Phần 74
Đến khi hắn ra khỏi phòng thì hai người nàng đã đi rồi, hắn lắc đầu đi đến phòng ăn thì chỉ thấy Bạch Ngọc Sương mà thôi. Hắn đi đến rồi xuống bên cạnh nàng rồi hắn chào nàng một cái và hắn bắt đầu ăn sáng. Trong lúc ăn thì hắn phát hiện hình như Bạch Ngọc Sương có chuyện muốn nói nên hắn ôm eo nàng hỏi:
– Sao vậy, nàng có chuyện gì muốn nói à?
Bạch Ngọc Sương nói:
– Thật ra là bọn thiếp có ý định rời đi một thời gian.
Lý Hàn nghe vậy kinh hãi hỏi:
– Sao vậy? Bộ ta làm gì không tốt à?
Bạch Ngọc Sương thấy hắn đã hiểu lầm ý của mình nên nàng nhanh chóng khuyên nhủ và nói rõ ý của mình. Nàng nói:
– Không phải đâu, chàng đừng nghĩ nhiều. Ý của thiếp chính là bọn thiếp muốn đi vào Hoàng Tung Sơn Mạch để rèn luyện một thời gian vì bọn thiếp không muốn làm gánh nặng cho chàng.
Lý Hàn nghe vậy liền cảm động, vì hắn muốn bảo vệ các nàng dưới cánh chim của mình nhưng xem ra các nàng không muốn sống dưới sự bảo vệ của hắn mà muốn sát cánh cùng hắn trải qua những dông bão của cuộc đời này. Hắn ôm chầm lấy Bạch Ngọc Sương vì cảm động, Bạch Ngọc Sương cũng ôm lấy hắn vì sắp tới nàng phải rời xa tình lang một thời gian. Thật sự nàng không muốn một chút nào nhưng vì muốn san sẻ một phần gánh nặng giùm hắn nên nàng phải kìm lòng của mình lại.
Sau đó hai người tách ra, Lý Hàn về phòng mình lấy ra tất cả những đan dược, phàm binh mà hắn có được để đưa cho các nàng. Lấy xong thì hắn ra cổng sau, nơi các nàng đang đứng đợi. Hắn đưa vũ khí phù hơp với từng người rồi đưa chia đan dược cho các nàng. Hắn đưa cho Lâm Vũ Yến mười viên linh thạch khiến nàng phải kinh ngạc vì sự quý báu linh thạch mà Lý Hàn lại đưa cho nàng tới mười viên, đồng thời nàng cũng hết sức cảm động. Nàng liền trao hắn một nụ hôn như là một là lời tạm biệt, rồi các nàng cũng làm theo nàng mà chủ động hôn hắn. Lý Hàn ai đến cũng không chối từ, sau khi hôn xong thì mọi người cùng nhau đi ra khỏi trấn.
Lý Hàn tiễn các đến cửa trấn rồi ôm mỗi người mỗi cái, ôm xong thì các nàng chào tạm biệt hắn rồi leo lên ngựa đi về hướng Hoàng Tung Sơn Mạch. Lý Hàn đứng ở của trấn cho đến khi các nàng khuất dạng thì hắn mới quay về. Hắn hy vọng các nàng không gặp phải việc gì, mặc dù hắn biết có Lâm Vũ Yến trong đoàn thì trừ phi gặp phải linh thú cấp cao nếu không thì các nàng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng của mình, nhưng hắn vẫn thấy lo lắng cho các nàng.
Hắn quay lại để tập luyện tiếp, sau khi xem xong các Phàm kỹ của Lý gia thì hắn thấy một vấn đề. Đó chính là các phàm kỹ này quá lãng phí linh lực, giả sử nếu sự dụng một phàm kỹ với mười thanh linh lực thì khi trúng địch chỉ còn có năm thành còn năm thành kia đã bị thất thoát ra khỏi, nên hắn muốn áp súc lại linh lực mình để dùng nó một cách hiệu quả nhất.
Lúc còn ở kiếp trước thì hắn đã học được một phương pháp nên hắn muốn thử, hắn cầm lấy viên đá rồi ném lên tính dùng linh lực đỡ nó nhưng tảng đá lập tức rơi xuống dưới. Hắn lập tức thử lại lần nữa nhưng lần này tảng đá lại bị linh lực chấn vỡ nát! Qủa nhiên nhìn thì dễ, làm thì khó. Hắn phải điều khiển linh lực sao cho vừa đủ để nâng tảng đá lên nhưng muốn làm vậy thì khá khó, không phải yếu quá thì cũng mạnh quá nên Lý Hàn phải tập tự sáng đến trưa mà vẫn chưa nâng được. Hắn thấy trời đã trưa nên hắn dừng lại rồi đi tắm rửa, ăn cơm. Lúc trước ăn với nhiều người, bây giờ lại ăn với một mình thì hắn thấy không quen chút nào. Ăn xong thì hắn tập luyện hai Phàm kỹ mà hắn ưng ý nhất trong tất cả các Phàm kỹ mà hắn đã thấy.
Đó là Thiên Ưng Cước và Cửu Tinh Quyền, cả hai đều là phàm kỹ nhị giai. Thiên Ưng Cước tổng cộng có tam cước, nếu luyện được tam cước sẽ có thể đá ra một lưỡi đao không khí có hình chim ưng. Cửu Tinh Quyền tổng cộng có chín quyền, quyền sau mạnh hơn quyền trước và điều đặc biệt của bộ phàm kỹ này chính là cộng dồn của từng quyền lại và nếu tung ra quyền thứ chín thì quyền thứ chín sẽ mang theo sức mạnh của tám quyền trước đó. Lý Hàn tập luyện Cửu Tinh Quyền trước, muốn luyện Cửu Tinh Quyền thì khi ra quyền phải vừa nhanh vừa mạnh.
“Quyền trước chưa thu, quyền sau lại ra” đó chính là tâm quyết của Cửu Tinh Quyền và muốn làm được như tâm quyết thì chỉ có siêng năng luyện tập mới được. Lý Hàn thử tập một lần nhưng chỉ được cái bên ngoài chứ quyền của hắn chẳng có tí lực nào cả, Lý Hàn không nản lòng mà tập luyện lại. Trên một khu đất trống từng đạo quyền ảnh không ngừng vũ động, nam hài mồ hôi như suối nhưng vẫn không thể làm hắn có chút phân tâm nào, khuôn mặt của hắn vô cùng nghiêm túc. Thời gian dần đến tối, Lý Hàn vẫn không ngừng tu luyện và cho đến khi Tần Liên kêu hắn vô ăn cơm thì hắn mới dừng lại. Lý Hàn cố gắng như vậy cũng không phải không có thành quả, hắn đã có thể đánh ra hai quyền.
Lý Hàn đi tắm rồi ăn cơm cùng với Tần Liên. Ăn xong thì hắn đi tu luyện một lát rồi hắn chạy qua phòng của Tần Liên, và sau đó bên trong nhanh chóng truyền ra những tiếng rên rỉ và thở dốc, cho đến khi Lý Hàn bắn vào người Tần Liên thì cũng đã canh ba. Lý Hàn ôm lấy nàng mà chìm vào giấc ngủ say…