Phần 60
Cả bốn nàng nói chuyện vui đùa với nhau một lát thì Lý Hàn tiến tới, hắn nhìn Tô Ánh Lan rồi nói:
– Tới lúc rồi!
Tô Ánh Lan gật đầu, nàng lập tức ngồi xếp bàn trên đất. Lý Hàn lập tức lấy Tạo Căn Đan ra, Tạo Căn Đan trong tay Lý Hàn to như một trái nhãn có màu xám bạc và xung quanh viên thuốc tỏa ra hương thơm của dược liệu. Hắn đưa viên thuốc cho Tô Ánh Lan rồi nhìn Tần Liên nói:
– Nhờ cả vào mẫu thân…
Tân Liên gật đầu:
– Ta biết rồi!
Rồi nàng đi đến phía sau Tô Ánh Lan rồi ngồi xuống, đặt hai tay của mình lên lưng của nàng rồi nhìn Lý Hàn gật đầu. Lý Hàn thấy Tần Liên đã chuẩn bị sau thì nói với Tô Ánh Lan:
– Được rồi, nàng mau uống đi!
Tô Ánh Lan lập tức uống Tạo Căn Đan vào và Tần Liên bắt đầu vận dụng linh lực của mình. Còn mọi người xung quanh thì im lặng để theo dõi chuyện đang xảy ra. Ngay khi viên thuốc vừa vào trong miệng nàng thì nó lập tức hóa thành một dòng năng lượng chạy thẳng xuống đan điền của nàng và bắt đầu phá phách lung tung, khiến cho sắc mặt của Tô Ánh Lan lập tức trắng bệch và mồ hôi bắt đầu thi nhau rơi xuống, nỗi đau do nguồn năng lượng mang đến khiến cho nàng phải bật kêu thành tiếng làm cho mọi người, đặc biệt là Lý Hàn cảm thấy lo lắng.
Ngay lúc Tô Ánh Lan cảm thấy không chịu nổi nữa thì một dòng năng lượng dịu nhẹ từ phía sau chạy tới, nguồn năng lượng này mặc dù dịu nhẹ nhưng nó lại dễ dàng cô lập nguồn năng lượng hung bạo do Tạo Căn Đan tạo ra. Sau khi cô lập xong nguồn năng lượng hung bạo đó xong thì dòng năng lượng này bắt đầu áp súc dòng năng lượng hung bạo đó. Không biết qua bao lâu thì việc áp súc mới kết thúc và kết quả của việc áp súc đó chính là ngay giữa đan điền của Tô Ánh Lan xuất hiện một viên linh căn màu xám tro, điều này chứng tỏ Tô Ánh Lan đã trở thành một linh giả.
Ngay khi linh căn được hình thành thì Tô Ánh Lan đã mở mắt ra, lúc này cả thân thể của nàng ướt nhẹp do mồ hồi khiến cho nàng cảm thấy khó chịu. Nàng đứng lên nhưng chân nàng lại không có sức khiến nàng ngả nhào xuống đất nhưng đúng lúc này thì Lý Hàn đã kịp đưa này ra dìu nàng vào lồng ngực của mình, hắn đau lòng đưa tay lau mồ hôi dính trên tóc nàng, thâm tình nói:
– Khổ cho nàng rồi!
Nghe Lý Hàn nói vậy thì nàng lắc đầu nói:
– Không có gì cả, chỉ cần được ở bên chàng thì không có gì là khổ đối với thiếp cả. Đúng rồi, tỷ tỷ đâu rồi, thiếp phải cảm ơn nàng mới được, vì có tỷ ấy nên thiếp mới có thể chịu được.
Lý Hàn không nói mà chỉ tay ra phía sau, Tô Ánh Lan quay lại thì thấy Tần Liên đang điều trị cho Lâm Tâm Như. Thấy như vậy thì nàng liền dựa vào lòng Lý Hàn mà đứng đợi để có thể nói lời cảm ơn với Tần Liên. Mọi người cứ đứng đợi như vậy, nửa canh giờ sau thì Tần Liên thu tay lại rồi đứng lên. Lúc này sắc mặt của nàng trắng bệch vì đã hao tổn linh lực quá nhiều và nàng quay qua nói:
– Ta đã kiểm tra rồi, Tô Ánh Lan là linh căn phong thuộc tính, còn của Lâm Tâm Như là linh căn mộc thuộc tính.
Tần Liên vừa nói xong thì Lâm Tâm Như lập tức nhảy vào lòng, nũng nịu nói:
– Tần Liên a di, cảm ơn người.
