Phần 146
Chiều sang quán, anh Tân rủ tụi nó đi chơi đầu hè vì ổng bảo mới trúng thưởng cái giải gì đó, hình như “Ai là Triệu Phú” thì phải, nghe đâu trả lời đến câu mười hay mười một gọi cho nhỏ Hoài, nhỏ trả lời bừa vậy là thua nhưng câu an toàn nên không mất tiền. Trong nhóm này có bạn anh Tân, bà chủ, con nhỏ lười, Hoài và hai thằng đực chung ca, cả nó nữa. Anh rủ đi Hải Phòng tắm biển, không phải lo gì, chỉ cần quần áo thôi.
– Cuối tuần đi nhé, coi như thư giãn đi!
– Dạ!
Anh vỗ vai nó rồi chạy vô phòng quản lí. Phải rồi, mùa thi cận kề, chắc có khi nó phải thư giãn đầu óc để qua, dạo này có học nhưng chả thấm vào đâu cả. Mệt, thật sự rất mệt.
– Anh lùn ơi?
– Gì thế Thanh Hoài?
– Hôm ý em với anh đi chung một xe đi, anh Tân bảo đông nên gởi đỡ được cái nào hay cái đấy.
– Cũng được!
– Hihi vậy phải qua đón em nhé, tý về đi cùng em chút xem nhà. Gần đây thôi.
– Ừ, khách vô, làm việc đi!
Người ta đi có cặp có đôi vào quán, nó nhớ một thời đã từng, đi loanh quanh để nghe theo lệnh em, cô tiểu thư hoàn hảo, xinh có, hiền có, dữ có, lạnh lùng có, ngọt ngào có, thông minh có, ngốc nghếch cũng có. Bảo quên nhưng rồi đây ai có thể thay thế em trong tim nó nhỉ? Chợt chiếc bàn giữa quán, nó nhìn thấy em cười em cười rất tươi, tay đung đưa cốc cà phê lên khoe nó. Sống mũi mình cay cay, nó kiềm lại để đi phục vụ trong tiếng thở dài não nề.
…
– Ủa anh sao vậy? Như người mất hồn thế?
Tiếng nhỏ Tâm bên cạnh, nó hoàn hồn đưa mắt sang, nhỏ đang cắn bút, mặt tò mò nhìn nó.
– Làm đi, anh không sao!
– Bài khó em không làm được!
– Chịu khó đọc kĩ đi, chưa làm đã thấy khó rồi.
– Dạ để em cố.
Nhỏ cặm cụi làm tiếp, nó suy nghĩ nên bắt đầu sự lạnh nhạt thế nào để nhỏ chán nó. Nó không thể yêu nhỏ, không thể cố. Tình yêu đâu thể ép buộc, nhưng nó rất quí nhỏ, nó không muốn nhỏ bị tổn thương. Với lại nó rất ngu để dàn xếp cho mọi thứ nhìn thật tự nhiên để nhỏ hiểu rằng nó không yêu Tâm Chỉ biết tự cắn rút lương tâm mình và xin lỗi thôi. Nhìn con nhỏ bên cạnh đang cười khoe kết quả, nó lại không đành lòng.
…
Mỗi buổi tối nó sống trong sự khổ sở dằn vặt giữa những cái đã mất và những thứ đang có. Nó giữ cho mình thật bận rộn đến lúc nửa đêm, bằng những con số hóc búa hay những bài luận văn thật dài, tất cả để cố không buồn, không khóc vì nhiều lý do nó không thể hiểu được, chắc cái sa ngã mà nó nói là đây chăng, sự trừng phạt là đây chăng. Nó làm vậy để khi đặt lưng xuống giường giấc ngủ tìm đến luôn mà không kịp nghĩ ngợi gì nữa. Từ lúc đó cho đến tận bây giờ, mắt nó đều có một quầng thâm. Nhiều lúc nó muốn ngửa cổ lên cầu xin sự cứu rỗi từ em trong tâm chí mà thấy hổ thẹn, bởi vì nó đã muốn chinh phục một cô gái khác rồi, nó đã thay đổi, một thằng dễ thay đổi về chính kiến và nội tâm. “Anh xin lỗi, về tất cả”.
