Phần 138
Hai giờ sáng, hai đứa vẫn vậy, đứa nằm đứa ngồi. Nó để tay lên trán nhìn trần phòng trọ, còn nhỏ P.Anh co chân lại chống cằm vào đầu gối nhìn nó. Thì ra con bé tóc đỏ đi cùng thằng Tuấn hôm đó là nhỏ P.Anh. Nhỏ nhuộm màu tóc mới, vẻ ăn chơi này khiến nó thấy nhỏ lạ lùng hơn.
– Nè…
Nhỏ chọt vào người nó gọi khẽ.
– Gì?
– Có đói không?
– Không.
Thấy nhỏ im im hơi chạnh lòng chút.
– Đang đói hả? – Nhỏ gật đầu.
– Sao không đi mà ăn đi?
– Vì phải đi tìm.
Nhỏ chỉ vào nó, thở dài. Đôi khi người nào tốt với mình, mình lại cảm thấy người đó ngốc. Cảm giác của nó là như vậy.
– Ừ… Sao lại đi tìm làm gì?
– Muốn.
– Sao muốn?
Nhỏ lại im lặng, vẻ lạnh lùng này nó cũng hiểu nên mặc kệ.
– Mỏi không?
Nhỏ hỏi nó. Nó hơi ngạc nhiên chút.
– Hơi hơi…
Nhỏ xáp gần nó lật úp nó xuống, rồi đưa bàn tay ấn vào lưng nó. Tự dưng dễ chịu quá.
– Làm gì vậy?
– Nằm im đi…
Nhỏ bặm môi nhìn lo lắng rồi tiếp tục ấn quanh lưng, thì ra là mátxa, nhỏ này cũng nhiều trò ghê.
– Cảm ơn nhé!
– Ưm.
– Sao biết cái này hay vậy?
– Học nhiều thì biết thôi.
Nhỏ nói bằng giọng pha chút tự hào, nó thấy dễ chịu quá nên ngủ quên lúc nào không hay.
…
Sáng sớm dậy, tiếng xe và người đã náo nhiệt bên ngoài, ở khe cửa một vài tia nắng ngày mới len lỏi vào căn trọ nhỏ của nó làm chói mắt. Ngáp một cái, rồi dậy vệ sinh cá nhân. Không thấy nhỏ P.Anh đâu, quá quen với sự biến mất này nên chẳng lấy làm lạ. Thay bộ quần áo, nó chạy ra quán làm. Dạo gần đây nó được nghỉ, trường làm gì mà cho nghỉ một tuần liền. Năm hai có vẻ không nhọc bằng năm nhất vì qua thời lý thuyết rồi đến chuyên ngành cả một quá trình nó đã phấn đấu nên giờ không lo lắng nhiều.
Mỗi sớm bước ra đường Hà Nội, đều có một cảm nhận khác nhau về thời tiết của từng mùa, nó khá thích thú vì cái cảm nhận của riêng mình. Cận hè với cái nóng, cơn mưa. Mọi thứ như hân hoan hơn chào đón mặt trời. Kể cả một thằng thích đông như nó. Quên nói, quán cà phê này của nó khá đẹp vì anh quản lý có mắt thẩm mĩ cao, riêng việc đặt nguyên cái hòn non bộ trong sảnh là biết rồi, còn gì hơn nhâm nhi cốc cà phê tán ngẫu cùng một chút âm thanh của tiếng nước chảy róc rách, đến thằng ghét cà phê như nó còn thích nữa là. Anh quản lý này là con của bà chủ và là anh ruột của con bé lười biếng hay sai bảo nó. Quán nhỏ ít bàn vì cà phê cảnh thôi, nhân viên cũng chỉ có nó cùng hai thằng và một đứa con gái khác, đôi khi cô con gái bà chủ giúp thì bớt cực. Nhưng hiếm lắm.
– Minh ơi..! Bàn 2.
– Rồi đây!
– 5 nữa!
– Ờ!