Tần Liên mỉm cười, lấy tay nhéo nhẹ mũi nàng cười nói:
– Không có gì!
Lúc này Tô Ánh Lan đi đến, khom người thật sâu cảm kích nói:
– Tỷ tỷ, cảm ơn người.
Tần Liên mỉm cười nói:
– Không cần cảm ơn tỷ, dù sao muội cũng là con dâu của tỷ mà nên mẹ chồng giúp nàng dâu là chuyện thường thôi.
Nghe Tần Liên trêu ghẹo mình như vậy khiến nàng phải xấu hổ đỏ mặt. Lý Hàn tiến tới mỉm cười nói:
– Mẫu thân, người đừng trêu chọc nàng ấy nữa. Và cực khổ cho người rồi.
Tần Liên mỉm cười:
– Không sao!
Rồi nàng nói tiếp:
– Nếu không có gì thì ta đi nghỉ đây.
Lý Hàn lập tức nói:
– Mẫu thân, đợi đã. Con có thứ muốn đưa cho mẫu thân.
Nói rồi hắn rút ra một ngọc giản đưa cho Tần Liên. Tần Liên nghi hoặc nhận ngọc giản từ tay Lý Hàn rồi nàng nhỏ máu lên ngọc giản, khi nàng nhỏ máu lên thì ngọc giản phát sáng rồi tia sáng bay thẳng vào đầu nàng. Tần Liên đứng yên, một lúc sau thì nàng mở mắt ra. Trong ánh mắt của nàng hiện lên vẻ kinh ngạc, kích động và nghi hoặc vì ngọc giản Lý Hàn đưa cho nàng chính là công pháp Thiên cấp. Nàng đưa ngọc giản lại cho Lý Hàn rồi mở miệng nói:
– Hàn nhi, từ đâu con có.
Không đợi Tần Liên hỏi hết thì Lý Hàn đã ngắt lời nàng:
– Mẫu thân, chuyện đó quan trọng sao.
Nghe Lý Hàn nói vậy thì nàng biết hắn không muốn nàng biết sâu về chuyện này nên nàng nói:
– Không, chuyện đó không quan trọng. Dù sao thì cũng cảm ơn món quà của con.
Rồi nàng bước đi nhưng đi được một lúc thì nàng quay đầu nói:
– Đúng rồi, cả hai người phải củng cố lại linh căn vì linh căn của hai người bây giờ vẫn chưa ổn định!
Rồi nàng đi tiếp, Lý Hàn nghe vậy thì buồn rầu vì lâu ngày mới gặp nên hắn muốn ôn tồn chuyện nhân sinh ngay trên giường nàng, nhưng giờ lại phải đợi nữa rồi. Tô Ánh Lan sao không biết được ý nghỉ của Lý Hàn, nàng cũng muốn được âu yếm với Lý Hàn nhưng giờ nàng phải củng cố lại linh căn đã nếu không thì công sức của mọi người sẽ đổ sông đổ biển hết. Nàng đưa tay vuốt mặt hắn nói:
– Ráng chờ thiếp một chút nha.
Lý Hàn mỉm cười rồi đưa cho nàng và Lâm Tâm Như hai bộ công pháp thiên cấp ứng theo thuộc tính của mình mà tu luyện. Hai nàng Bạch Ngọc Sương và Trương Nhược Trinh sẽ đi theo để hướng dẫn cho cả hai biết cách tu luyện, còn Lý Kinh Yến thấy hết chuyện rồi liền dắt Lục Linh Nhi đi chơi tiếp. Lý Hàn thấy mọi người đã đi hết liền quay về phòng để tu luyện vì hắn cảm thấy linh lực của bản thân đã đủ để tiến cấp lên Luyện Mạch Cảnh. Vể đến phòng thì Lý Hàn bắt đầu ngồi xuống giường để tu luyện, theo hắn biết thì Luyện Mạch Cảnh chính là lập đầy linh lực lên 64 kinh mạch và 3 đại mạch có trong thân thể của mình. Hắn bắt đầu thấu thị thân thể của mình để nhìn xem kinh mạch của bản thân nhưng khi nhìn vào thì lại kiến hắn hết hồn, trong thân thể hắn có tới 72 kinh mạch và 9 đại mạch khác xa với người thường, điều này khiến hắn hoang mang nhưng hắn biết, mặc kệ thân thể của hắn có vấn đề gì thì hắn cũng phải đạt Luyện Mạch Cảnh nếu không thì hắn cũng mãi là con kiến hôi. Hắn bắt đầu tĩnh tâm, vận dụng Âm Dương Hỗn Độn Quyết để điều tiết linh lực của mình để lấp đầy kinh mạch của bản thân.