Tiếng mưa ảm đạm bên ngoài để làm cho cái không gian bên trong thư viện đỡ yên tĩnh hơn, mùa hè của Hà Nội là mùa của mưa và nắng. Thật là thất thường quá đi…Mấy ngày rồi, nó không đả động hay có hành động gì đến việc tán tỉnh con nhỏ đang ngồi phía đối diện vì chẳng biết bắt đầu từ đâu, dù sao hai đứa chỉ mới quen xã giao thôi mà. Bóp đầu khẽ nhăn mặt như đau lắm, trời ạ, ngốc quá đi, có một đứa con gái mà đến nói chuyện cũng không xong. Để mặc nhỏ ngước lên nhìn lên bằng ánh mắt khó hiểu. À mà lạ ở chỗ, không phải nó thì nhỏ, bất kể hôm nào vô thư viện cũng ngồi vào bàn của nhau. Nói lại chút, nó không tình cờ cho lắm.
– Đau đầu à em?
Nhỏ Nhi vẫn coi nó là em dưới khoa, quên, đúng là thế mà, chỉ có nó là coi nhỏ thành đối tượng thôi.
– Không, sao… Cho tôi hỏi chút?
– Hỏi gì?
– Sao hôm nào cũng vào chỗ tôi ngồi cùng thế?
Nhỏ tủm tỉm cười, cặp kính cận gọng trắng rung rinh, đôi mắt to tròn vẻ tinh nghịch.
– Hihi, tưởng tôi thích em à mà hỏi thế?
– À không… Chỉ…
– Chỉ gì, chẳng qua chỗ này ít người vì ở phía dưới nó yên tĩnh và cũng là chỗ quen thuộc của tôi trước khi có cái mặt dễ ghét của em đến phá đám người khác đọc sách thôi.
– Ơ vậy à? Xin lỗi.
Nó bối rối.
– Tôi cũng muốn hỏi em, sao em cũng hay ngồi vô chỗ này khi có tôi?
Ánh mắt vẫn tinh nghịch hấp háy. Nó cảm thấy mặt mình nóng ran. Không ngờ có tình huống hỏi ngược này.
– Thì tại…tại…
– Tại gì? Mà thôi đây chả quan tâm, vô lớp đây. Ngồi đấy mà suy nghĩ đi!… Chậc! Thời tiết chán quá…
Nhỏ nói thờ ơ như mọi lần, gấp quyển sách lại và rảo bước ra khỏi thư viện, làm nó cứ tẩn ngẩn ngoái nhìn theo cái đuôi sam đung đưa. Biết vậy mạnh mồm ” Vì tôi thích Nhi!” cho rồi. Chán quá, nhưng dù sao từ “đáng ghét” thành “dễ ghét” cũng an ủi nó phần nào. Tuy chẳng được bao nhiêu, cảm giác chinh phục thật khó khăn.
…
Cuối tuần, buổi đi chơi mà anh Tân rủ được khởi hành nó thì cứ đơ đơ thế nào mà không chuẩn bị gì cả, thậm chí còn quên. Sáng thứ 7, đang ngủ thì có đứa nào gọi điện thoại mà sáu giờ sáng mới điên. Mắt nhắm mắt mở bỏ ra xem, số lạ.
– “Anh có biết mấy giờ rồi không hả tên kia?!!”
Có tiếng hét ầm trong điện thoại. Nó lẩm nhẩm vài câu chửi vì quá bực. Quái lạ, sáng sớm ngày ra, có con điên nào gọi hỏi giờ. Bộ nhà nó không có đồng hồ chắc. Với giọng khó chịu.
– “6 giờ rồi, là ai thì cũng làm ơn tha cho tôi ngủ chút, cuối tuần mà không biết thương người lao động gì cả.”