Chạy đi chạy lại mệt ghê. Quầy pha chế là con nhỏ nhân viên tên Thành Hoài, nó bắt mọi người phải gọi vậy vì không thích nghe tên không, tính tình cũng không bình thường cho lắm. Nhỏ này không xinh nhưng trắng như lột và cao hơn nó…Cả cái đầu thậm chí P.Anh cũng chưa chắc cao bằng, người Hải Dương giọng hay bẹt xuống nên nghe hài hài .
– Làm nhanh giùm mình, hai sữa một đá!
– Ok!
Xong lại chạy vụt ra đưa cho khách. Ổn định mới được đứng Thở chút. Nhỏ Thanh Hoài đưa nó cái khăn giấy miệng cười cười, tuy hơi khùng nhưng nhỏ này khá biết lấy lòng người khác với lại tính nhỏ rất trẻ con.
– Anh lùn giấy nè hihi.
Nhỏ thường gọi mọi người trong quán là anh hay chị kể cả biết nhỏ tuổi hơn.
– Cảm ơn Thanh Hoài nha!
Nó quệt đống mồ hô trên mặt. Trời hôm nay nóng tuy quán có máy lạnh nhưng vì chạy nên vẫn ra mồ hôi.
– Hihi anh lùn chạy nhanh dữ, chả như hai anh kia lười chảy thây.
Nhỏ Hoài bĩu rồi chỉ hai thằng đang loanh quanh chém gió quét sàn. Mỗi người việc, nó không tị nạnh gì.
– Ờ.
– Ý, “khát hàn” vào kìa anh.
Lâu lâu nhỏ lại nịu lưỡi như vậy, lắc đầu cười rồi đi ra.
…
Chiều đến tan làm, nó lọc cọc đạp xe về, chẳng hiểu sao, lại đội cái mũ lưỡi trai khuất mắt đi qua khung đường nhà trọ của bác Trung. Ngôi nhà đối diện đóng kín, nó thấy bác Tám ở sân hệt như năm ngoái với chiếc kéo cắt tỉa, không có người nó muốn nhìn. Nó vụt qua, hàng hoa giấy tung bay. Sắp một năm rồi. Gần tối thằng Tuấn đến mang thêm vài non bia với túi mồi nhắm, mặt thằng này chi chít bằng cá nhân ,nó không có hứng thú nên để cho cu cậu nhậu một mình.
– Ăn đi, vừa ra lò mua luôn nhé hehe.
Đồ còn bốc hơi, nó không ngần ngại nhiều.
– Giờ anh em nói chuyện, muốn hỏi gì thì hỏi, tôi đéo muốn giấu ông cái gì nữa.
Nhận thấy thằng này có chút men. Nó cẩn thận mở cái khúc mắc bấy lâu.
– Sao quen Ly?
Nhấp ngụm bia, nó khà một tiếng.
– Thật ra là không quen chỉ biết trước ông thôi.
– Biết á?
– Ừ. Trước kia còn vớ vẩn hay loanh quanh mấy cái Bar, nhớ có lần gặp Ly đi với bạn vào trong đó nhảy nhót, xinh thì ngắm nên nhớ mặt. Sau đợt ấy học hành thi thố theo ý ông già nên không đi nữa. Thế mà sau này gặp lại.
Nó không ngạc nhiên lắm vì có lần em cũng kể về quá khứ ấy.
– Tiếp đi.
– Thì đợt đó gặp Ly cứ kè kè bên ông, sợ mang ông ra trêu đùa nên tôi nói chuyện thẳng thắn luôn. Tưởng rút ai ngờ ” Mình yêu Minh thật lòng, mình khác xưa rồi mong cậu để yên cho chúng mình “. Tôi cũng vẻ tin nên để một thời gian, ai ngờ hai người yêu nhau thật. Cuối cùng thì Ly nhờ tôi để ý ông thôi. Có gì đâu.
Hóa ra là vậy, em chu đáo và thông minh quá.
– Vậy sao không nói cho tôi trước?
