Phần 13
Thức dậy trong cái tình cảnh nằm sai tư thế, khiến nó mệt mỏi, đầu vẫn quay quay mông lung về những sự việc tối qua, nó mong đó chỉ là một giấc mơ, nhưng nhìn căn phòng bừa bộn là chỗ ở mới của mình. Nó biết đó là sự thật, không được sống cùng mọi người cũng buồn, xa nhỏ Tâm cũng buồn. Nhưng kệ, xa chứ có đi luôn đâu mà lo, hôm nào rảnh thì bắt xe về thăm lại vậy.
Vớ lấy cái điện thoại xem giờ vì đồng hồ nó cất vô balo ngại lấy. 8h hơn. Việc sống một mình thế này thấy vui hơn chút, tự do tha hồ ngủ muộn, dù sao thì mai mới phải đến trường cơ mà. Trong điện thoại của nó thấy một tin nhắn đến của nhỏ Tâm vào tối qua chưa mở, thảo nào thấy rung rung lúc về:
“Anh, có thể anh nghĩ em say mới nói như vậy, nhưng hãy nhìn vào mấy tuần qua anh sẽ hiểu, anh là người con trai em nói chuyện nhiều nhất, đi chơi cùng nhiều nhất, và cũng là người em yêu đầu tiên trong cuộc đời này, em biết nói như thế là quá sớm nhưng có lẽ với anh thôi, còn em đã xác định rõ rồi, em sẽ mãi yêu anh, đợi anh. Em muốn trong thời gian này, chúng ta không liên lạc với nhau để em thôi nghĩ về anh, học cách không có anh quan tâm, em sẽ học để trưởng thành hơn, để xứng với anh hơn, để được thi vào trường của anh. Học cùng anh và để sau này anh thấy em, sẽ không còn là một con bé ăn chơi đua đòi nữa. Mà là một người con gái hoàn hảo về mọi mặt. Ngày cuối cùng mái tóc nhuộm của em còn tồn tại là ngày anh chuyển đi. Anh đừng về đây cho đến khi em thi đại học nhé.
Những gì cần nói em đã nói hết rồi, anh về cẩn thận. Em yêu anh Minh ngốc của em.”
Nhỏ viết dài lắm, nó chỉ tóm tắt vậy thôi. Cùng thành phố mà sao cảm giác xa vời quá, việc gì em phải thế hả Tâm? Sao lại không cho anh về thăm em? Hàng loạt câu hỏi được đặt ra trong đầu nó, hình ảnh của Tâm hiện ra trong đầu nó “em khóc rồi lủi thủi bước vào nhà tối qua ” làm nước mắt nó rơi vào cái màn hình điện thoại. Phải thừa nhận, nó là một thằng yếu đuối. Tuy là thế, nhưng cái tính cách của nó khiến nó chỉ coi Tâm là một đứa em gái không hơn. Mặc dù nó có tình cảm với em thật.
Đọc đi đọc lại dòng tin nhắn mấy lần, nó ngồi dậy, bước vào phòng tắm…
Cởi cái áo còn vương vấn đủ loại mùi khó chịu ra, ném xuống chậu. Nó Tắm. Cảm giác sảng khoái, dòng nước lạnh cho đầu nó nguội bớt. Rồi nó mới bắt đầu vệ sinh cá nhân.
Ra khỏi phòng tắm với một cảm giác giống tối qua. Trống rỗng vô vị, không hiểu sao nữa, những lúc như thế này nó cần một… cây đàn và thế là trong căn phòng trọ nhỏ, tiếng nhạc êm dịu pha chút buồn của bản Love is blue vang lên, tay nó gảy từng phím đàn trông vô thức vì đã quá quen thuộc rồi, ấy vậy mà bản nhạc này giúp được nó thật…
“Tình yêu màu xanh của biển, như tình yêu em dành cho nó, nhưng không được đáp trả từ một thằng khốn là nó, chỉ đổi lại được những giọt nước mắt mặn chát của em. Nó như vậy cũng bởi những suy nghĩ toan tính của cuộc trong đầu”.
