Phần 113
Màn đêm tĩnh nặng.. Em nằm bên cạnh chìm trong giấc ngủ.. Còn nó thì không.. Khẽ hôn nhẹ vào đôi môi kia.. mềm.. Vẫn chưa dám tin em về là sự thật.. Chuỗi ngày vừa rồi thật là khủng khiếp.. Là do nó nghĩ khủng khiếp thôi.. Nhưng nhớ đến chị rồi cánh đồng rau.. Ngách cua.. Hương vị đồng quê làm nó chạnh lòng.. Nó chẳng thể sắt đá và chung thủy như nó muốn.. Bằng cách này hay cách khác.. Bất kể người con gái nào ở gần nó đều nhận được một sự quan tâm vô tình từ tính cách lạnh mà ấm của nó.. Em vẫn phải dùng chung một bờ vai.. Chắc chẳng bao giờ nó hoàn thiện được mình.. Mỗi lần tự nhủ.. ” Nó tin nó sẽ làm được.. ” là mỗi lần được truyền cảm hứng từ tình yêu của em.. Cứ tin.. Cái lòng tin dần nhạt bởi chính nó.. Vậy mà hai đứa vẫn yêu nhau và coi lời chia tay đó là một trò đùa mà đứa ấy lại là nó.. Yếu đuối.. Nó sợ mình sẽ lại như những ngày vừa qua.. Nên dù xảy ra điều gì nó cũng sẽ giữ chặt tay em.. Không thì chắc chẳng bấu víu được vào đâu nữa..
Trong cái rủi có cái may.. Mỗi lần nhập viện.. Chính xác hơn là vô nhà khám tư là mỗi lần nó được riêng một mình.. Biết là có sự sắp xếp những thấy vui vì yên tĩnh.. Hôm nay em trông nó.. Thành ra bệnh gì thấy cũng khỏi hết.. Có mỗi bệnh nghèo thôi….
Đêm lạnh chăn dày nhưng ngắn.. Nó không sao chỉ thương em vì cao mà hở chân co người lại.. Đắp cho em chiếc áo lên, không ngờ hành động này làm em tỉnh…
– Ơ.. Không ngủ hả anh…
Dụi mắt.. Em hỏi.. Ánh đèn đường qua lớp cửa kính giúp nó thấy được khuôn mặt ngơ ngác của em..
– Ừm.. Anh hơi khó ngủ..
– Chắc do ngày ngủ nhiều..
– Chắc vậy..
– Bên Nhật.. Đêm nào em cũng gần như trắng đêm.. hì..
– Sao thế.. ?
– Em lạ chỗ.. Với lại nhớ anh.. Chỉ tại anh..
– Anh xin lỗi..
– Lúc đi chơi với mẹ.. Em được dẫn lên đồi.. Chỗ đó có Bồ công anh.. hi..
– Sướng ha..
– Ừm.. Em nhìn cây nghiêng vì gió.. Chẳng hiểu sao.. Em khóc.. Cảm giác nhớ anh nhiều hơn.. Cứ khó chịu lắm anh ạ.. Bỗng nhiên nhìn bông bay theo gió trên đồi.. Em lại sợ một ngày nào đó phải xa anh…
Nghe em thổn thức trong cái không gian bóng tối ngập tràn.. Nó nắm chặt bàn tay em nhận thấy từng cái run nhẹ hòa vào tiếng nấc.. Lần nữa.. Em khóc…
– Đừng thế mà.. Anh biết.. Giờ anh nguyện là gió.. Nguyện đưa em đi.. Nguyện mãi với em chung một nối.. Chỉ cần em tin anh.. Nhé.. Không khóc nữa…
Áp hai bàn tay lên má em.. Gạt giọt nước mắt đi.. Kéo lại gần và tìm môi em.. Em đáp lại cuồng nhiệt.. Một nụ hôn mạnh mẽ chứa nhiều đắm say.. Nhiều điều thôi thúc hòa tan với em ngay trong trí não nhưng… Nó vẫn sợ.. Nên nụ hôn chỉ dừng lại là nụ hôn mà thôi…
– Anh.. Đặc biệt quá..
– Sao?
