xa. Nó giật mình bơi vội ra đó. Đến gần tính kéo nhỏ vào thì nhỏ, kéo dìm nó xuống.
– Hihi… Lừa được anh lùn rồi!
– Em bị điên à!!
Không giữ nổi bình tĩnh nó quát nhỏ rồi chạy lên bờ. Người gì đâu mà nhắng nhít phát sợ. Mặt nhỏ cũng trắng bệch chắc chưa thấy nó như này bao giờ. Liền sau đó nhỏ khóc lóc đi vội theo. Làm ai cũng nhìn.
– Huhu… Em xin lỗi, đợi em với!
– Trời ơi, nín giùm cái, chưa đủ xấu hổ sao?
– Hức… Tại anh quát em.
– Thế tự nhiên mà anh quát à? Nghịch nó vừa vừa thôi!
Nhỏ xuôi xị, bám tay nó.
– Em xin lỗi mà…
– Ừ thế chán bơi chưa?
– Rồi.
– Vậy vào gốc cây kia đợi mọi người rồi về nhé?
– Vâng. À anh ơi, có hai thằng kia nãy giờ cứ nhìn em.
Nhỏ chỉ vô hai thằng cu đầu tóc vàng như bôi… Đang lom khom nhỏ không chớp mắt.
– Ai bảo lung linh thích khoe thân, mặc quần đùi hay gì thôi thì không chịu.
– Thì đẹp mới khoe chớ. Khó chịu quá đi.
Lắc đầu vì điệu bộ này của nhỏ. Nó cởi cái sơ mi mặc lúc trên xe cho nhỏ.
– Quấn vô hông rồi đứng dịch vào đây!
– Dạ! Hì, người trắng thế!
– Ờ!
– Nhưng toàn xương thấy ghê!
– Ờ!
– Hứ…Minh điên!
– Hoài hâm!
– Tưởng “ờ” tiếp?
– Ờ.
Nhỏ chắc cũng bực vì không nói lại liền ngồi thụp xuống khoảng cát vàng óng dưới gốc cây dừa này. Chẳng biết anh Tân và mọi người là ai trong số những người kia nữa vì nhìn ai cũng như ai hết. Mà không hiểu tụi con gái làm gì trong cái ô đủ màu nhỉ. Che nắng cũng không mà phơi cũng không, lạ thiệt. Nó hỏi thì nhỏ Hoài cười.
– Người ta tắm nắng đấy anh!
– Ủa tắm là sao?
– Thì cứ nằm đó thôi.
Lẩm nhẩm, cái lũ dở hơi, nằm phơi nắng lại bôi kem chống nắng làm chi không biết.
…
Về sau một buổi chiều đi biển. Hoà mình vào giòng nước ấm để xua tan vị mặn trên da. Buổi tối anh Tân dẫn cả nhóm đi nhậu một bữa linh đình. Mọi người chẳng ai nước ngọt, con trai thì rượu, con gái thì bia, trong người ai cũng có men ngoại trừ nó. Món lẩu bò ở đây thiệt là ngon. Nước dùng thì không thể chê được. Nó mặc sức diệt mồi nên no rất nhanh. Mấy người kia, lúc lại zô cái, đến khổ cái lỗ tai. Nhỏ Hoài có vẻ uống nhiều. Thành ra cứ lèm bèm.
– Hức… Tiếp! Tiếp nào…!!
– Trời ơi! Con nhỏ này nó say rồi, em đưa nó về trước đi Minh. À quên, ăn xong chưa?
– Dạ rồi mà!
– Để anh gọi taxi!
– Hức…! Anh mà gọi taxi là…là em ném… Chai bia này vô đầu… Anh Minh đó!
Nhỏ Hoài cầm chai bia đung đưa, mặt thì đỏ nựng.
– Alo…! Cho một xe…
– Choang…!
Nhỏ tương phát nó tránh được, hú hồn. Cả quán ai cũng giật mình nhìn. Không ngờ con nhỏ này làm thật, mà say biết gì đâu.
– Hềhề… Uống đi!
– Thiệt tình! Thôi cầm tiền anh thuê cái xe máy đèo nó về. Từ nãy em cũng không uống chứ?
– Vâng!
Bế con nhỏ Hoài lên xe, người mềm nhũn mà nhẹ ều. Nhỏ bỗng quàng tay qua người nó.
– Đừng về nhà, anh…
– Thế đi đâu, say về rồi ngủ chứ thích gì nữa?
– Giả vờ đấy say gì?
Điên người với nhỏ khùng này. Nó thả nhỏ xuống đường, không bế nữa.