Cái câu hay nghe của bố mẹ khi gà gáy thế mà được việc. Nó tính cúp máy thì tiếng hét trong điện thoại càng to hơn.
– “Lao cái con khỉ, trời ơi là trời, em chắc sang giết anh rồi phóng hỏa luôn quá. Em Hoài đây, nửa tiếng nữa đi rồi, nửa tiếng, nửa tiếng đấy, nghe rõ không mà giờ này chưa qua đón người ta??”
Đến lúc đấy mới giật mình, quên hôm nay đi Hải Phòng tắm biển. Nhỏ Hoài gọi mà tưởng con điên nào.
– “Ối chết, đây…đây anh sang đây, đợi xíu!”
– “Cho anh mười phút, không thì mua giùm bình xăng mai trả tiền!”
Qua điện thoại nó vẫn nghe thấy được tiếng nghiến răng ken két. Cụp máy, vơ cái vì, đồng hồ, ít quần áo trong tủ vào balo. vệ sinh cá nhân bằng vận tốc thần sầu rồi vội vàng phi sang nhà nhỏ Hoài hôm nọ mới chỉ cho nó. Đường Hà Nội vắng hoe mà sáng tỏ to, vượt qua bên cầu, nó thấy được bóng bình minh trên nước, mùi hoa sữa tỏa khắp phố phường, sương sớm phủ vào mắt cay xè, đó là những gì nó kịp cảm nhận ở đường Hà Nội. Đến nơi, thấy nhỏ Hoài đang ngó xung quanh tìm nó. Tiến lại gần, mặt nhỏ cau có.
– Qua quán luôn kẻo muộn, tưởng lùn cho em leo cây?
– Hehe, xin lỗi…Xin lỗi…
– Hứ đồ mê ngủ!
– Thế mấy giờ đi Thanh Hoài?
– 7 giờ anh.
Xuýt té ngửa với nhỏ này. 7 giờ mà 6 giờ hơn đã gọi rồi.
– Thế sao gọi sớm vậy!
– Hì, gọi phá anh chơi!
…
– Thôi đùa tý, người gì dỗi như con gái thế? Sớm chút đi ăn sáng rồi lên, tính nhịn đói à?
Vậy còn nghe được. Rẽ vào quán phở ven đường, sớm nên khá vắng. Dạo này bớt được ít học phí vì giấy chứng nhận hộ nghèo bố gửi, nên ăn sang. Nó và nhỏ xì xụp. Nhìn nhỏ ăn ngon lành chẳng chút yểu điệu, làm nó ăn ngon lây.
– Nhìn gì em vậy lùn?
– Ờ chả biết.
– Xạo, chắc nghĩ em vô duyên hở?
– Chắc thế!
– Em có duyên đầy mình, vô duyên mỗi cái lúc ăn thôi hihi. Xong rồi, đi..!
…
Đến quán gửi được cái xe thì vài phút sau mọi người mới đến, ít ra hai đứa nó cũng đến sớm. Anh Tân lái được chiếc 7 chỗ tới, anh bảo mẹ anh với đứa bạn bận nên không đi được khỏi thuê xe, đi xe nhà cho an toàn.
Nó ngồi ở thềm đá ngoài quán đợi anh Tân lùa tất cả yên vị trên xe rồi nó mới lên. Hôm nay có ba đứa con trai và ba đứa con gái, nó, anh Tân và một thằng đực ở quán. Còn đâu thì nhỏ Hoài, con nhỏ lười em anh Tân và thêm chị người yêu của anh nữa. Không quá đông nhưng cũng không quá vắng. Xe thì rộng thừa chỗ nên khá là thoải mái. Vẫn cái góc cuối xe quen thuộc mỗi lần đi ôto, nó tách người đi xuống ngồi, cách biệt hẳn với mọi người.
– Kìa anh lùn, ngồi thỏm dưới đấy chi? Lên đây với em!
Nhỏ Hoài gọi nó, nó lắc đầu.
– Thôi, anh bị say xe sợ lên ảnh hưởng mọi người.