Trong khí hải đan điền của Lý Hàn, từng đạo linh lực đang không ngừng tiến vào kinh mạch khiến hắn cảm thấy vô cùng đau nhức nhưng hắn vẫn cắn răng để tiếp tục. Thời gian chậm rãi trôi qua, kinh mạch không ngừng hấp thu linh lực cho nên kinh mạch ngày càng trở nên cứng cáp và dẻo dai khiến cho nỗi đau mà Lý Hàn phải chịu giảm đi không ít. Cũng có thể nói như vậy, kinh mạch quanh người Lý Hàn nếu ở Luyện Huyết Cảnh, một giây đồng hồ có thể thông qua một hai sợi linh lực như đầu ngón tay trẻ con mà thôi, nhưng hiện tại kinh mạch Lý Hàn hiện tại đã to gấp đôi, tốc độ vận chuyển linh diễn ra nhanh hơn, dưới tình huống nào đó mà nói, đây đại biểu cho thực lực khi chiến đấu chiếm tiện nghi lớn.
Và thời gian cứ như vậy mà trôi qua hai ngày, đang ngồi trên giường thì Lý Hàn bỗng nhiên mở hai mắt ra, trong hai mắt bắn ra một đạo tinh quang vô cùng mãnh liệt, một lát sau tinh quang trong hai mắt từ từ thu liễm lại vào trong mắt Lý Hàn, trong đôi mắt đen kịt vào lúc này trở nên thâm thúy, trong lúc vô hình khí chất toàn thân sinh ra biến hóa.
– Luyện Mạch Cảnh!
Lý Hàn cảm thấy linh lực trong cơ thể hùng hồn hơn trước, lúc này so với Luyện Huyết Cảnh hậu kỳ còn mạnh hơn gấp ba lần. Hèn chi, người ta nói Luyện Mạch Cảnh có thể dễ dàng nghiền nát Luyện Huyết Cảnh như trở bàn tay vậy vì Luyện Huyết Cảnh không có cửa mà so với Luyện Mạch Cảnh, đây là sự khác nhau về chất. Bỗng nhiên Lý Hàn thở dài:
– Mới được một cái!
Lý Hàn lúc này mới lấp đầy được một kinh mạch duy nhất khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thất vọng, nếu Lý Hàn biết người thường muốn lấp đầy một kinh mạch thì ít nhất cũng cần đến hai đến ba tháng, còn có người phải mất đến nửa năm mới được thì không biết Lý Hàn có còn thất vọng hay không. Lý Hàn không xuống giường mà nhắm mắt lại vì hắn lúc này đang nghiên cứu kỹ năng mới mà sư phụ đã để lại cho hắn. Một lúc sau thì hắn mở mắt ra, kỹ năng mới này có tên là ” Huyết Tẩu”. Đó là một kỹ năng chạy trốn, khi kích hoạt thì có thể làm cho người kích hoạt thuấn di được mười dặm nhưng phương hướng là ngẫu nhiên nên có thể xảy ra tình trạng “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa”. Với lại, cái giá mà người kích hoạt phải trả khi sử dụng kỹ năng này chính là một trăm năm tuổi thọ. Và theo những thông tin có trong đầu thì hắn biết kỹ năng này còn có thể tiến cấp khi người sử dụng kỹ năng này vượt qua một đại cảnh giới.
Lý Hàn nhìn kỹ năng này rồi liền ném nó ra sau đầu nhưng hắn không biết vì có cái kỹ năng này nên mới có thể thoát chết trong gang tấc. Hắn ra khỏi phòng thì thấy ngoài trời đã vào giờ chiều, hắn liền đi ăn cơm. Ăn cơm xong thì hắn đi tìm Tô Ánh Lan, đi được một lát thì hắn thấy nàng đang ngồi nói chuyện cùng tam nữ. Hắn liền đi đến, khi hắn đi tới thì tứ nữ cũng nhìn thấy hắn. Hắn chưa kịp mở miệng thì Bạch Ngọc Sương đã đẩy Tô Ánh Lan vào ngực hắn, mỉm cười trêu đùa nói:
– Chàng không nói thì tụi thiếp cũng biết chàng muốn tìm ai.
Nói rồi nàng cười to khiến cho nhị nữ cũng mỉm cười theo. Lý Hàn thì mỉm cười rồi dắt tay Tô Ánh Lan về phòng mình, Tô Ánh Lan thì xấu hổ đỏ mặt nhưng vẫn đi theo Lý Hàn. Tam nữ thì mỉm cười nhìn hai người họ rời đi.