– Thôi, em xin lỗi? Anh cho em ra biển đi. Em chỉ đường cho. Hihi.
– Ra làm gì?
– Ngắm!
Tự nhủ tối thì có cái gì mà ngắm. Nhưng cũng chiều theo ý nhỏ. Có vẻ như nhỏ Hoài khá thông thạo đường ở đây. Lý do tại sao thì nó không biết. Chọn cho mình một quán ốc ở ven bãi. Nó gọi bừa hai đĩa vì nhỏ Hoài kêu đói. Đói là ăn vặt, nhỏ giống em ở khoản này. Tuyệt nhiên hai đứa không nói với nhau câu gì. Cho đến khi nhỏ kéo nó ra đi men bãi biển. Gió thổi lồng lộng. Nhỏ với nó đi song song nhau.
– Tự nhiên men vào, lại muốn kể chuyện quá trời…hihi.
– Chuyện gì?
– Chuyện đời em! Trước giờ, tìm một người để gửi gắm mà khó tìm quá.
– Nếu em có thể tin anh thì cứ nói bất kể điều gì làm em thấy nhẹ lòng.
Hình như nhỏ Hoài có tâm sự, cần được chia sẻ.
– Ừm, anh nghĩ sao khi biết em là một vũ công?
Nó không ngạc nhiên khi nhỏ nói vậy, vì nhỏ hơn tuổi nó. Đâu có gì to tát đâu?
– Khiêu vũ à?
– Gái múa cột trong Bar!
Một cơn gió lạnh lẽo theo tiếng nói của nhỏ Hoài, ập đến. Có cái gì đó chua chát.
– Anh xin lỗi.
– Hì, không sao! Đã từng thôi, giờ anh thấy đấy. Em đang làm chung với anh mà.
– Ừ.
– Anh yêu ai chưa?
– Rồi!
– Tình yêu đó có đẹp không anh?
– Rất đẹp…
Nó mỉm cười. Giấu đi sự chết lặng trong câu nói.
– Em cũng đã yêu một người, yêu rất nhiều. Nhưng em bị phản bội. Anh ạ, em không thể nào tin nổi điều đó, khi chính mắt em thấy anh ta ngủ với một đứa con gái. Trong lúc em đang làm gái múa cột nuôi anh ta… Từ lúc đó em thấy tởm lợm mọi thằng đàn ông trăng hoa. Em biết rằng con gái bọn em có yêu chân thành thì con trai các anh chỉ có yêu chân dài thôi, vì là bản tính rồi. Nhưng mong anh đừng như vậy nhé anh. Những người lăng nhăng không bao giờ có kết cục tốt đâu!
Câu nói của nhỏ Hoài đốt cháy tâm can nó. Nhưng vẫn phải dối lòng để rặn ra một câu. “Ừ” khô khốc.
– Hai đứa em đã có thời gian sống thử, em bỏ nhà theo anh ta… Em trao mọi thứ mình có cho anh ta… Vậy mà…vậy mà… Hức…
Nhỏ Hoài xúc động. Điều hiếm thấy ở một cô gái mạnh mẽ như nhỏ. Nó thấy thương nhỏ Hoài.
– Nhưng may mắn là em còn có gia đình anh ạ… Không thì lúc đó em không còn biết đi về đâu nữa!
Nó im lặng để nhỏ gục vào vai sụt sùi.
– Em xin lỗi để anh nghe điều không vui… Anh quên hết đi nhé. Là do men bia nói đấy, không phải là em đâu…hihi.
Gạt giọt nước mắt lăn trên má, nhỏ tìm được nụ cười hàng ngày. Nó trêu nhỏ.
– Em say rồi, mình đi về thôi!
– Hihi Minh điên!
– Hoài Hâm!
Đường Hải Phòng về đêm vẫn tấp lập như thường bởi những hàng quán với nhiều loại đồ ăn đặc trưng của phố cảng. Trả xe, nó đưa nhỏ Hoài vào nhà, nhỏ giả bộ say gục vào người nó để tránh bị hỏi han nhiều. Mà người bị mọi người hỏi là nó, hai đứa đi đâu, làm gì mà về muộn. Nó cố tình ra hiệu mọi người im lặng để lên phòng.
– Em lên trước đây! Anh chị cũng ngủ đi nhé!
– Ừ, con bé say mà còn đem đi linh tinh!
Lên khuất tầm nhìn, nhỏ Hoài tự động rút tay lại và vào phòng, tuyệt nhiên không nói năng gì. Thái độ kì quặc này nó cũng hiểu. Có lẽ nhỏ giống nó, để khơi lại chuyện buồn trong quá khứ chẳng phải là điều dễ dàng gì.