– Anh không giống trước kia.. Anh khác rồi..
Nó giật mình.. Ánh mắt của em hiện lên vẻ khác lạ.. Có gì đấy lạnh như ban đầu..
– Anh không hiểu.. ?
– Anh sẽ hiểu, miễn sao.. Em cần anh yêu em.. Em không quan tâm những thứ khác.. Nhưng..
– Tin anh.. em nhé.. !
Nó ngắt lời em xiết bàn tay nhỏ bé kia lại.. Mặc dù tay nó nhỏ không kém.. Im lặng là cái cách mà nó không sử dụng như một số người để ngưng nói.. Nó sử dụng im lặng để tạo cho người ta ngẫm về những thứ nó vừa nói.. Chỉ đơn giản vậy thôi cũng đủ tạo nên một tính cách lầm lỳ.. Từ bé đến tận bây giờ.. Em đỏ mặt gật đầu.. Mắt cứ long lanh chứa một niềm vui..
Sáng hôm sau thức dậy.. Cảm giác đầu tiên là trời đã sáng.. Định mở mắt ra thì thấy một bên tay động đậy.. Chắc em định đi đâu.. Bỗng nhiên nó bị chùm chăn tối tăm mặt mũi… Ngộp… Em bày trò đây mà..
– Dám trêu anh à.. !
Kéo em lại ôm luôn.. Cơ mà lạ.. Vừa ngủ dậy sao tay lạnh dữ vậy nè.. Mà tay này gầy hơn.. không giống của em.. Không gian im lặng.. Thôi chết rồi.. Hay là.. Nó mở tung chăn ra.. Há hốc mồm..
– Ơ… ?
Chị đang ngồi trên người, trong vòng tay nó, mặt đỏ nựng.. Nó rụt tay lại..
– Em xin lỗi.. Xin lỗi.. Em tưởng Ly..
Chị không nói gì.. Đứng dậy.. Nó gãi đầu, áy náy.. Lảng sang chuyện khác sợ chị giận..
– Ủa sao sớm thế chị.. ?
– Bộ đi thăm người ốm cũng cần sớm hay muộn à.. ?
Mặt chị có vẻ bực bội.. Nó ngạc nhiên.. Chưa bao giờ chị như thế với nó.. Thật sự có phần hơi bị buồn.. Chị tỏ ra lúng túng…
– À.. Thôi.. Hôm nay quán mở muộn nên chị đến ý mà.. Hì..
Một nụ cười gượng.. Nó không hiểu.. Chị bảo nó thời gian này hay cư xử lạ.. Nhưng chính chị mới là người như vậy..
– Có chuyện gì.. Nói em biết.. ?
– Đâu.. Không có gì đâu.. Hì..
– Thật không.. ?
– Ừm… Không có gì mà..
Nó vờ tin.. Nhưng chị không giấu được điều này, là chị đang buồn qua đôi mắt.. Có thể một việc gì đó liên quan đến gia đình.. Chắc phải tìm hiểu qua anh Vinh thôi..
– À.. Chị thấy Ly đâu không.. ?
– Nãy chị đến.. Bé Ly nhờ chị trông rồi về làm gì á.. ?
– Ừ..
– Nhóc thấy sao rồi?
– Thấy hơi đau ngực thôi.. Bệnh này từ bé rồi..
– Tại nhóc hết.. Hơi tý là hành động thiếu suy nghĩ.. Ngộ nhỡ hông có ai thì.. Queo luôn..
– Hơ.. May mà có..
– Thấy ghét.. !
– Hehe..
Chị cười lại.. Vẻ tươi hơn chút.. Nó thấy bớt lo..
– Thế mấy hôm nhóc xin nghỉ là do đến nhà bé Ly à..
– À.. Thì đi lòng vòng, tự nhiên đi qua thôi..
– Xì.. Tự nhiên.. Tự nhiên mà ngủ luôn ở ngoài cổng..
– Ngồi ngủ quên ấy chứ..
Chị bĩu môi.. Mặt có vẻ không tin.. Điệu bộ đáng yêu như con nít.. Mặt chị.. Chẳng ai bảo đã hai mấy rồi đâu..