Bản nhạc này như đang lấp đầy sự trống rỗng trong lòng cũng như đưa nó về với thực tại hơn. Gần trưa rồi, sáng dậy muộn nên không ăn gì, tối qua thì lo cho nhỏ Tâm ăn có xíu, bây giờ vẫn không đói. Chả hiểu sao. Thôi thì để trưa ăn cả thể. Mà mai nó đi nhập học rồi, bây giờ cũng phải kiếm việc làm thôi. Không thể trông mong gì được nhiều từ số tiền ít ỏi bố mẹ nó gửi lên mỗi tháng được. Mà khổ bố mẹ quá.
Nghĩ là làm ngay, nó mặc bộ quần áo lịch sự nhất mà nó có nhưng vẫn thủng ở vạt, chắc không ai để ý lắm. Vác cái xe cào cào cũ ra ngoài, khóa cổng phòng xong. Nó rong ruổi suốt đoạn đường ở Xóm giữa, đối diện sông Tô Lịch tìm mấy quán cơm hay cà phê để xin vào làm. Đến gần 1h chiều nó chán nản và bắt đầu đói, hỏi chỗ nào cũng đủ người rồi, xui xẻo. Thôi ăn đã tính sau vậy, mua cái bánh mì không đi vào một quán cóc hàng nước trên vỉa hè của bà cụ già với một chai nước lavie của cụ mở ra uống cho đỡ khát, đúng là không gì bằng nước khoáng mà. Trời chiều thu bắt đầu mát mẻ hơn, ngồi ăn mà gió lùa sảng khoái quá. Đang nhai cái bánh mì thì:
– Cướp… Có ai không… Ăn cướp… !!! – Tiếng la của con gái..
Ngoảnh ra sau thì thấy, một thằng cao đen gầy, bịt khẩu trang đang cầm một cái túi xách đen chạy thục mạng về phía nó, sau có một đứa con gái đang đuổi theo hét:
– Cướp!… cướp!… Giúp với.. !!
Tình huống này nó chưa gặp bao giờ, toàn thấy trên tivi thôi. Đang không biết xử trí thế nào thì:
– Mày giúp người ta đi cháu, cướp kìa.. ! – Bà cụ bán nước kêu nó.
Tự nhiên thấy ngại ngại, thôi thì đến đâu thì đến vậy. Nó chạy xô vào thằng kia, vì đà chạy nhanh nên thằng kia đâm vào nó, cả hai ngã xuống vỉa hè, nó giằng cái túi thằng kia cũng giằng.
– Địt mẹ con chó này, bỏ ra.. Bỏ ra.. !! – Mỗi câu bỏ ra thằng kia lại đạp nó vài cái vào bụng, đau thấu trời xanh mà nó vẫn giữ chiếc túi..
– Ôi giời ơi cướp.. Mọi người ơi… Cướp.. ! – Bà già bán nước bắt đầu hét lên.
– Địt mẹ thằng chó chết, mày nhớ bố mày nhá con… Địt mẹ mày.. – Nhớ cái thằng cha mày, tao mà có võ là mày xác định nhá.
Nói xong thằng cướp chạy đi. Cái đứa con gái kia cũng đến nơi:
– Nhóc có sao không? Chị cảm ơn nha? – con bé ấy cảm ơn rối rít rồi đỡ nó dậy, mà lạ thật biết nó bao nhiêu tuổi mà đòi xưng chị nhỉ? Chả lịch sự gì cả, biết thế cóc thèm giúp nữa. Mà trông con bé này cũng đẹp thật. Cái tính ngó gái của nó không chừa được trong bất kì hoàn cảnh nào.
– Mình không sao.. – Ngồi lên cái ghế hàng nước phủi lại bộ quần áo, tiêu rồi, áo xin đi làm mà toàn vệt giày thế. Nay đúng là đen đủi.
– Ừ, nhóc bao tuổi mà gan dữ vậy? Biết chị bao tuổi không ? – Giọng miền Bắc mà sao nói kiểu miền Nam vậy trời, ghét cái con bé này quá, hỏi han không hỏi đi hỏi tuổi. Nó thờ ơ.
– Mình 18 rồi bạn.
