Phần 109
Cả ngày hôm sau.. quỹ đạo của một thằng sinh viên được lặp lại.. Đi học.. Thằng Tuấn hỏi thăm.. Nhưng hỏi thăm kiểu đểu đểu.. Chẳng tốt lành gì cả… Tụi đực ở lớp hôm nay bày trò kéo hết xuống dưới sân.. Đá bóng.. Nó thì chẳng khoái cái món này vì bé giờ không chơi nên chẳng hiểu luật.. Quả bóng tròn vo có gì hay mà cứ tranh nhau.. Thành ra cứ ngồi một góc quan sát thôi.. Được lúc thì cũng biết tỏng ra.. Tụi này chẳng ham thể thao gì cả chỉ là lấy le với tụi con gái lớp khác thôi.. Trường nó gái xinh nhiều.. Nhưng toàn mấy đứa ưỡn ẹo chẳng đáng để ý.. Ấy vậy mà chỉ một tốp kia đi qua mà tụi lớp nó nhao nhao lên trêu.. Nó tò mò nhìn theo thì thấy có con bé xinh xinh vẫy.. Làm như quen biết không bằng…
– Nè con bé kia quen ông hả nghệ sĩ.. ?
– Chịu.. Ai quen biết gì nó?
– À.. Con đó hôm 20 – 11 chả rủ ông đi chơi còn gì.. ?
Đến lúc đó mới nhớ.. Đúng con nhỏ đấy thật.. Cơ mà không liên quan.. Sau cái đợt chơi đàn ấy.. Nó cũng thuộc dạng nhiều người biết nhưng không quen.. Cả mấy thằng lớp nó bôliphê ác quá.. Trong đó có cả ông mãnh Tuấn.. Thành ra lớp khác cũng gọi nó là “nghệ sĩ” riết thành quen ( Mấy năm đại học luôn.. Hỏi Minh thì chả ai biết, hỏi thằng nghệ sĩ thì đứa nào cũng biết.. )
– Ừ kệ cha nó…
– Tán đê.. Xinh vậy còn gì?
Nó cười.. Thằng Tuấn bô bô…
– Nó có người yêu rồi.. Mấy chú nói ít thôi.. Ra đá nốt đi…
Gọi được tụi bầu lâu đi, nhẹ cả người…
…
Chiều sang quán.. Vừa vào chị đã nhìn nó nheo mắt.. Rồi lấy tay sờ vô trán nó, tay kia sờ vô trán chị..
– Nè làm gì vậy…
– Xem nhóc còn sốt không.. ?
– Bị nhẹ mà, khỏi rồi..
Bỏ tay chị ra rồi đi vô trong.. Chị chạy theo..
– Sao nhóc bị sốt thế.. May có bé P. Anh thức đêm trông đấy..
– Ừ..
– Cảm ơn người ta chưa.. ?
– Ờ chưa..
Chị lắc đầu thở dài.. Nó lẩn vô trong khu.. Nghe chị nói nhiều nhức cả đầu..
– Suốt ngày tới muộn.. Cậu giỏi lắm!
Chưa thấy mặt đã nghe thấy tiếng nhỏ Mi rồi.. Cạnh khóe, chua ngoa..
– Tuấn kìa… !!
Thình lình chỉ tay ra cửa trêu nhỏ..
– Đâu đâu.. !!
– Haha.. Mong gớm.. Hay để mình gọi cho nhé..
– Khỏi cần.. Này thì giỡn này.. !!
– Ui da.. !!