– Bị say xe thì lên ngồi chỗ chị cho đỡ chứ ở đấy càng say em ạ!
Người yêu anh Tân nói vọng xuống, hai anh chị ngồi đầu xe vì muốn gần nhau và anh Tân phải lái xe. Anh cười.
– Thôi kệ, thích ngồi đâu ngồi, tính thằng này nó thế em ạ.
Chị cũng không nói gì nữa, nó thì đúng nguyện vọng chẳng làm phiền ai nên bổ nhào ra ghế cuối nằm. Ruột gan theo cái bánh xe bon trên đường lộ cứ lăn đều đều. Khổ.
– Đã vậy thì em xuống với lùn!
Nhỏ Hoài đi từ từ xuống để giữ thăng bằng. Giờ mới để ý, nhỏ này thiệt tình…Chân dài trắng phau mà mặc cái quần ngắn cũn, thảo nào vô quán ăn, làm thằng bồi lúng túng ra mặt. Nó bị chằm chằm vào đôi chân đó, nhỏ đánh tiếng mới giật mình.
– Dẹp vào cho em ngồi với!
– À, ơ… Lên kia mà ngồi, chỗ này chật chội rúc vô chi?
– Thích! Ở trên kia chả có ai nói chuyện vui cả.
Nó tự hỏi không biết cái thằng tính cách thô thiển như nó thì vui ở cái nỗi gì nữa. Nhỏ Hoài cứ huyên thuyên kể, nó thì mặt phê vì bị say xe hành chẳng chú ý gì hết. Nghe đâu bảo 2 tiếng hơn mới đến nơi, thế thì còn khổ dài. Lâu lâu nhỏ kể xong cười một mình, nó không cười vì chẳng để ý, nhỏ lại nhéo hai má nó kéo dãn ra hai bên.
– Cười đi! Có cười không thì bảo? Cười…! Cười mau…! Hihi, nhìn cái mẹt anh mắc cười quá!
– Dzạ…zỏ…za, zói…zào zay zây zờ…!
Âm tanh bị bóp méo vì hai bên má nó nhỏ cứ day day. Nghe vậy lại hoảng rồi thụt tay lại.
– Trời ơi, để em kiếm cái túi đừng ói vô em.
– Hành người ta quá trời còn kêu… Cho nằm im cái đi…hừ…hừ.
Nó ngủ quên vì xe đi ít xóc, thành ra lúc đến nơi xe dừng mới bất ngờ tỉnh. Tiếc quá, đâu phải dễ gì được đi chơi thế này, tính tranh thủ ngắm đất Cảng từ trên xe mà lại ngủ quên. Thôi đằng nào chả có một ngày để thăm quan. Nghĩ ngợi chán chê, nó mới để ý đến người mình. Nhỏ Hoài đang nằm phía trên nó ngủ ngon lành. Toát mồ hôi hột, biết đánh thức nhỏ ra sao bây giờ, người gì mà mùi nước hoa nồng nặc làm nó suýt ói (vì say xe).
Bỗng nhiên.
– Dậy hai đứa kia, đến nơi rồi. Chim chuột cả trên xe của anh hả?!
Anh Tân gọi to nó thì ngượng, nhỏ Hoài thì giật mình ngã bổ nhào xuống.
– Huhu… Sao anh không đỡ em?
– Đè lên tay người ta đỡ bằng mắt à?
– Nhõng nhẽo… Nó giả vờ đấy Minh ạ, kệ nó.
Nhỏ Hoài chẳng nói chẳng rằng bật dậy rượt anh Tân, cả xe cười vang. Nó cũng bò dậy lấy balo. Đi ra nó thấy được một khoảng sân và thảm cỏ, xung quanh rất nhiều cây cối, phía trước thì có một ngôi nhà to lớn mang nét đẹp cổ. Ngồi trên xe nhiều làm nó vừa mệt vừa bủn rủn hết cả chân. Tự dưng bị khụy xuống.
– Trời ơi, anh sao thế này?
Nhỏ Hoài bỗng dưng hét ầm lên làm mọi người chú ý.