– Chùi ui trông cứ như lớp 10 ý, da trắng bóc nữa vầy nè. Cơ mà vẫn kém chị 5 tuổi nghe cưng.. Hihi – Chị ta chọt chọt vào má nó. Chỉ mới gặp nhau mà đã vô duyên vậy rồi. Con gái thời này bạo dữ.
– Vâng.
– Thế nhóc đi đâu ra đây hử?
– Dạ em tìm đi việc chị ạ, sinh viên sống xa nhà phải tự lập chị ơi.
– Giỏi nghen, may cho nhóc á, chị tên Huyền người miền bắc, sống trong Nam giờ chán nên ra Hà Nội mở quán Cà phê Sài Gòn nè, mới mở thôi nhóc muốn đi làm hôn?
Ôi giời ơi chết đuối vớ được cọc, mắt nó sáng rực lên :
– Dạ muốn chị!
– Ừ, quán mới mở lương thấp ráng chịu nha nhóc con hihi.
– Có công việc là tốt rồi chị.
– Ừ may mà có nhóc, không thì chị mất cái túi rồi, toàn giấy tờ quan trọng hết á!
– Mà chị làm gì để nó giật vậy?
– Chị đang mua biển để tuyển nhân viên… hihi.
Bà này cười đẹp ngang ngửa nhỏ Tâm chứ chơi à, đúng là Hà Nội nhiều gái đẹp thiệt. Mà tự dưng nhớ đến nhỏ Tâm là sao, xùy xùy. Quên đi.
– Dạ vâng em cũng cảm ơn chị nha.
– Ừ, đi thôi nhóc.
– Đi đâu hả chị? – Nó ngơ ngác.
– Nhóc tồ, đến xem quán chứ còn chi nữa, không thì nhóc định làm ở đâu.. hihi?
– À vâng, em quên, chờ em ăn nốt đã…
Mẹ nó dặn là bỏ thức ăn là xấu, từ bé rồi nghiễm nhiên đã thành thói quen của nó, hoàn cảnh gia đình thế nào nó hiểu và ít ra sống cũng phải biết tiết kiệm chứ. Nó cầm mẩu bánh mì lên ăn nốt, hơi khó nuốt tý, còn chai nước uống vô là trôi, chị Huyền trố mắt nhìn nó:
– Ủa sao nhóc lại ăn vào cái giờ này vậy, ngày 4 bữa lận hử?
– Dạ không, em ăn trưa.
– Trưa gì nứa? Chiều rồi đó ông tướng.
– Em đi tìm việc từ sáng, chưa kịp ăn.
– Ủa zậy hả, tội nhóc ghê hen, mà sao lại ăn mấy cái đồ này? Rồi no sao được?
– Thì vì nó ngon và rẻ, ăn xong uống nước vô là no liền đó chị.
– Bánh mì không thì ngon cái gì chớ, bộ nhóc thích ăn lắm hả?
– Không, vì em mua nó bằng tiền của mẹ em, vì thế nó ngon…
Nó lại nhớ gia đình, gần một tháng rồi, chưa bao giờ nó xa gia đình lâu như vậy. Bố, mẹ, anh trai, mọi người khỏe không?
Chị hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của nó, rồi cười xòa :
– Hihi vậy hả?.. Thôi về quán nha nhóc.
– Vâng.
Đứng dậy, nó đến vành tai chị Huyền, nó đã lùn mà chị còn đi dép cao nữa. Thế bảo sao không đuổi được cướp.
– Nhóc có xe không?
– Dạ có.
– Đèo chị nha, xe chị để ngoài quán rồi, chị đi bộ ra đây. – Chị cúi xuống lí nhí, có vẻ thẹn.
– Vâng, nhưng xe đạp, chị đi được không? – Nó chỉ vào con cào cào đỗ cạnh bàn nước của bà cụ.
– Xe đạp hả? Hihi. Thích ghê, đi được mà, nhóc đèo nha, hihi.
– Dạ, chào cụ con đi.
– Cháu chào bà.
Hai đứa hai kiểu chào. Chị leo lên xe nó. Bây giờ thì nó đã chứng minh được “gái đẹp không ngồi sau xe đạp ” là sai.