Phần 114
Em xách âu cháo vào trông vui lắm…
– Gì mà xụ mặt ra thế kia anh?
– Tám chán chê mới lo đến người ta..
– Trộ ôi.. Nay người yêu mình biết làm nũng vậy nè..
Nó kéo em lại hôn.. Cọ mũi vào chiếc mũi cao của em thủ thỉ..
– Nhớ.. Thì thế được không?
– Dạ được..
Biết ngay.. Em đỏ mặt.. Miệng cứ lắp bắp.. Cảm giác giờ vui hơn trước vì.. Lúc mới quen toàn để em bắt nạt.. Hehe..
– Về làm gì lâu vậy?
– Em thay đồ.. Ở đây ám mùi thuốc kinh quá.. Với lại nấu cháo cho anh..
– Eo.. Anh chẳng muốn ăn.. Móm đâu mà cháo hoài..
– Ốm thì phải ăn chứ.. Giờ cơm toàn dầu mỡ hổng tốt..
– Hay về… ?
– Nhiễu sự.. Thế giờ có ăn không?
Em nói mà mặt lườm.. Tay đặt vào mạn sườn nó.. Giật mình.. Đầu nó gật lia lịa..
– Có.. Có.. !
– Hihi..
..
– Yên.. Anh có tay mà..
– Ngồi yên..
– Liệt đâu mà cứ đòi xúc với bón..
– Niềm vui của con gái là chăm sóc người mình yêu mà..
– Chứ không phải là biến người yêu thành đứa thích phụ thuộc đến việc không tự ăn nổi một bát cháo à.. ?
– Mặc kệ anh luôn.. !
– Ấy thôi.. Đùa tý.. !
Xong xuôi em lại nép luôn vào người nó.. Tức bụng vì ăn no nhưng vì nó thích nên không muốn nói.. Cảm giác xa nhau tạo cho nó một suy nghĩ sợ hãi.. Rằng cứ phải cố gắng bên em được giây nào hay giây ấy.. Nó vẫn sợ.. Nỗi sợ không tên..
– Ly..
– Dạ..
– Anh muốn về..
– Bác sĩ bảo phổi vẫn yếu.. Anh cần điều trị thêm..
– Điều trị gì đâu.. Uống thuốc là được rồi.. Cái này bị lâu rồi mà..
– Nhưng em lo lắm.. Hay cứ ở thêm vào hôm nữa..
– Không sao.. Ở đây anh ốm thêm đó.. Anh cần em chăm sóc chứ không cần ai cả..
– Vâng.. Thế cũng được..
Cuối cùng là được về với màn dặn dò quen thuộc của tay bác sĩ.. Có vẻ nó vô viện hơi nhiều.. Khổ.. Chẳng bao giờ nó muốn chui đầu vào rắc rối.. Mà rắc rối cứ nhè đầu nó chui vô.. Thành ra bao phen khốn đốn.. May có mọi người.. Căn bản là nó không muốn em tốn kém thêm nữa.. Gì thì gì cũng phải biết suy nghĩ chút.. Phòng khám tư này đắt hơn bệnh viện nhiều lần..
Trưa nay qua nhà em.. Cảm giác cứ bồi hồi khó tả.. Nhìn chiếc xích đu đung đưa lại nhớ đến bức tranh đẹp mê hồn của một tháng trước.. Lúc ấy là lúc nó phát hiện một điều bí mật nữa của em.. Loài hoa mà em thích.. Chẳng biết từ bao giờ nó cũng thích loài hoa không sắc không hương đó.. Phải chăng.. Tình yêu nó dành cho em.. Là nó đã yêu tất cả mọi thứ về em.. Đến đây.. Tự cười một mình..
– Anh sao vậy.. ?
– Sao đâu?
– Mặt gian thấy rõ còn chối.. Lại nghĩ bậy hả?
– Toàn nói linh tinh..
– Hứ..
Bữa cơm thịnh soạn.. Chỉ dành cho hai đứa.. Do em làm hết vì em chê chân tay nó vụng.. Cũng không phải cao lương mĩ vị gì, nhưng cảm giác được người yêu nấu cho ăn thì thật sự hạnh phúc.. Nó cắm cúi ăn như thằng chết đói.. Em cười..
– Ngon không anh hihi.. ?
– Ngon hơn cả nhà hàng hehe..
– Xì.. Chỉ giỏi nịnh..
– Chẳng ngon tý gì..
– Dám chê à.. Không cho ăn nữa.. !
Con gái thật khó hiểu.. Khen không được.. Chê không xong.. Thôi thì cứ im lặng mà ăn cho lành.. Thì thoảng nghe em nhắc..
– Từ từ kẻo nghẹn đấy anh.. hihi..
Chẳng biết nên vui hay nên ngại vì em quan tâm nữa.. Nhưng giờ có em bên cạnh mới là điều quan trọng..