Phần 91
Đám người Lý Hàn ở dưới sự hướng dẫn của hai gã hán tử đều được phân phối xong phòng ốc.
Mọi người một đường phong trần đã lâu như vậy, ai cũng cảm thấy mệt mỏi, đều vào gian phòng của mình nghỉ ngơi. – Hô, mười ngày, mệt chết đi được.
Lý Hàn thở nhẹ một tiếng, sau đó ngã vào trên giường gỗ liền lăn ra ngủ.
Cũng không biết ngủ bao lâu, phía ngoài truyền đến thanh âm vội vàng xao động.
Lý Hàn mơ hồ bò dậy, khó chịu lẩm bẩm:
– Giở trò quỷ gì mà ầm ĩ như vậy.
Lý Hàn vốn muốn tiếp tục ngủ, nhưng mà ở bên ngoài thật sự quá ồn rồi, hơn nữa bụng cũng đã đói, liền đi ra khỏi gian phòng.
Đi tới trên đại sảnh tửu lâu, chỉ thấy một đám người đang vây xem ở chung một chỗ, tựa hồ đang nhìn trò hay gì đó.
Lý Hàn tò mò đi tới nhìn lại thì thấy hai thiếu niên đang đánh nhau, xem ra thiếu niên tranh cãi với nhau dẫn đến đánh nhau. Hắn không hứng thú nhìn hai người làm trò hề liền đi lấy cơm ngồi ăn nhưng hắn chưa kịp đi thì một tiếng quát kiều mỵ vang lên:
– Đủ rồi!
Chỉ thấy một bóng người xinh đẹp thân mình lung linh như rắn nước bước tới, đó là một mỹ phụ tuyệt sắc, dáng người vô cùng nóng bỏng, hai đỉnh núi mây như muốn căng phồng lớp vải nhảy ra bên ngoài, eo thon như rắn nước quả thật một tay có thể ôm lấy, kiều mông tròn trịa màu mỡ, hai chân dài đến kinh người. Yêu diễm, tiêu hồn, mỹ phụ này trời sinh như là yêu tinh hại người, mỗi một chỗ toàn thân đều toát ra phong tình quyến rũ, khiến người ta vừa thấy liền cả người nổi lửa, phát ra phản ứng nguyên thủy nhất.
Thấy nàng thì các thiếu niên tách ra một đường, lúc nàng bước qua thì thiếu niên nào cũng liên tiếp quét ánh mắt qua bộ ngực to lớn cùng cặp mông đầy đặn tròn xoe của nàng, sau đó mặt bọn hắn đỏ tới mang tai, đem hai tay chắn dưới bụng, che dấu trò hề của mình. Nhưng bọn hắn không dám có một lời trêu nghẹo nào vì từ thân nàng tỏa ra khí tức của cường giả Tụ Linh Cảnh. Lúc mỹ phụ lên tiếng thì hai thiếu niên kia đều dừng lại, mỹ phụ đi đến nói:
– Hai vị khách trẻ, có quy định không gây gỗ, ẩu đả trong khuôn viên tửu lâu. Lần này ta bỏ qua, mong là không có lần sau!
– Vâng ạ!
– Vâng ạ!
Mỹ phụ vừa nói xong thì hai thiếu niên liền nghe lời. Thấy hai người đã nghe lời thì mỹ phụ liền bước đi, để lại một mùi thơm thấm đẫm lòng người. Lúc mỹ phụ đi rồi thì mọi người mới sôi nổi bàn luận với nhau.
– Trời ạ, mỹ phụ kia là ai vậy? Bộ ngực đó, cặp mông đó, thượng nàng chắc là dục tiên dục tử quá.
– Im miệng, muốn chết hay sao mà nói vậy. Nàng chính là Hàn Vũ Liên, là chủ nơi này.
– Chỉ có vậy mà, cho dù nàng là cường giả Tụ Linh Cảnh thì làm gì mà các ngươi khiếp sợ thế.
– Huynh đệ, ngươi không biết rồi. Nếu nàng chỉ là cường giả Tụ Linh Cảnh thì đương nhiên cho dù không làm gì được nàng thì bọn ta cũng không sợ nàng nhưng ngươi có biết nàng chính là con gái của tiền bối Hàn long hay không?
– Hàn Long là ai? Sao ta chưa nghe?
– Hàn Long là gia chủ Hàn gia, là siêu cấp cường giả Linh Hải Cảnh!
Lúc này các thiếu niên khác nghe vậy liền hút một hơi khí lạnh, cường giả Linh Hải Cảnh a! Đừng nói là gặp mà cho dù chỉ nghĩ đến cũng không dám, không ngờ bối cảnh của Hàn vũ Liên lại sâu như vậy. Đột nhiên có một người lên tiếng hỏi:
– Vậy Hàn tiểu thư đã có ai chưa?
– Khỏi cần nghĩ đến, nam nhân của Thiên Vương thành này không ai không muốn cưới Hàn Vũ Liên cả nên ngươi không có cơ hội đâu! Ngươi thử nghĩ xem, đừng nói nàng vốn đã sắc nước hương trời, chỉ nhìn lão cha Linh Hải Cảnh ở đằng sau, ngay cả nàng có xấu xí hơn nữa, người theo đuổi nàng cũng có thể chen đầy cả Thiên Vương Thành!
Quả thật, có thể cưới được Hàn Vũ Liên, dĩ nhiên sẽ một bước lên trời, cá vượt long môn!
Nói đến đây là mọi người tự giác ngậm miệng lại, không bàn về nàng nữa. Đừng nói đến lão cha Linh Hải Cảnh ở phía sau, chỉ với thực lực Tụ Linh Cảnh của nàng thì bọn họ vẫn chưa đủ tư cách để bàn về nàng!
Trong đầu Lý Hàn hồi tưởng bộ dáng Hàn Vũ Liên, hình ảnh mỹ phụ yêu diễm tận xương như sống lại, câu hồn đoạt phách làm hắn liên tục hô lợi hại, chỉ là tưởng tượng đã câu người như thế, đúng là họa thủy trong họa thủy!