– Đã hứa với Ly để mọi chuyện tự nhiên, nói ra rồi ông có dám yêu không. Tính ông tôi lạ gì. Với lại cũng chỉ là vào Bar nhảy thôi, không to tát gì nhiều.
– Ừ vậy là có gì ông cũng kể cho Ly hết à?
– Không, khi nào hỏi thì nói thôi. Nhưng công nhận người yêu ông thông minh lắm.
Thằng Tuấn lại ngốn bia, nó đan tay vào nhau trầm ngâm.
– Còn vụ…bệnh tình của Ly?
Khó khăn lắm nó mới dám hỏi về vấn đề này.
– Thật ra chỗ ở của ông Ly cũng nhờ tôi giúp, rồi lúc thằng Quang gọi, nói chung mọi chuyện đều là do Ly làm hết. Lúc ấy nghĩ thương lắm nhưng Ly cứ nằng lặc đòi dấu nên tôi đành vậy. Sợ ông mất bình tĩnh lại dại dột, với lại coi như là làm được điều gì đó cho Ly trước khi…
– Ùm, hiểu rồi!
Nó ngồi im một lúc. Chợt nghĩ ngợi gì đó.
– Còn P.Anh thì sao?
– Sao là sao?
– Sao quen P.Anh?
– Thì thấy hay đi chung với Ly nên xã giao thôi, chẳng có gì cả.
– P.Anh cũng biết chuyện này à?
– Chắc biết vì Ly giao kèo không cho tôi nói với ai, nhưng P.Anh với Ly thân vậy thì chẳng bao giờ. Nên cái hôm đó, Ly bảo tôi đi theo ông để… Diễn, xong thấy ông vạ vật giữa trời mưa. Chưa kịp làm gì thì cái P.Anh ở đâu đến kéo ông dậy rồi.
– Vậy à?
– Ừ ông ngất biết quái gì đâu, nó khóc dữ lắm.
– Thế biết P.Anh làm gì không, chẳng mấy khi thấy nhỉ?
– Chịu, chuyện của ông chứ tôi biết sao, nghe đâu bảo đi học mà.
Thầm nghĩ, trường nào dám nhận nhỏ nhỉ. Vậy là được, em giấu thật tài giỏi. Làm nó bỗng nhiên mất em nhanh rồi nhận ra sự thật cũng khá nhanh. Thằng Tuấn say mèm, nó gọi nhỏ Mi qua đèo về, nhìn nhỏ ân cần dịu dàng nó lại “thèm” và nhớ, trước đây có một khoảng thời gian nó được như vậy. Nhưng rồi chỉ một căn bệnh, mọi thứ vụn vỡ chóng vánh. Hạnh phúc ấy nay còn đâu?
– Cảm ơn Minh nha!
– Ừm, đường đông đi cẩn thận nhé.
– Chu óa… Hêhê, vợ yêu, anh yêu vợ hêhê.
Thằng Tuấn ôm chặt nhỏ Mi từ sau, tay vẫy nó, mặt đơ đơ.
– Hồi cung!
Sợ thật, rượu với bia, say là khỏi biết gì.
– Về chết với tôi!
Nhỏ Mi nghiến răng rồi phóng. Chỉ kịp nghe thằng Tuấn lảm nhảm.
– Làm trai cho đáng lên trai… Hêhê, về ông chết với mày…hêhê.
Cặp đôi này hài hước thật, như vợ chồng son, ước gì nó với em cũng được như vậy. Đêm nay trời mát, khác hẳn với ban ngày, nó lại vác xe đi đâu đó cho khuây khỏa. Thật ra là đi sang nhà em. Nơi luôn sáng đèn với rải bông lau hai bên, thứ giống loài hoa vô sắc vô hương như em từng nói. Khoảng sân lặng gió, chiếc xích đu khẽ kẽo kẹt. Nó ngồi nhìn. Phía bên trong kia là ai? Mà dù có là ai thì không phải em đâu. Buồn nhiều quá khiến nó chai sạn đi. Chỉ nhìn thôi. Cho đến khi chiếc bóng dài lê thê lế bước về phòng trọ.