Phần 141
Nó cùng anh Cương sang bên nhà bác, anh hỏi gì nó nói nhưng tuyệt nhiên về em thì không, chắc anh hiểu tính nó nên không hỏi nhiều.
– Ê thằng đàn bà, cái gì kia?
Anh Cười rồi chỉ vô cái ví màu đỏ của nhỏ Tâm nó đút ở túi.
– Thì cái ví của cái Tâm giờ sang trả nè.
– Ủa, sao mày cầm của nó?
– Thì hôm qua nó ném em!
Mặt anh khó hiểu. Tính hỏi, nó tiếp luôn.
– Hôm qua ở quán đang làm thì nó đi vô, khóc rồi ném em phát vào mặt ấy mà!
– Tự dưng thế á, tưởng chúng mày không gặp nhau cơ mà?
– Chịu, ai biết được! Thôi đi nhanh nhanh đi nắng quá anh ơi!
Nó đẩy đẩy anh Cương để đánh trống lảng, qua cổng vẫn không có bác Chung, anh gắt.
– Từ từ cái thằng này!
…
Bên đường, chiếc cổng của căn nhà với lối kiến trúc kì lạ đóng kín, nó thọc tay mở chốt, hình như hơi rít so với trước kia. Tự tiện thế do không thấy ai để gọi cả. Bỗng dàn hoa giấy rung lên.
– Ai đấy?!
Giọng bác Tám. Nó ngần ngại, lùi ra cho bác rõ mặt.
– Trời ơi! Thằng Minh à, vào đây cháu!
Bác mở lẹ cái cổng rối rít vẻ mừng kéo nó vào, anh Cương ở ngoài gọi trêu.
– Ơ cháu thì sao?
– Bố nhà anh, không vào thì ở ngoài!
– Hehe!
Nội thất căn nhà nguyên xi, bộ bàn ghế với chiếc đồng hồ cây đặt đầy phòng khách và hai cửa thông sang hai gian kia.
– Ông ơi, thằng Minh nó về chơi này!
– Đợi tý, tôi xuống liền!
…
Lúc sau nói chuyện với bác Tám và màn hỏi han thì bác Trung xuống, mốt cũ, áo ba lỗ và quần đùi.
– Nhìn thằng này trông lớn hơn nhỉ ?haha.
– Đâu có bác!
– Ra đấy ở một mình à Minh?
– Vâng cháu không quen ở chung, cứ một mình cho thoải mái bác ạ!
– Thế thuê đắt không?
– Cũng vừa giá, sống được bác!
– Ừ.
Bác Tám rót nó chén trà.
– Em Tâm học hành tiến bộ chứ bác?
– Ừ, thì cũng có tiến bộ, nhưng cô giáo nó gọi điện về bảo bác để ý coi nó bị trầm cảm không mà ở lớp không nói chuyện với ai hết.
Hai bác thở dài. Nó thấy nghẹn ở cổ.
– Lâu chưa bác?
– Thì cũng lâu rồi, từ cái đợt nó làm tóc tai gọn gàng lại, bác mừng lắm, nhưng nó ít nói hẳn đi cháu ạ. Cứ đâm đầu vô học, nhiều lúc bác cũng lo.
– Hôm qua còn đi đâu về khóc ầm lên, bác hỏi không nói!
– Dạ để cháu hỏi thử em xem, em có nhà không bác?
– Có trên phòng ý, mày lên xem em nó sao rồi bảo nó giùm bác. Trưa giờ bỏ bữa ăn uống gì đâu, chiều còn trốn luôn học thêm nữa.
Nó thấy buồn, bước thật nhẹ chân qua cầu thang lên phòng nhỏ Tâm, để anh Cương với bác Trung nói chuyện. Căn phòng cửa gỗ đóng kín, nó gõ nhẹ.
– Mẹ xuống đi con mệt!
Giọng nhỏ hơi lạc đi, nó kiên nhẫn thêm chút.
– Mẹ xuống đi!
– À.. Ừm anh Minh nè!
Nó nói, tiếng cửa lạch cạch rồi mở, nhỏ Tâm với chiếc áo ngủ và con mắt đỏ hoe, mái tóc đen mượt giờ rối bù. Nhỏ sẵng giọng.
– Anh đến đây làm gì?
– Thì vô phòng nói chuyện, tính cho anh đứng ngoài à?
Nhỏ lui vô nằm lên giường thu người lại, nó vào nhìn căn phòng nó từng dạy học cho nhỏ.
– Phòng gọn ghê ha?
…
– Trời ơi, bài kiểm tra toán được mười luôn nè! Công của anh đó nhóc!
…
– Tưởng ngăn nắp, sao mà nhiều vỏ bim bim dưới hộc bàn nè! Mách bác Tám ha?
Nó trêu nhỏ bằng thái độ tự nhiên nhất mong nhỏ vui mà dễ nói chuyện, nào ngờ.