Nhỏ tiến gần dẫm mạnh vào chân nó rồi bỏ đi.. Mắt cứ lườm lườm miệng lẩm bẩm gì đó.. Nhỏ Yến bên cạnh lau fin thì cứ cười tủm tỉm.. Cái điệu cười duyên thế này bảo sao anh Vinh không chết…
Tâm trạng khá hơn chút sau ngày này.. Nó hăng say làm việc.. Nhưng với một thằng không giữ vững quan điểm của mình như nó thì chỉ cần một yếu tố nhẹ nhàng cũng dễ gây tổn thương, hay một thành quả nhỏ bé cũng khiến nó vui sướng.. Kì lạ thật.. Chỉ đơn giản hôm nay thích làm việc.. Làm việc để quên đi một số thứ…
…
Đêm tối, ăn xong và giải quyết nốt số thuốc nhỏ P. Anh đưa.. Nó lại qua trước thềm nhà em ngồi.. Vẫn chiếc cổng đó, đầu nó có một suy nghĩ điên rồ là.. Ngồi như thế này em sẽ về sớm hơn.. Kiểu như một điều nguyện ước vậy.. Nhưng cuối cùng nỗi thất vọng và nhung nhớ ngự trị.. Rất lâu.. Rất lâu.. Nó ngồi hẳn bên ngoài đấy.. Cho đến khi, tiếng xe tắt hẳn.. Chỉ còn một mình đối mặt với bóng tối.. Hà Nội đêm nay thật tẻ nhạt..
Hà Nội luôn có một vẻ cổ kính nhất định ở mỗi địa danh mỗi nơi nó đi qua.. Đẹp.. Chẳng biết dòng suy nghĩ nào đưa nó đi qua hồ Gươm.. Phố cổ, hay đến cả chiếc cầu Long Biên nơi tình yêu bắt đầu của hai đứa.. Chỉ trong một đêm.. Và nó cũng chỉ có một mình.. Dựng xe gần khối sắt khổng lồ hoen dỉ theo thời gian.. Nó ngồi ngả ra đường tàu.. Chắc đây là một góc của riêng nó để chôn vùi những phiền muộn không tài nào quên…
Tròn một tháng.. Một tháng trải qua bao nhiêu điều.. Một tháng để nó gần gũi được với nhiều người con gái khác.. Một tháng để nó nhận ra.. Nó tàn tạ như thế nào khi thiếu em.. Có chăng những ngày ở quê giúp nó thêm một chút mục đích sống.. Hướng ánh mắt ra phía xa xa kia.. Nơi có một thành phố đang ngủ yên trong đợt gió mùa về, thành phố im lặng chỉ có tiếng gió ù ù bên tai.. Sự cô đơn như chiếm hữu toàn cơ thể nó, giờ nó chỉ làm bạn với chính cái bóng của mình qua những cây đèn đường mà thôi.. Lâu lâu có một chiếc xe máy đi qua.. Người ta nhìn nó bằng ánh mắt kì dị.. Sương đêm nay có phần tê tái hơn.. Đôi bàn tay nó cầm lái mà run rẩy.. Tìm về phòng.. Nó thiếp đi ngủ vì quá mệt..
…
Cũng một số ngày của kì học mới trôi qua.. Riêng nó thì luôn ứ đọng trong người một thiếu sót lớn.. Tự buông thả bản thân mình.. Người giờ hốc hác, hôi hám bẩn thỉu.. Mắt thâm quầng, tóc tai rối bù.. Cộng thêm cái dáng đi cúi cúi quen thuộc.. Nó khiến mọi người đều xa lánh.. chỉ có thằng Tuấn hiểu.. Lúc đang thơ thẩn đứng ở lan can một mình một góc hứng từng cơn gió và chỉ với chiếc áo mỏng manh. Thằng Tuấn vỗ vai an ủi.
– Chuyện gì sắp đến trước sau gì nó cũng sẽ đến.. Ông việc gì phải khổ như vậy.. Nghe tôi vào lớp đi..
Nó gật đầu.. Căn bản dầm sương nhiều đâm ra khàn giọng không nói được.. Nhưng như vậy nó cũng không khá hơn là bao, chỉ ngồi thừ ra như thằng mất hồn.. Thằng Tuấn lắc đầu ngao ngán..