– Nhóc ngốc.. Nhóc hâm..
– Gì đấy.. ?
– Nhóc yêu bé Ly nhiều quá mới thế.. Hì..
– Chị nghĩ vậy à… ?
– Còn lý do nào khác đâu.. Cái cách yêu của nhóc thì làm cho nhiều người vừa thích vừa ghét.. Hihi..
– Rảnh ha.. Có gì mà thích với ghét.. ?
– Nhóc ngốc.. Nên nhóc chưa dám yêu.. Vì nhóc sợ mình bị tổn thương.. Nhưng khi nhóc yêu rồi nhóc sẽ yêu một cách cuồng dại.. Dù biết người thiệt là mình.. Điều này làm người yêu của nhóc vừa thích vừa ghét..
– Ủa.. Ly bảo vậy hả?
– Chị đoán thôi..
– Đoán gì nghe ghê vậy chị hai.. Định nghĩa gớm quá..
– Thì chị thấy thế nào chị nói vậy thôi.. Chứ chẳng phải.. Có người đợi người yêu cả đêm trước cổng còn gì.. Mà chắc gì biết người yêu về.. Ngốc dã man..
– Này nhá.. Suốt ngày nói người khác ngốc.. Chị là đồ con nít..
– Dám nói chị thế hả… !!.. Chết nè..
Mỗi lần hét lên là mỗi lần chị nhéo.. Đau tái cả mặt.. Nó chỉ biết gồng người lên gánh chịu… Cho đến khi một chị ytá bước vào… Tiếng cửa đập.. Nó với chị mới thôi hông giỡn nữa, chị dư dứ trước mặt nó.. Chị y tá cũng cười..
– Anh khỏe vậy.. Chắc em hổng cần kiểm tra gì rồi?.. hi..
– Khỏe nhưng bị bà cô này nhéo lại bệnh rồi… Ui da.. !! Đau.. !
– Ai là bà cô.. ?
– Nói vậy trúng ai trúng..
– Thôi.. Hai anh chị.. Để em làm nốt cho ảnh đã ha rồi nhéo tiếp…
Có gì đâu.. Chỉ là thay cái bình nước găm ở tay với thêm một đống thuốc tùm lum thui.. Chị ytá đi.. Chị kều nó.. Véo má..
– Đói chưa cái ông tướng này.. ?
– Á.. Đau… Đêm qua ăn gì đâu.. Mà không đói..
– Để chị đi mua cháo cho nhé.. ?
– Xơi cháo hoài chán.. Thôi về đi chị..
– Chị không biết.. Đợi bé Ly chứ chị không cho nhóc về được đâu.. Để bé Ly quyết hihi..
– Chị thấy con kia bảo em khỏe rồi mà.. ?
– Con kia… ? Con nào.. ? Ăn nói bất lịch sự.. Nhóc tồ..
– Em đâu biết tên.. Thế mà cũng bắt bẻ..
– Ứ nói nữa.. Ăn cháo nhé.. Chị đi mua đây..
– Ấy khoan.. !
Chị cầm cái túi bước ra cửa thì cùng lúc em đến.. Mặt tươi rói chẳng như hôm qua.. Ngẫm lại vẫn chưa tin hẳn là em đã về, mặc dù đó là điều nó tha thiết.. Nhưng lẫn đi đâu được mái tóc và nụ cười kia.. Giống như mặt trời ngày đông làm cho con người cứ thích vào chỗ có nắng vậy.. Cảm giác ấm áp lắm..
– Chị.. Đi đâu vậy.. ?
– Đi mua đồ cho tên nhóc kia.. Nhưng bé Ly mang rồi thì thôi.. Chị sang quán luôn.. Từ lúc bắt được tên này chẳng thấy bé Ly sang quán chị nữa nhá.. Hihi..
– Thì trước theo ảnh sang suốt rồi còn chi.. Giờ sang sợ ảnh hông làm việc nổi.. hihi..
Em với chị cười ầm lên một góc, mấy bà tám thật đáng sợ.. Chẳng biết vô duyên là gì nữa.. Đến độ có một ông bác sĩ đi qua nhắc nhở hai người mới thôi.. Chị tạm biệt rồi về…