– Hức…hức..huhu!
Nhỏ khóc to rồi nhảy lên người nó đấm đá túi bụi.
– Đồ điên! Đồ hâm…! Đồ dại..! Hức hức..! Sao giờ anh mới đến..hức hức..!
– Khóc hoài, ai làm gì mà khóc đứng dậy!
Nó đứng lên, nhỏ đu bám chắc vào người nó không thả, miệng nói liên tục khiến nó chạnh lòng.
– Em nhớ anh lắm..! Em nhớ..anh.. Hức..hức!
Nó im lặng chờ nhỏ qua cơn xúc động, thở dài, mọi chuyện diễn ra thật không ngờ được.
… Lau nước mắt cho nhỏ Tâm, nó tiếp tục trêu.
– Trời ơi, nước mắt nước mũi đâu ra mà lắm thế!
– Hức.. Kệ người ta!
– Kệ là về đó nha!
– Đến làm gì mà về?
– Đến trả ví! Tự dưng ném người ta!
– Ai bảo ngu quá làm chi?
– Ngu gì?
– Sao không né! Chả ngu?
– Ăn nói hỗn, ném thế ai né được!
– Hihi đùa thôi!
Nhỏ quàng tay qua cổ ôm nó một cách tự nhiên. Nó ngượng nghịu dù cảm xúc chai sạn đi khá nhiều.
– Chúng mình ăn gian nha anh! Em không chờ được!
– Ăn gian gì?
– Chưa đến một năm!
– Một năm làm sao?
– Anh đừng giả vờ nữa, em biết anh vẫn nhớ. Nếu anh quên em đã không chọn anh.
– Tâm… Liệu có quá vội vàng không em?
– Có những lúc em cũng nghĩ mình vội vàng, nhưng nhớ đến anh mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Anh thấy đấy, chưa đến một năm…
Nhỏ vuốt vuốt mái tóc cho phẳng phiu.
– Em đã đủ xứng với anh chưa?
– Tâm này…
– À phải rồi, còn kì thi đại học nữa, anh giúp em nhé?
Nhỏ cứ cướp lời không cho nó nói tiếp.
– Ừ, nhưng Tâm nghe anh nói.
– Anh không cần phải nói. Em biết mọi chuyện, về chị Ly phải không?
Nó há hốc mồm, làm sao mà nhỏ Tâm biết về em, là sao, nó không hiểu?
– Nói cho anh nghe! Sao em biết!
– Để em kể cho!
Chuyến đi SaPa, em biết số của Tâm nhưng nó trả lời xuề xòa cho qua, rồi món quà Tâm tặng. Em đã nghi nó có những mối quan hệ khác tưởng nó phản bội em. Rồi em gọi cho Tâm, nghe Tâm kể rõ, em hiểu nên sẵn sàng giữ kín chuyện với nó vì là ở Tâm chứ không phải ở nó. Nhưng sự ích kỷ của em là yêu cầu Tâm không làm gì ảnh hưởng đến tình yêu giữa hai đứa.
– Chị ấy rất thông minh, người lọt vào mắt xanh của anh tuyệt vời lắm hihi! Lúc đó em tưởng em mất anh rồi, cho đến một chiều cách đây hơn hai tháng, chị Ly lại gọi cho em. “Chị bị bệnh em ạ, chắc không thể qua được, chị chia tay Minh rồi, vậy nên nếu có yêu Minh thì hãy đến bên anh ấy ngay lúc này và chăm sóc anh ấy giùm chị em nhé!”. Lúc đó em không giữ được bình tĩnh nên nặng lời với chị Ly, nhưng rồi em cũng hiểu mọi chuyện. Với thái độ của anh chắc là chị ấy đã… Thôi không nói lại nữa.
– Ơ này này! Vừa dỗ em xong lại khóc hả, đây không biết dỗ dành đâu.
– Ai khóc, hâm à?
– Thế hả hihi.
– Nếu em biết rồi thì, Anh xin lỗi nhé mình…
– Ấy khoan khoan, đừng từ chối vội, thời gian còn nhiều. Em sẽ khiến anh phải yêu em thôi!
– Học!
– Không, nếu anh không đến giúp em học như trước em không đi học nữa!
– Gì thế?
– Em biết phòng trọ của anh gần đây thôi! Đừng giấu em!
– Quên hết rồi, không nhớ gì mà giúp đâu.
– Quên thì sang đứng cho em nhìn để lấy cảm hứng học.
– Có vụ này nữa hả?
– Có mà!
– Được rồi, để xem đã.
– Mai em ở nhà cho anh xem!
– Ừ ừ.
– Hihi. Anh vẫn ngố như xưa! À mà trả ví đây!
– Nè, ví gì toàn tiền lẻ!
– Thế mới ném, tiền chẵn ném đi nhỡ anh không trả thì sao?
– Khôn ghê!
– Why not!